Phát khóc khi chồng bỏ vợ vượt cạn để về… chăm chó
Hàng ngày anh vẫn chăm sóc con cún, cưng nựng nó, hầu hạ nó đi tiểu tiện, đại tiện. Dọn phân cho chó thì chẳng thấy kêu ca một lời, nhưng vợ bảo thay bỉm cho con thì làm như tận thế.
ảnh minh họa
Chào mọi người!
Đọc những dòng này của em, có lẽ nhiều người cười và bảo em dở hơi cám hấp, ghen với ai không ghen lại đi ghen với con chó. Nhưng quả thật em tủi thân vô cùng.
Em yêu chồng được một năm thì cưới. Lúc yêu, em cũng biết anh ấy cuồng chó, thích chó. Nhưng lúc đó thì em thấy anh ấy đáng yêu, con Bella của anh ấy cũng đáng yêu. Em nghĩ người biết yêu thương động vật là người có lòng nhân ái, cũng sẽ biết yêu thương, quan tâm đến vợ con. Em nào có ngờ sau này, anh ấy chỉ thương cún của anh ấy thôi, còn mẹ con em thì chẳng là gì trong mắt anh ấy cả.
Buổi sáng đầu tiên sau đêm tân hôn, trong tưởng tượng của em thì sẽ rất lãng mạn, tình cảm. Sáng ra em dậy sớm, nấu bữa sáng đầu tiên cho chồng. Tưởng sẽ nhận được lời cảm ơn cùng chiếc hôn tình cảm từ phía chồng. Nào ngờ, vừa rời giường là anh ấy phi thẳng ra chơi với chó. Anh ấy cứ thế đùa nghịch cùng nó, để mặc em ngồi với hai bát phở đang trương phềnh lên.
Trước khi đi làm, anh ấy chẳng bao giờ quên chào Bella của anh ấy, xoa đầu, vuốt ve nó, thủ thỉ: “Em ở nhà ngoan nhé, tối anh về”. Trong khi vợ thì chẳng bao giờ ngó ngàng luôn, chẳng chào hỏi gì, cũng chẳng được một câu thông báo “Anh đi đây” mà cứ thế xông ra khỏi nhà.
Trên Facebook của anh ấy, ảnh avatar là hình chồng em hôn hít con Bella. Ảnh cover cũng là ảnh anh ấy ôm ấp con cún, lại còn có thêm dòng chữ đáng ghét: “Vợ có thể không có, nhưng chó nhất định phải có một con”.
Anh ấy còn quá đáng tới mức gọi chó là em yêu, là vợ. Chồng em bảo: “Bella là vợ của anh trước cả em. Nó là vợ cả đấy, em chỉ là vợ hai”. Em giận dỗi thì anh ấy cười hề hề: “Vợ cả thua vợ lẽ, em yên tâm em lúc nào cũng hơn Bella”, hoặc không thì mắng em: “Điên sao đi ghen tỵ với một con chó”.
Không ghen tỵ sao được khi mà anh ấy lúc nào cũng chỉ nhớ đến con cún. Chồng em chưa bao giờ tặng em món đồ trang sức nào, nhưng vòng cổ, dây da cho chó thì thay liên tục. Việc nhà toàn đùn đẩy cho vợ nhưng chăm chó thì vô cùng tỉ mẩn. Quần áo của nó, anh thay giặt liên tục, suốt ngày ôm lấy nó chải lông, cắt móng.
Có lần, em còn nghe lén được chồng nói chuyện với bạn: “Chó chẳng bao giờ cãi mình, còn vợ thì lúc nào cũng lèo nhèo lắm lời. Chó cả đời trung thành với mình, còn vợ thì chưa biết được. Có khi cắm sừng lên đầu mình lúc nào chẳng hay. Bởi vậy nên yêu chó hơn yêu vợ là đúng”.
Đợt đó em tức tối đầy vơi, tính ly dị luôn cái loại chồng thần kinh này cho nhẹ nợ. Mọi người phải xúm vào can em mới ngậm bồ hòn làm ngọt.
Mẹ chồng bảo em: “Đừng chấp với thằng dở hơi làm gì!”. Mẹ đẻ thì khuyên: “Thà nó yêu chó còn hơn yêu con nào ngoài đường, cặp bồ cặp bịch”. Em cũng muốn nghĩ như thế cho nhẹ lòng, nhưng thực sự nhiều lúc ức chế không thể tả.
Tháng rồi em mới sinh em bé. Nhớ lại ngày lâm bồn mà nước mắt em chỉ chực trào ra. Hôm đó em đau bụng sinh, vào nhập viện. Lúc đó bà nội, bà ngoại chưa kịp vào, chỉ có hai vợ chồng loay hoay.
