Phát khóc khi chồng b.ỏ v.ợ vượt cạn để quay về… chăm chó
Hàng ngày anh vẫn chăm sóc con cún, cưng nựng nó, hầu hạ nó đi tiểu tiện, đại tiện. Dọn phân cho chó thì chẳng thấy kêu ca một lời, nhưng vợ bảo thay bỉm cho con thì làm như tận thế.
Chào mọi người!
Đọc những dòng này của em, có lẽ nhiều người cười và bảo em dở hơi cám hấp, ghen với ai không ghen lại đi ghen với con chó. Nhưng quả thật em tủi thân vô cùng.
Em yêu chồng được một năm thì cưới. Lúc yêu, em cũng biết anh ấy cuồng chó, thích chó. Nhưng lúc đó thì em thấy anh ấy đáng yêu, con Bella của anh ấy cũng đáng yêu. Em nghĩ người biết yêu thương động vật là người có lòng nhân ái, cũng sẽ biết yêu thương, quan tâm đến vợ con. Em nào có ngờ sau này, anh ấy chỉ thương cún của anh ấy thôi, còn mẹ con em thì chẳng là gì trong mắt anh ấy cả.
Buổi sáng đầu tiên sau đêm tân hôn, trong tưởng tượng của em thì sẽ rất lãng mạn, tình cảm. Sáng ra em dậy sớm, nấu bữa sáng đầu tiên cho chồng. Tưởng sẽ nhận được lời cảm ơn cùng chiếc hôn tình cảm từ phía chồng. Nào ngờ, vừa rời giường là anh ấy phi thẳng ra chơi với chó. Anh ấy cứ thế đùa nghịch cùng nó, để mặc em ngồi với hai bát phở đang trương phềnh lên.
Sáng ra, chồng đã phi thẳng ra chơi với chó.
Trước khi đi làm, anh ấy chẳng bao giờ quên chào Bella của anh ấy, xoa đầu, vuốt ve nó, thủ thỉ: “Em ở nhà ngoan nhé, tối anh về”. Trong khi vợ thì chẳng bao giờ ngó ngàng luôn, chẳng chào hỏi gì, cũng chẳng được một câu thông báo “Anh đi đây” mà cứ thế xông ra khỏi nhà.
Trên Facebook của anh ấy, ảnh avatar là hình chồng em hôn hít con Bella. Ảnh cover cũng là ảnh anh ấy ôm ấp con cún, lại còn có thêm dòng chữ đáng ghét: “Vợ có thể không có, nhưng chó nhất định phải có một con”.
Anh ấy còn quá đáng tới mức gọi chó là em yêu, là vợ. Chồng em bảo: “Bella là vợ của anh trước cả em. Nó là vợ cả đấy, em chỉ là vợ hai”. Em giận dỗi thì anh ấy cười hề hề: “Vợ cả thua vợ lẽ, em yên tâm em lúc nào cũng hơn Bella”, hoặc không thì mắng em: “Điên sao đi ghen tỵ với một con chó”.
Không ghen tỵ sao được khi mà anh ấy lúc nào cũng chỉ nhớ đến con cún. Chồng em chưa bao giờ tặng em món đồ trang sức nào, nhưng vòng cổ, dây da cho chó thì thay liên tục. Việc nhà toàn đùn đẩy cho vợ nhưng chăm chó thì vô cùng tỉ mẩn. Quần áo của nó, anh thay giặt liên tục, suốt ngày ôm lấy nó chải lông, cắt móng.
Có lần, em còn nghe lén được chồng nói chuyện với bạn: “Chó chẳng bao giờ cãi mình, còn vợ thì lúc nào cũng lèo nhèo lắm lời. Chó cả đời trung thành với mình, còn vợ thì chưa biết được. Có khi cắ.m sừn.g lên đầu mình lúc nào chẳng hay. Bởi vậy nên yêu chó hơn yêu vợ là đúng”.
Video đang HOT
Đợt đó em tức tối đầy vơi, tính ly dị luôn cái loại chồng thần kinh này cho nhẹ nợ. Mọi người phải xúm vào can em mới ngậm bồ hòn làm ngọt.
