Phát hoảng mẹ chồng cho cơm vào miệng ngậm rồi bón cho cháu
Mẹ chồng tôi không bao giờ đánh răng. Thỉnh thoảng lắm nếu phải đi đâu thì bà mới dùng bàn chải.
ảnh minh họa
Đáng ra tôi cũng chưa muốn mang chuyện nhà mình lên đây bóc mẽ nếu như thật sự khả năng sức chịu đựng của tôi vẫn còn. Chỉ có điều, mới ở chung với mẹ chồng 9 tháng nay mà trong lòng tôi bao ấm ức, kinh tởm người mẹ chồng ăn ở bẩn và dơ đến vậy.
Tôi và chồng cưới nhau đến hôm nay đã tròn 2 năm. Chúng tôi cũng có với nhau 1 đứa con gái ngoan ngoãn. Con tuy mới 1 tuổi nhưng trộm vía rất đáng yêu và ngoan. Vì có con nhỏ nên 9 tháng trước, vợ chồng tôi mới phải cầu viện bà nội cháu từ quê lên trông coi cháu giúp để vợ chồng tôi yên tâm đi làm.
Trước đây, vợ chồng tôi ở thành phố, lại công việc bận nên thỉnh thoảng mới về quê chơi trong ngày. Sau đó, vì công việc, 2 đứa lại phải trở ra Hà Nội luôn. Bởi vậy, tôi cũng rất ít khi để ý mẹ chồng trong sinh hoạt hàng ngày. Tôi còn nghĩ bà rất chỉn chu và cẩn thận trong nuôi dạy con cháu cũng như lo liệu mọi việc trong gia đình. Bởi vì mẹ chồng tôi cũng rất tháo vát, bà nói đâu ra đấy.
Sinh con xong, khi con được 3 tháng thì tôi phải đi làm do vị trí công việc không thể nghỉ được thêm đúng như luật thai sản. Vì thế, vợ chồng tôi đã bàn với nhau và cùng về quê đón mẹ chồng lên nhà tôi chăm cháu giúp. Khi nào cháu lớn đi lớp được thì bà có thể về.
Thương con thương cháu, bố mẹ chồng tôi cũng đồng ý luôn. Ban đầu, tôi còn rất vui mừng và hoan hỉ khi có mẹ chồng sống cùng. Nhưng rồi, càng sống lâu với bà, tôi càng ức chế và kinh tởm. Nguyên nhân chủ yếu là do bà quá ở bẩn.
Video đang HOT
Thứ nhất, mẹ chồng tôi không bao giờ đánh răng. Thỉnh thoảng lắm nếu phải đi đâu thì bà mới dùng bàn chải. Khi ấy, bà thường cho bàn chải vào ngoáy vài phát trong miệng mà chẳng cần dùng thuốc đánh răng bao giờ. Đã thế bà cứ ra sức ngụy biện rằng, không đánh răng vì muốn giữ lại nước bọt buổi sáng trong miệng. Nước bọt buổi sáng là rất tốt, là vị thuốc thần kỳ chữa bệnh. Do đó, không nên đánh răng.
Thứ 2, mẹ chồng tôi mỗi lần đi ra đường về, bất kể mùa nào, thời tiết nào, đi xa hay gần, kể cả đi khám bệnh ở các bệnh viện lớn trên Hà Nội, khi về đến nhà bà không bao giờ rửa chân tay hay thay quần áo cả. Cứ người và quần áo như vậy, mẹ chồng lao thẳng lên giường ngủ.
Thứ 3, mẹ chồng tôi còn rất hay nhổ nước bọt. Mà vô duyên và ở bẩn ở chỗ, bà chỗ nào cũng nhổ được. Kể cả lúc đang ngồi trong nhà, trong phòng khách, bà ho rồi khạc nhổ luôn ra nhà. Có lúc thì bà lấy giẻ lau để lau, có lúc thì mặc kệ. Thấy bà nhổ bừa bãi, mất vệ sinh đến vậy, tôi cú cẩm trong lòng lắm mà chẳng biết nói sao với bà.
Thứ 4, mẹ chồng tôi còn là cao thủ số 1 võ lâm về bẩn thỉu. Nói ra các chị em có thể không tin, cho tôi nói quá phóng đại nhưng mẹ chồng thật sự là chuyên gia lau mặt cho cháu rồi xi cho nó tè luôn ra khăn mặt của cháu. Bà cũng thường lấy khăn mặt lót mông, lau mông cho cháu khi nó đái. Với bà, hình như bà không thể phân biệt được khăn mặt với khăn chùi vệ sinh nặng nhẹ cho con.