Đưa em vào viện xong, chồng em bỗng nhiên giật mình: “Chết cha, anh quên đổ thức ăn cho Bella rồi. Chắc em cũng chưa sinh ngay, anh tranh thủ chạy về nhà tí”. Chưa kịp để em nói gì, chồng đã chạy vụt về. Chẳng hiểu cái “một tí” trong định nghĩa của anh ấy dài bao lâu. Chỉ biết hôm đó em đã phải một mình vượt cạn trong uất ức.
Video đang HOT
Sinh con xong, tròn một tuần em dỗi, không thèm nói chuyện cùng chồng. Chồng cũng chẳng thèm dỗ, mọi người hỏi thì hề hề bảo em bị mắc chứng dở hơi sau sinh.
Em vừa sinh xong, đau đớn cả về thể xác, cả về tinh thần. Em buồn chồng lắm nhưng toàn phải nghĩ tới con, tự nhủ cố gắng vui tươi vì con, tránh để trầm cảm sau sinh thì chỉ mình khổ, con khổ, chứ chồng thì vẫn hạnh phúc cùng con chó của lão ấy.
Ừ thì cứ coi như vợ chẳng là gì đi, nhưng đến con ruột của mình mà anh cũng coi không bằng con chó của anh ấy nữa thì em không chịu nổi.
Hàng ngày anh vẫn chăm sóc con cún, cưng nựng nó, hầu hạ nó đi tiểu tiện, đại tiện. Dọn phân cho chó thì chẳng thấy kêu ca một lời, nhưng vợ bảo thay bỉm cho con thì làm như tận thế. Nhìn cái dáng nhăn nhó, bịt mồm bịt mũi của chồng mà em chỉ muốn xông ra đập cho mấy phát.
Người ta cứ nói đàn ông yêu con, quý con, nhưng mà chồng em chỉ quý mỗi con chó của anh ấy thôi. Đi làm về vẫn vồ vập lấy con chó trước tiên rồi mới hỏi đến con mình. Em ghét lắm, toàn lấy cớ người toàn lông chó không cho đụng vào con. Thích chó thế thì đi mà sống một mình với nó, lấy vợ làm gì để làm khổ em?
Hôm nay chồng em đi công tác. Vừa rồi gọi điện về, câu đầu tiên là hỏi em: “Em cho Bella ăn chưa?”. Em tức điên người, cụp máy luôn. Lão ấy gọi điện lại liên tục, em tắt luôn máy. Đấy, đi xa chẳng thấy hỏi vợ con thế nào, mở miệng ra là hỏi con chó.
Em ghét người ghét lây cả chó, không thèm ra ngoài cho nó ăn. Của nợ ấy đói, tru tréo sủa ầm ĩ làm em điếc hết cả tai. Điên thế không biết, chẳng lẽ lại tranh thủ lúc chồng không có nhà tống cổ nó đi cho bõ tức?
Em chẳng hy vọng thay đổi được lão chồng yêu chó đến hâm dở của em. Nói thật em cũng làm đủ mọi trò rồi, giận dỗi có, dọa dẫm có, nhắc nhở nhẹ nhàng có, nghiêm túc nói chuyện có. Nhưng anh toàn bỏ ngoài tai, thậm chí nói em ích kỷ, chuyện bé xé ra to, còn bảo suốt ngày suy diễn.
Em nói anh ấy chọn đi, một là mẹ con em, hai là con chó. Anh ấy trợn mắt mắng em “Đừng có điên nữa!” rồi lại ra ôm ấp, dính lấy con chó.
Mọi người xung quanh em có vẻ chán nghe em than thở rồi. Hình như ai cũng nghĩ chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, chẳng đáng để em kêu ca hay sao ấy. Có chị nào có cùng cảnh ngộ với em thì tâm sự, chia sẻ cùng cho em bớt buồn. Em chán chồng, chán cái cuộc đời này quá!
Theo Motthegioi
Ám ảnh của người đàn bà 8 lần vượt cạn bên suối
Chi vi hu tuc ac nghiêt, chi Hô Khâm (ban Rao Tre, xa Hương Liên, xã Hương Khê, Ha Tinh) đa phai ra bơ suôi tư minh vươt can 8 lân, pho măc sô phân giưa rưng văng. Chi đa 4 lân chêt lăng, đau đơn nhin 4 đưa con yêu ơt phai "vê vơi nui rưng"...
