Phát nản vì ngày nào bạn gái cũng chỉ có một điệp khúc kết thúc tin nhắn
Vậy nhưng, khoảng vài tháng trở lại đây, tin nhắn của em mỗi khi kết thúc cuộc nói chuyện với tôi luôn có ý dò hỏi rằng mẹ tôi có kỹ tính, khó tính hay không?
Tôi quen và yêu bạn gái khá tình cờ qua một đợt đi tình nguyện vào năm cuối Đại học. Không sở hữu chiều cao lý tưởng, vóc dáng quyến rũ nhưng gương mặt đáng yêu cùng đôi mắt to tròn, đen láy của cô ấy đã khiến trái tim tôi xao xuyến ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Người yêu tôi sở hữu đôi mắt to tròn và vẻ hồn nhiên, trong sáng (Ảnh minh họa)
Sau chuyến đi tình nguyện của mùa hè xanh, nhóm chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, thi thoảng lại tổ chức offline hoặc tham gia hoạt động tình nguyện ở nội thành. Cũng từ đó, tình cảm giữa chúng tôi nảy sinh và tình yêu đến nhẹ nhàng, tự nhiên như vậy.
Cô ấy xuất thân trong gia đình cũng khá giả, có bố mẹ làm kinh doanh đã lâu. Chị gái tôi lấy chồng và định cư ở Pháp đã nhiều năm nay. Còn gia đình tôi chỉ thuộc tầng lớp “thường thường bậc trung” – bố mẹ tôi chỉ là những công nhân viên chức bình thường đã về nghỉ hưu. Tuy nhiên, gia đình em lại rất quý mến tôi. Mọi người đều vun vén cho tình cảm của hai đứa. Em và mọi người trong gia đình chẳng bao giờ đề cập đến chuyện hai bên có môn đăng hộ đối hay không mà chỉ mong chúng tôi thương yêu nhau thật lòng.
Thấm thoắt chúng tôi yêu nhau đã được một năm rưỡi. Hai đứa giờ đều đã có công việc ổn định. Bạn bè ở lứa tuổi chúng tôi cũng bắt đầu kết hôn nhiều. Gia đình em cũng có hỏi về dự định kết hôn của hai đứa, chúng tôi chỉ cười và nói muốn cố gắng tập trung phấn đấu cho công việc thêm một thời gian nữa.
Mọi việc cứ thế êm đềm trôi đi, nếu như không có một ngày – tôi bất chợt nhận ra điều kỳ lạ trong những tin nhắn của em gửi đến mình.
Video đang HOT
Ngày mới yêu nhau, có khi cả ngày chúng tôi nhắn cho nhau đến cả gần trăm tin nhắn. Và tin nhắn cuối cùng lúc nào cũng kết thúc bằng biểu tượng trái tim hoặc lời chúc đáng yêu.
(Ảnh minh họa)
Vậy nhưng, khoảng vài tháng trở lại đây, tin nhắn của em mỗi khi kết thúc cuộc nói chuyện với tôi luôn có ý dò hỏi rằng mẹ tôi có kỹ tính, khó tính hay không? Sau này nếu lấy nhau, em có phải sống chung với mẹ chồng không?
Ban đầu, tôi vẫn nhắn tin trả lời em rất thật lòng. Nhưng càng về sau, tôi càng thấy rằng dường như với em, chuyện phải sống chung với mẹ chồng là điều vô cùng khủng khiếp. Và có lẽ, việc có hay không sống cùng mẹ chồng mới là điều quan trọng nhất mà em quan tâm hiện tại, chứ chẳng còn là tình cảm của tôi dành cho em như thế nào nữa. Một ngày nọ, tôi nghe thấy cuộc nói chuyện điện thoại của em với cô bạn thân:
- Tao chẳng hiểu nữa. Lão Thành (tên tôi) mãi cứ “lập lờ” chẳng rõ là nếu cưới xong có ở cùng bố mẹ không nữa. Tao bảo rồi, bố mẹ tao thừa sức mua cho hai đứa một căn nhà ở riêng. Chẳng tội gì mà phải ở chung hầu hạ rồi bị “ăn hành” từ mẹ chồng, “khác máu tanh lòng” mà, chẳng tốt đẹp gì đâu.
…
- Tao là tao nhất quyết không ở cùng mẹ chồng đâu, yêu mấy thì yêu cũng thế thôi.
Nghe em nói, tôi sững người. Lẽ nào bao lâu nay, những lời khen của em dành cho người mẹ tảo tần và lam lũ đã nuôi mấy anh em tôi ăn học thành người đều là giả tạo. Chẳng nhẽ trong mắt em, mẹ tôi lại là người mẹ độc đoán và xấu tính như vậy sao?
Tôi rất yêu em, nhưng lối suy nghĩ này của em thực sự khiến tôi thất vọng và buồn chán. Tại sao đằng sau vẻ ngoài hồn nhiên, trong trẻo của em lại có quá nhiều suy nghĩ, do dự như vậy? Tôi phải làm sao để có thể thay đổi được điều này đây?