Nhiều lần tôi cũng nói thẳng với bà về việc này. Song bà chẳng những không tiếp thu còn bảo: “Đằng nào chẳng giặt”. Rồi ngay cả chậu rửa mặt, bà cũng chẳng để chậu rửa mặt không thôi mà bà còn thay cả quần nhỏ, áo ngực vào đấy. Chỉ đến đó thôi tôi đã tức lộn cổ rồi. Chẳng lẽ tôi phận làm dâu mà lại mắng mẹ chồng xơi xơi.
Thứ 5, khi mẹ chồng ngâm quần áo cho cả nhà thì cả chậu nước giặt bà cho được 1 dúm xà phòng. Khi thấy con dâu giặt xả những 3 lần để quần áo sạch sẽ thì bà lại mắng con dâu giặt nhiều lần tốn nước. Bà cũng bảo, cái nước xà phòng nó ra hết thì còn đâu mà thơm quần áo?! Thật sự tôi rất lộn ruột với mẹ chồng ở bẩn lại còn lắm chiêu trò”.
Kinh hãi và tởm lợm hơn cả phải nhắc đến tính thứ 6 của mẹ chồng tôi. Mẹ chồng tôi cho cháu ăn mới kinh hãi chứ. Giờ thậm chí tôi còn không dám cho cháu lởn vởn mỗi khi ăn cơm nước cạnh bà.
Thật sự, tôi và chồng bận rộn làm cả ngày ở công ty. Vì thế, bà nội con ở nhà trông cháu nên cho cháu ăn là điều không thể tránh khỏi. Song ai lại, bà cứ xúc 1 thìa bột lên thổi rồi cho vào mồm ngậm cho đến khi nguội mới nhè ra thìa đút cho con gái tôi ăn. Thật sự, tôi nhìn thấy mà ghê, bao nhiêu nước bọt vào đầy cả thìa bột. Xót con, tôi đã nhắc khéo bà mấy lần mà cứ đâu vào đấy.
Ở với mẹ chồng 9 tháng nay, từ con người hồ hởi đón mẹ chồng lên, giờ mình chỉ muốn bà tự nguyện về quê luôn đi. Con tôi cũng cứng cáp hơn nên tôi cho con đi lớp. Bởi ở với mẹ chồng ở bẩn, trong khi mình cằn nhằn suốt mà nào có thấy thay đổi gì đâu.
Hay là mẹ chồng tôi đầu óc vấn đề nên mới để ý vậy. Có ai đọc thần chú để chữa bệnh cho con cháu an lành như mẹ chồng em không đây? Tại vì lúc này tôi đang ám ảnh lắm khi nghĩ về thói quen ăn ở bẩn của bà.
Theo PNT
Nếu có kiếp sau, xin được làm đàn ông
Làm đàn bà khổ quá rồi, thật sự, tôi không muốn phải khổ sở thêm nữa, tôi muốn được có thời gian rảnh rỗi, được sống là mình, được thảnh thơi hưởng thụ...
Tôi muốn được ngồi vắt chân lên ghế xem phim, đọc báo và gọi ới một cái là có cơm bưng nước rót. Tôi muốn được đi làm về có người xách túi, có người chuẩn bị cơm nước, chuẩn bị nước tắm, giặt giũ cho, dọn cơm cho và chỉ việc ngồi vào ăn, thậm chí hoa quả tráng miệng cũng không phải động dao tới gọt. Tôi ước sao cuộc sống của tôi như thế, có người phục vụ, có người thương yêu chăm sóc mình hết lòng, hết dạ, còn mình chỉ việc đi làm về và... nghỉ ngơi....
Đó là cuộc sống của chồng tôi, người mà tôi yêu thương dành trọn cuộc đời mình. Tôi tưởng là lấy chồng được nhờ, nhưng cuối cùng trong cái nhà chồng này, tôi chỉ giống như một người giúp việc.