Mẹ chồng bảo em: “Đừng chấp với thằng dở hơi làm gì!”. Mẹ đẻ thì khuyên: “Thà nó yêu chó còn hơn yêu con nào ngoài đường, cặp bồ cặp bịch”. Em cũng muốn nghĩ như thế cho nhẹ lòng, nhưng thực sự nhiều lúc ức chế không thể tả.
Tháng rồi em mới sinh em bé. Nhớ lại ngày lâm bồn mà nước mắt em chỉ chực trào ra. Hôm đó em đau bụng sinh, vào nhập viện. Lúc đó bà nội, bà ngoại chưa kịp vào, chỉ có hai vợ chồng loay hoay.
Đưa em vào viện xong, chồng em bỗng nhiên giật mình: “Chế.t cha, anh quên đổ thức ăn cho Bella rồi. Chắc em cũng chưa sinh ngay, anh tranh thủ chạy về nhà tí”. Chưa kịp để em nói gì, chồng đã chạy vụt về. Chẳng hiểu cái “một tí” trong định nghĩa của anh ấy dài bao lâu. Chỉ biết hôm đó em đã phải một mình vượt cạn trong uất ức.
Sinh con xong, tròn một tuần em dỗi, không thèm nói chuyện cùng chồng. Chồng cũng chẳng thèm dỗ, mọi người hỏi thì hề hề bảo em bị mắc chứng dở hơi sau sinh.
Em vừa sinh xong, đa.u đớ.n cả về thể xác, cả về tinh thần. Em buồn chồng lắm nhưng toàn phải nghĩ tới con, tự nhủ cố gắng vui tươi vì con, tránh để trầm cảm sau sinh thì chỉ mình khổ, con khổ, chứ chồng thì vẫn hạnh phúc cùng con chó của lão ấy.
Ừ thì cứ coi như vợ chẳng là gì đi, nhưng đến con ruột của mình mà anh cũng coi không bằng con chó của anh ấy nữa thì em không chịu nổi.
Hàng ngày anh vẫn chăm sóc con cún, cưng nựng nó, hầu hạ nó đi tiểu tiện, đại tiện. Dọn phân cho chó thì chẳng thấy kêu ca một lời, nhưng vợ bảo thay bỉm cho con thì làm như tận thế. Nhìn cái dáng nhăn nhó, bịt mồm bịt mũi của chồng mà em chỉ muốn xông ra đậ.p cho mấy phát.
Người ta cứ nói đàn ông yêu con, quý con, nhưng mà chồng em chỉ quý mỗi con chó của anh ấy thôi. Đi làm về vẫn vồ vập lấy con chó trước tiên rồi mới hỏi đến con mình. Em ghét lắm, toàn lấy cớ người toàn lông chó không cho đụng vào con. Thích chó thế thì đi mà sống một mình với nó, lấy vợ làm gì để làm khổ em?
Đến ngày sinh con mà anh vẫn chỉ biết chăm lo cho chó của anh.
Hôm nay chồng em đi công tác. Vừa rồi gọi điện về, câu đầu tiên là hỏi em: “Em cho Bella ăn chưa?”. Em tức điên người, cụp máy luôn. Lão ấy gọi điện lại liên tục, em tắt luôn máy. Đấy, đi xa chẳng thấy hỏi vợ con thế nào, mở miệng ra là hỏi con chó.
Em ghét người ghét lây cả chó, không thèm ra ngoài cho nó ăn. Của nợ ấy đói, tru tréo sủa ầm ĩ làm em điếc hết cả tai. Điên thế không biết, chẳng lẽ lại tranh thủ lúc chồng không có nhà tống cổ nó đi cho bõ tức?
Em chẳng hy vọng thay đổi được lão chồng yêu chó đến hâm dở của em. Nói thật em cũng làm đủ mọi trò rồi, giận dỗi có, dọa dẫm có, nhắc nhở nhẹ nhàng có, nghiêm túc nói chuyện có. Nhưng anh toàn bỏ ngoài tai, thậm chí nói em ích kỷ, chuyện bé xé ra to, còn bảo suốt ngày suy diễn.
Em nói anh ấy chọn đi, một là mẹ con em, hai là con chó. Anh ấy trợn mắt mắng em “Đừng có điên nữa!” rồi lại ra ôm ấp, dính lấy con chó.