"Ma rừng" bắt... vượt cạn bên bờ suối
Ngồi bên góc vườn là người đàn bà trạc tuổi ngũ tuần, nước da đen sạm vì cháy nắng, trên tay cầm mấy hạt ngô để sắp sửa gieo nương. Lân la bắt chuyện, "Chi tên gì ạ?". Người phụ nữ bẽn lẽn có phần nhút nhát, nói lí nhí: "Dạ, tên là Khâm".
Nhưng khi được hỏi về tuổi tác thì chi chỉ lắc đầu. Hầu như đồng bào Chứt ở bản không biết về tuổi tác của mình, họ chỉ biết mình được sinh ra ở trong hang núi sâu và được đưa về Rao Tre sinh sống hang chuc năm nay rôi.
Người phụ nữ ấy kể về những lần vượt cạn của mình và đưa những ngón tay ra đếm số lượng người con khi tôi hỏi đến.
Chi dừng lại ở ngón tay số 8, rồi âm ừ: "Tôi có 8 người con, nhưng 4 đứa chết rồi".
Chi Hồ Khâm, người phụ nữ 8 lần vượt cạn ở ngoài bờ suối va sau đo 4 đưa con đa "vê vơi nui rưng" vi qua yêu. Anh: Thiên Lương
Tám lần chuyển dạ là ngần ấy lần chi Khâm cô đôc vật lộn, giành dật giữa sự sống của con thơ từ tay "ma rừng" giưa đai ngan heo hut. Đên giơ, chi vân chưa hêt kinh hai.
Chi tâm sự: "Ngày trước sinh con là phải ra bờ suối đủ 16 ngày mới được về nhà ở. Theo tuc lê, nếu không làm như vậy, sẽ mang lại điều xui xẻo cho ca ban. Khi ra suối sinh con sống thì không noi, còn nếu chết thì la do ma rừng bắt chết".
Những buổi đêm mùa đông lạnh ngắt nơi núi đồi, tiếng thú rừng gào rú từng hồi khiến người đàn bà khóc trong sợ hãi.
"Có những mùa đông sinh con một mình, lúc lên cơn đau, vơ đươc cây nào bên suối thì bám chặt vào đấy rồi lấy hết sức để đẻ. Nhưng tiêng kêu cua thu rưng kêu bên kia rú thì người em lại lạnh ngắt. Sợ thú bắt mất con", chi Hồ Khâm nghẹn lại.
Vào thời điểm sinh nở, để sống sót trong điều kiện thiếu thốn và khắc nghiệt, người mẹ Chưt phải tự lo liệu mọi thứ.
"Ngày ấy khi sinh con ngoai suôi, thỉnh thoảng có chồng đến thăm và chăm sóc, nhưng một mình lo cho con là chủ yếu. Không có thuốc thang như bây giờ mô, nhiều lần đẻ không cầm máu được khiến tôi ngất lên ngất xuống", chi Khâm nhơ lai qua khư kinh hoang.
Hu tuc bi đây lui, nhưng phu nư sau nay không con phai ra suôi sinh con nưa, sưc khoe cua san phu va tre sơ sinh đươc đam bao hơn nhơ sư chăm soc cua bô đôi BP. Anh: Duy Tuân
Chi cười rồi tiếp lời: "Giơ hu tuc kia không con nhưng cung kho khăn. Con gái tôi là Hồ Sâm, hắn đẻ ở vườn nhà mà cũng khó đẻ hơn lúc tôi đẻ ở bờ suối, đẻ rồi đứa cháu còn què chân nữa".
Nói đoạn, chi chỉ tay vào đứa cháu của mình, cháu H.T.H.T với bàn chân tật nguyền. "Con gái tôi Hồ Sâm đó, có đứa cháu bị tật ở chân nhưng may không có đứa mô chết. Còn tôi thì...", vẻ mặt buồn bã, chi tâm sự.
Tiêp tuc câu chuyên, chung tôi mơi biêt đươc, người phụ nữ 8 lần vượt cạn bên bờ suối nhưng chỉ giữ được 4 người con.
"Lúc 4 đứa con tôi lên cơn co giật vì thầy mo không đến kịp nên mới bị chết. Nghe họ nói chết vì sốt rét, chết mau lắm. Nhìn chúng lên con co giật, sùi bọt mép, tôi chỉ biết nhìn con rồi rơi nước mắt. Lúc thầy mo đến thì đã muộn, ông ấy nói ma rừng bắt chúng đi rồi", chi Khâm tiêp lơi.