(Ảnh minh họa)
Minh Huệ/ Theo Gia đình Việt Nam
Qua khe cửa, lặng người nghe lén được cuộc nói chuyện giữa con dâu bầu bí và bạn thân
Trước đây tôi có đối xử với con dâu như thế nào thì đó cũng là muốn tốt cho chúng. Giờ biết được sự thật, tôi cảm thấy con dâu mình đúng thật đáng sợ.
Vợ chồng tôi hiếm muộn, mãi mới sinh được một cậu con trai thế nên chúng tôi chiều con lắm. Nó thích gì chúng tôi đều đáp ứng. Từ bé đến lớn, con trai tôi đều không làm gì khiến chúng tôi phật lòng.
Quan điểm của vợ chồng tôi là dù có chiều con thì cũng vẫn phải để con được tự lập. Cho nên, con có lựa chọn làm gì, sai xót hay lỗi lầm, con đều phải tự chịu trách nhiệm.
Sau khi con trai tôi đi làm được 3 năm thì dẫn bạn gái về ra mắt. Con bé tên Loan. Lần đầu tiên nhìn thấy con dâu tương lai, tôi không ưng mắt lắm. Mặc dù Loan xinh xắn, cao ráo, có công việc tốt nhưng nhìn con bé có nhiều nét kiêu kỳ, tiểu thư chắc chắn sau này nó sẽ làm chồng con trai tôi. Nhưng vốn dĩ tôn trọng quyết định của con nên chúng tôi vẫn đồng ý cho 2 đứa đến với nhau.
Lấy về, tôi biết Loan muốn ra ở riêng ngay nhưng tôi quy định, ít nhất phải sống chung 3 năm mới được. Có lẽ thế mà tình cảm mẹ chồng nàng dâu có phần trục trặc. Con trai tôi vốn bụng dạ không tốt, Loan lại không đảm nấu nướng, tôi hay dặn dò kỹ lưỡng thì con bé mặt nặng mày nhẹ, khó chịu ra mặt với tôi.
Nhiều khi chỉ muốn quan tâm đến chúng một chút cũng không đành. Tôi thì muốn có cháu bế mà con dâu thì lại kế hoạch. Thật may thế nào, cưới được 4 tháng thì con dâu tôi có bầu.
Từ ngày có bầu, tâm tính con dâu thay đổi hẳn, rất hay cáu gắt vô cớ. Tôi sợ ảnh hưởng đến cháu nên cũng nhẫn nhịn chiều. Nhưng một số chuyện con bé làm quá lên khiến tôi ức tới tận cổ. Nó sai tôi làm hết việc nọ đến việc kia lúc chồng nó vắng nhà. Tôi cũng có tuổi rồi, không thích đôi co nên im lặng cho cửa nhà yên ấm.
Rồi hôm đó, con bé mời bạn đến nhà chơi. Như người ta thì ở dưới bếp phụ mẹ tiếp bạn, con bé lôi ngay cô bạn kia lên phòng đóng chặt cửa đến bữa mới chịu xuống. Ăn xong thì con bé kêu mệt nên đòi lên phòng luôn.
Bạn con bé có vẻ ngại nên đứng phụ giúp tôi dọn dẹp rồi mới dám lên. Một lúc sau, tôi tính lên sân thượng rút quần áo, khi đi qua phòng con dâu thấy con bé nói chuyện gì đó liên quan tới tôi. Tò mò ghé sát tai tôi sững người với những gì mình nghe được.
"Nói thật là tao cũng nghén nhưng không đến mức quá nhưng chẳng hiểu sao cứ nhìn bà í là tao lại thấy không vui, bực bội nên tìm đủ mọi cách hành hạ bà ấy. Ai bảo trước đấy cứ ra vẻ dạy tao này nọ. Từ bé tao có bao giờ phải làm mấy việc đấy đâu, lúc yêu, anh T. cũng chiều tao thế mà làm dâu nhà này, bà ấy bắt tao làm hết. Đẻ xong chắc tao cũng đòi ra riêng thôi. Sống chung với mẹ chồng đúng là bất tiện".
Nghe xong mà tôi chết lặng. Thật không nghĩ con dâu tôi lại là người đáng sợ đến thế. Tôi nói cũng chỉ muốn chúng tốt lên chứ đâu có ý gì. Tôi không biết có nên nói chuyện này với con trai không nhưng vô lý thế này thì tôi chắc phải đội con dâu lên làm "bà dâu" mất thôi.
Theo Phunutoday
Chỉ sau cưới 1 ngày, cả tôi và vợ đều không muốn nhìn mặt nhau Hôm đó đến cơ quan, khi bạn bè hỏi han về chuyện đêm tân hôn thế nào, tôi còn hùng dũng và ngẩng cao đầu tự hào rằng: "Vợ tao còn nguyên vẹn 100%" Tôi và em yêu nhau được gần hai năm thì tính chuyện kết hôn. Khi ấy, tôi đã bước qua tuổi 32 còn em chỉ mới 26 tuổi. So...