Mọi người xung quanh em có vẻ chán nghe em than thở rồi. Hình như ai cũng nghĩ chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, chẳng đáng để em kêu ca hay sao ấy. Có chị nào có cùng cảnh ngộ với em thì tâm sự, chia sẻ cùng cho em bớt buồn. Em chá.n chồn.g, chán cái cuộc đời này quá!
Theo Afamily
Tôi xấu mà chồng vẫn yêu mê mệt
Sinh xong, tôi còn xồ xề hơn cả trước nhiều. Người đã không được cao ráo, mặt không được xinh giờ lại thêm cái dáng xấu, đến là khổ tâm.
Ngày trước, khi chưa lấy chồng, lúc nào tôi cũng tự ti vào nhan sắc của mình. Dùng từ &'nhan sắc' có lẽ là hơi ưu ái cho tôi rồi. Vì khi đó, tôi luôn cảm thấy mình thua kém tất cả các chị em khác. Họ cao ráo, xinh xắn, trắng trẻo nên ăn mặc cái gì cũng đẹp, thậm chí chỉ cần tô thêm một chút son, họ cũng cực kì lộng lẫy. Còn tôi có lẽ là không may mắn nên chiều cao khiêm tốn, khuôn mặt cung không có nét gì xinh, lại còn bị mụn. Nói chung ngày đó, tôi sợ ế chồng lắm, hoặc cũng buồn vì chắc mình phải lấy người nào đó không yêu.
Tôi có một đam mê, cái này thì nhiều người thích, đó là nấu ăn. Thật sự, chính tôi cũng cảm thấy mình nấu nướng giỏi, có năng khiếu. Căn bản bạn bè tới ăn uống món của tôi nấu nhiều, ai cũng khen ngợi. Tôi cũng tự hào vì mình có được tài lẻ này. May mắn là tính tôi rất khôi hài nên bạn bè quý mến nhiều, con gái con trai có cả. Nhưng chỉ thiếu mỗi chuyện là, kiếm người yêu. Cứ kiếm hoài không được, bạn bè có người yêu hết rồi, còn mình vẫn độc thân.
Về sau, tôi có thích một anh chàng, người khá là cao ráo, cũng có thể gọi là đẹp trai. Bạn bè cứ hay trêu tôi &'trèo cao thế'. Cũng là trèo cao thật, nhưng mà tôi phải làm vậy chứ, không thì chẳng bao giờ có cơ hội được yêu người mình thích. Phải tự tìm cho mình cơ hội.
Tôi bắt đầu thích một anh chàng đẹp trai và cao ráo mặc dù tôi biết bản thân mình không được hoàn hảo.
Thời gian đó, tôi chịu khó thay đổi bản thân mình, cố gắng biến mình thành cô nàng xinh đẹp, dịu dàng. Lúc nào cũng chải chuốt tóc tai, còn trang điểm son phấn. Nói không ngoa chứ tôi đã đầu tư khá lớn vào ngoại hình, dù là không thể bằng các bạn khác, nhưng cũng có chút khiến người khác chú ý, đỡ xấu hơn.Lúc gặp anh hay bạn bè của anh, tôi thường trang điểm nên họ cũng không nhìn rõ mặt mộc của tôi thế nào. Tôi vui tính, lại thích nấu ăn, có lẽ cũng vì điểm này mà anh đã có tình cảm với tôi. Lâu dần, tình cảm ấy trở thành tình yêu. Cả hai đã nhận ra mình là một nửa của người kia và đối xử thật chân tình với nhau. Đúng là, có quãng thời gian ở bên cạnh người yêu, tôi mới càng cảm nhận được cuộc sống này thật thú vị.
Chúng tôi cưới nhau không gặp bất cứ sự ngăn cấm nào của gia đình. Bố mẹ anh cũng bình thường đối đãi với tôi, chỉ là cũng có nhiều lời ra tiếng vào nói tôi xấu, già hơn anh. Khi tôi về nhà chồng, không trang điểm, để mặt mộc, nhìn tôi còn già hơn chồng rất nhiều, mặt lại có mụn nên không có chút nhan sắc nào, giống cô gái xấu xí ngày trước. Tôi biết mọi điều tiếng ấy nhưng vẫn không bận tâm, phải tập bỏ qua lời dị nghị mà sống, để ý chỉ mệt thân. Với lại tôi luôn biết, mình già và xấu hơn chồng nên tôi mặc kệ.