Không chỉ một mình chi Khâm, thời ấy ở bản Rào Tre còn rất nhiều người phụ nữ chịu chung số phận. Nhiều bà mẹ vượt cạn một mình bên suối sức khỏe yếu, nhiễm trùng rồi mất cả mẹ lẫn con.
Gian nan xua đuôi hu tuc
Bắt đầu từ năm 2000, đồng bào Chứt dưới chân núi Ka Đay đã từ bỏ việc sinh đẻ ở bờ suối.
Từ đó, họ dựng lên những chiếc lán nhỏ ở sát mép vườn để cho phụ nữ chuyển dạ. Sự thay đổi lớn lao đó là một quá trình đấu tranh, tuyên truyền đầy gian nan của lực lượng bộ đội biên phòng ở bản Rào Tre.
Đông lua xanh mơn mơn do ngươi Chưt tư cay cây.
"Bộ đội kết hợp với lực lượng quân y đã tuyên truyền, giải thích cho dân hiểu rằng cần phải từ bỏ việc sinh đẻ ở bờ suối. Lúc đầu họ không nghe đâu, sau đó khuyên bảo họ lên ở gần nhà để gia đình tiện bề chăm sóc, bac sy quân y sẽ can thiệp kịp thời khi có sự cố xảy ra với sản phụ" - Trung tá Dương Thanh Tịnh, Tổ trưởng Tổ biên phòng căm ban (Tram BP Rao Tre - Đôn BP 565) cho biết.
Trung tá Tịnh kể tiếp: "Quá trình đấu tranh để bãi bỏ hủ tục về sinh đẻ ở bờ suối không hề dễ dàng. Bộ đội phải đến từng nhà dân vận động, giải thích. Bây giờ hầu như tất cả phụ nữ không đẻ ở bờ suối nữa, họ dựng lán ở trong vườn để đẻ. Cứ thay đổi từ từ từng bước như thế, trong tương lai họ sẽ tiến bộ hơn".
Hô Sâm (con gai chị Hồ Khâm) tâm sự: "Lâu lăm rôi chi em ơ ban không con phai ra bơ suôi vươt can một minh nưa ma đươc chuyên da trong một chiêc lan ơ goc vươn. Như thế mà còn khó, nêu quay về cái thời phai sinh đẻ ở bờ suối chắc em không làm được. Mỗi lần nghe mẹ em kể lại ngày đó là em thấy rùng mình".
Nhưng đưa tre tât nguyên, hê qua cua hôn nhân cân huyêt, môt vân đê nan giai ma đên giơ chưa co lôi thoat.
Măc du hu tuc dai dăng, am anh nhât ngươi đa châm dưt, sưc khoe ngươi dân dân đươc cai thiên hơn, tuy nhiên, con đo nhiêu "cai chưa đươc" vân con vây riêt đông bao.
Dân ban lươi lao đông va rât dê tiêm nhiêm "thoi hư tât xâu" tư bên ngoai, đăc biêt la nhưng thư tân thơi như "nhac remix", nhuôm toc xanh đo. Nhât la nan uông rươu, đôi gao, thưc phâm lây rươu cua ba con.
"Thanh niên ban, co thê chăng cần cái gì to lơn, nhưng đầu tóc của họ là phải nhuôm mau săc sơ. Kể cả đồng chí đại biểu HĐND huyện, đươc đê cử để ra mắt cử tri, sơ hở một lát là đi mất tích rồi, tìm khắp nơi mọi chốn cũng không tìm được, nhưng sau đó lại tìm thấy trong quán cắt tóc, thì ra anh ta đang nhuộm tóc", trung ta Tịnh cười noi.
Cũng theo Trung tá Tịnh: "Hiện nay rượu là nỗi ám ảnh và đáng lo ngại nhất đối với đồng bào Chứt. Có được cái gì làm ra thì ban đêm đổi lấy rượu uống. Không chỉ đàn ông mà đàn bà cũng uống rượu. Hôn nhân cận huyết thống cũng đang là vấn đề nhức nhối ở đây".
Thiện Lương - Duy Tuân
Theo VNN
Thai phụ gặp nạn khi trên đường tới bệnh viện vượt cạn Trên đường vào bệnh viện sinh con, chị Đào cùng mẹ và chồng đã bị xe khách tông trúng. Hiện trường vụ tai nạn. Ảnh: Việt Hùng Trưa 6/4, anh Lê Văn Truyền (trú xã Quỳnh Yên, Quỳnh Lưu, Nghệ An) chở vợ là Hồ Thị Đào cùng mẹ vợ là Hồ Thị Lân tới Bệnh viện Đa khoa huyện Quỳnh Lưu để...