10 năm qua, sống với gia đình chồng, bố chồng, mẹ chồng, không việc gì là không đến tay tôi. Là con dâu cả trong nhà, tôi phải sống với bố mẹ chồng và đảm đương mọi việc của nhà chồng từ giỗ chạp, cúng bái, từ cái ăn cái mặc, từ chuyện nhỏ nhất trong nhà tôi cũng phải lo. Lo cho bố mẹ chồng chưa xong còn phải lo cho cả họ nhà chồng, nếu mà không chu toàn là bị nói này, nói kia, nói là con dâu trưởng không chu đáo, không vun vén. Còn bị chồng chê bai đủ kiểu. Trọng trách chăm chồng, chăm con là tới tay tôi cả. Chưa chăm xong chồng con đã khóc nhè, chưa chăm xong bố mẹ chồng, chồng đã gọi với từ trên phòng xuống. Nghe mà não hết ruột gan. Cả ngày nghỉ mà còn bận hơn ngày đi làm vì chỉ có ăn với rửa bát cũng hết ngày. Đó là chưa kể tới chuyện có khách đến chơi. Thật sự, tôi cảm thấy quá mệt mỏi rồi.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. (Ảnh minh họa)
10 năm ở nhà chồng, chưa một lần tôi được mẹ chồng hay chồng rửa cho một cái bát. Có ốm chết cũng cứ để đó, mai rửa, chứ đừng có chuyện chồng mó tay vào. Mẹ chồng tôi thì già nhưng việc nhà không phải không làm được, chỉ là bà không làm. Còn bố thì đúng là không động gì rồi, vì đơn giản, bố là đàn ông, lại là người có tuổi nên không bao giờ làm gì ngoài việc đi đánh cờ tướng với các cụ.
Con tôi còn nhỏ, cháu chưa hiểu chuyện nên chưa giúp được gì cho gia đình. 1 nách hai con, mệt phờ người chứ đừng nói tới chuyện lo lắng nhà chồng...
Thế mà 10 năm nay, tôi cứ làm những việc như vậy, cuộc sống gần như không có một ngày nghỉ ngơi. Không có cả thời gian về thăm bố mẹ một lần. Con cái thì còn nhỏ, chẳng biết đến bao giờ mới có cảnh con trai lớn đi lấy vợ, rồi có con dâu về làm thay mình. Thú thực, có con dâu tôi cũng không nỡ để con phải làm như tôi bây giờ. Vì mình là con dâu, mình hiểu hơn ai hết.
Mẹ chồng tôi nhiều tuổi nên hay cổ hủ, có những chuyện mẹ cũ kĩ không chịu được. Nhưng tôi đành phải nhịn để &'dĩ hòa vi quý', chứ trong cái gia đình này, nói ra thì có hay ho gì, mẹ chồng con dâu cãi cọ nhau, còn sống riêng được đâu mà gây sự. Tôi cố nhịn bao nhiêu thì cuộc sống càng mệt mỏi bấy nhiêu. Thú thực, tôi đúng là một &'thiên tài' về nhẫn nhục.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. Anh đi làm về thì mọi thứ tôi phải lo, còn anh chỉ việc tắm táp, chơi với con tí rồi đợi cơm, vắt chân lên ghế xem ti vi và đọc sách. Nói thực, tôi cảm thấy mình đúng là một ô-sin chính hiệu, được trả lương. Nhưng lương thì tôi lại phải tiêu pha trong nhà chứ nào được giữ cho riêng mình. Thật tình, tôi thấy mệt mỏi với cuộc sống. Nhưng vì con, tôi phải cố gắng thật nhiều. Tôi cũng đã vượt qua được 10 năm rồi thì phải nhịn thôi, đâu còn trẻ để suy nghĩ mông lung. Thôi thì cái kiếp làm vợ, làm phụ nữ, tôi phải gánh chịu. Chỉ hi vọng, nếu có kiếp sau, tôi xin được làm đàn ông. Được ăn to nói lớn, được gác chân lên ghế và căn bản là thoát khỏi kiếp làm vợ, làm dâu... nhất là dâu trưởng thế này.
Theo VNE
Làm mẹ đơn thân nuôi con bị tim bẩm sinh Đến giờ phút này tôi mới nghĩ, nếu như không có con luôn bên cạnh tôi, cho tôi niềm tin vào cuộc sống thì thực sự, tôi không thể nào vượt qua được đau đớn của cuộc đời. Tôi đã sống, đã hết lòng hết dạ vì chồng, nhưng cuối cùng, tôi chỉ nhận lại nỗi đắng cay và tủi hổ. Nhiều khi...