Tôi biết có mọi điều tiếng khi chúng tôi lấy nhau nhưng tôi cố gắng bỏ qua mọi chuyện.
Một thời gian sống cùng nhà chồng, tôi chuyển ra ngoài sống. Chồng và tôi được bố mẹ hai bên hỗ trợ mua một căn hộ chung cư nhỏ. Thế là chúng tôi có chốn riêng, tôi cảm thấy an tâm hơn nhiều, cuộc sống cũng thảnh thơi. Sinh xong, tôi còn xồ xề hơn cả trước nhiều. Người đã không được cao ráo, mặt không được xinh giờ lại thêm cái dáng xấu, đến là khổ tâm.
Mỗi lần nằm ngủ, tôi đều than với chồng về nỗi khổ tâm của mình. Chồng tôi chỉ cười &'ai chẳng có lúc xấu lúc đẹp, em xấu trước đẹp sau. Anh thì cũng có hơn gì em. Được cái ngoài xấu ra thì vợ anh toàn diện, nấu ăn ngon, chu toàn gia đình, lo tươm tất mọi việc, đối đãi với gia đình hai bên rất công bằng và chân thành, anh hài lòng về vợ anh lắm!'. Anh thường hay trêu tôi xấu nhưng được cái nấu ăn ngon, tôi cảm kích vô cùng.
Đúng là ngày còn thanh niên, tôi luôn được bạn bè khen ngợi về khả năng nấu ăn của mình và khi lấy chồng, tôi càng phát huy thế mạnh đó. Có thời gian nhiều hơn, tâm huyết hơn, vì chồng nên tôi đã làm được những bữa ăn tuyệt vời. Vì thế mà ít khi anh bỏ bữa ở nhà, trừ phi có việc gì cực kì quan trọng thì mới báo hủy cơm.
Tôi tự hào vì mình vẫn có một gia đình hạnh phúc.
Bây giờ trong gia đình này có chồng, có con, tôi cảm thấy cuộc sống thật ấm cúng. Cả nhà sum vầy bên mâm cơm, được chồng nói những lời yêu thương quan tâm chân thành.
Nhiều lúc nằm bên chồng, tôi hay hỏi nửa đùa nửa thật rằng: "Anh đẹp trai vậy sao ngày trước không chọn cô nào xinh gái mà lại lấy em?". Chồng tôi cười "đẹp thì chỉ thích lúc đầu thôi em ạ, chọn vợ là phải chọn người như vợ anh đây này. Chứ lấy vợ đẹp về mà cũng chỉ để ngắm, không biết nấu nướng như em, không biết lo chu toàn như em thì chỉ bõ công đưa tiề.n sắm quần áo". Tôi biết chồng nói vậy cũng vừa là trêu vừa là thật. Đúng là,người ta yêu nhau ở cái tâm hồn, tính nết chứ không phải cứ thấy ngoại hình bắt mắt là yêu.
Vợ xấu so với chồng, bây giờ còn già và xồ xề nữa nhưng lúc nào anh cũng yêu tôi, thương tôi. Chẳng bao giờ chồng phàn nàn bất cứ điều gì về vợ mình cả. Dù vậy tôi biết, làm phụ nữ nên tô điểm cho bản thân, dù sao thì cũng cố gắng giữ đươc một vóc dáng thật đẹp và có ngoại hình &'chuẩn' thì càng tốt. Còn gì bằng một người vợ vừa đẹp lại vừa đảm đang, nấu ăn ngon?
Theo Afamily
Phát khóc khi chồng b.ỏ v.ợ vượt cạn để về… chăm chó Hàng ngày anh vẫn chăm sóc con cún, cưng nựng nó, hầu hạ nó đi tiểu tiện, đại tiện. Dọn phân cho chó thì chẳng thấy kêu ca một lời, nhưng vợ bảo thay bỉm cho con thì làm như tận thế. ảnh minh họa Chào mọi người! Đọc những dòng này của em, có lẽ nhiều người cười và bảo em dở...