Phát hoảng khi được nghỉ Tết dài ngày
Thói đời lắm cái lạ. Làm việc cả năm, ai cũng mong được nghỉ Tết dài dài để về quê ăn Tết cho vui vẻ, sum vầy nhưng lại có những người sợ nghỉ Tết như sợ cái gì đó ghê gớm lắm.
Nhiều người còn biểu quyết, chỉ nên nghỉ Tết 2-3 ngày, cho qua ngày mùng 1-2 là được.
Thật ra, chuyện gì thì cũng có nguyên nhân của nó. Thú thực, chẳng ai đi làm mà không muốn được nghỉ ngơi. Nhưng quan trọng những ngày nghỉ đó mình sẽ làm gì, chơi gì, ăn gì, ở đâu. Đó mới là vấn đề. Chứ chưa chắc nghỉ đã được chơi, đã được nghỉ theo đúng nghĩa. Có những người, với họ, ngày nghỉ còn vất vả hơn ngày thường. Như trường hợp của bà chị cùng cơ quan tôi thì thấy rõ.
Hôm nay, nghe xong cái tin chốt phương án nghỉ Tết 9 ngày, chi Ngọc cơ quan tôi thở hổn hà hổn hển: “Thôi chế.t tao rồi chúng mày ơi, nghỉ Tết 9 ngày ấy, phen này khổ nhục vì nhà chồng”. À thì ra chị sợ cái nhà chồng chứ chẳng phải chị không mong nghỉ. Nghe vậy còn có lý, chứ có ai không mong nghỉ nhiều mà vẫn có lương.
Con dâu sợ về nhà chồng
Chị ngồi cả sáng chỉ để than vãn cái sự &’khổ nhục’ vì 9 ngày phải ở nhà chồng. Chị bảo, lấy chồng xa không phải năm nào cũng được về quê ăn Tết. Mà con dâu giờ phải ăn Tết ở nhà chồng. Khi lấy chồng, chị chỉ sợ duy nhất điều này. Nhưng chẳng ngờ, về nhà chồng, chị còn gặp phải bà mẹ chồng tai quái, nghĩ mà sợ phát khiếp luôn. Mẹ chồng chị khó tính, soi mói, tính toán từng tí một. Hễ chị có đi chợ mua đồ quá tay thì y như rằng, chị bị cho là hoang phí, không biết nghĩ cho nhà chồng. Hễ chị có cãi, mà không hẳn là cãi, chỉ là lý luận thì lập tức cũng bị cho là láo toét, con dâu đâu mà cãi mẹ chồng sang sảng.
Video đang HOT
Chị nghĩ tới cảnh dâu trưởng nhưng cứ về nhà chồng là phải lao vào làm lụng, rửa bát, sắp bữa, mà cỗ Tết thì có dễ làm đâu. Chị đau đầu mệt mỏi vì chuyện này mấy năm nay rồi. Và năm nào cũng như năm nào, cứ đến Tết là chị sợ.
Chị lo vợ chồng chị sẽ mâu thuẫn vì chuyện nhà chồng. Nhà chồng và nhà mẹ đẻ xa nhau, cứ Tết đến chị phải về nhà chồng ăn uống, rồi phải ở hết Tết mới được lên. Xin về nhà mẹ đẻ thì quá khó, có chăng cũng chỉ tranh thủ về trong ngày chúc Tết mà thôi. Nghĩ lại cảnh tượng ấy mà chị thấy hãi hùng.
Cỗ bàn dọn ra, chị dọn, bát đĩa ăn xong, chị rửa, tất tần tật từ liên hoan bạn bè của chồng, của nhà chồng đều một tay chị. Vì chị vốn là người không ở gần bố mẹ chồng nên được coi là nhàn hạ hơn, phải làm nhiều hơn các em ở nhà. Tính ra thì đúng là chị không ở nhà chồng thật vì hai vợ chồng lập nghiệp trên thành phố. Nhưng không ở mới khổ, về nhà chẳng được tự nhiên như nhà mình. Không ở thì hàng tháng chị cũng vẫn phải về cho đúng thủ tục đó thôi.
Mẹ chồng chị còn cấm không cho chị về nhà mẹ đẻ nhiều, vì sợ như thế cháu chắt sẽ bị quen ông bà ngoại, rồi lên không nghe lời nhà nội, lại sinh hư. Mẹ chồng chị thì lắm lý lẽ lắm, lắm thủ tục lắm, nhiều khi nghĩ mệt người. Người ta có được ngày nghỉ đúng nghĩa nhưng chị thì ngày nghỉ khố gấp trăm lần ngày thường.
Đi lấy chồng, chị chỉ ước như ngày còn độc thân. Tối 30 sum vầy bên gia đình, cùng ăn bánh chưng, đón giao thừa. Rồi ngày mùng 1 ngủ nướng hoặc đậy đón khách tới nhà chúc Tết vì bố chị là con trưởng. Lại còn các ngày khác thì tha hồ bù khú, chơi bời bạn bè, cháu chắt, thích ăn lúc nào, thích ngủ lúc nào thì ngủ. Nghĩ lại là chị thấy thèm.
Nghe chị nói đúng là cũng có lý. Gái lớn lấy chồng, có chồng rồi mọi thứ đam mê tắt hết, nhất là với gia đình nhà mình, giờ mình giống như là khách. Nghĩ vậy tôi lại thoáng thấy sợ lấy chồng, sợ lại giống như chị, mỗi Tết lại nhớ mẹ rưng rưng.
Theo Afamily
Khổ tâm vì con dâu không cho cháu về với ông bà
"Bao giờ con cho cháu về chơi, mẹ nhớ cháu lắm rồi". Mỗi lần gọi điện lên cho con dâu, tôi đều phải nói bằng giọng thống thiết như vậy, hi vọng con sẽ vì nể mẹ chồng mà cho cháu về chơi.
Lòng người bà nội như tôi cảm thấy buồn rầu kinh khủng, nhớ thương cháu mà chẳng có cách nào đến với cháu. Không lẽ lại lên nhà con thường xuyên. Thân già làm sao đi xa được. Mà ở nhà, bề bộn việc nhà, việc cửa, sao bỏ lên thành phố đây?
Ngày còn ở chung, hai vợ chồng con trai đi làm, tôi một mình ở nhà trông cháu. Tình cảm bà cháu gắn bó, yêu thương nhau. Tuổ.i già cô đơn dễ tủi thân, may mà có cháu ở cùng, vui vẻ khôn xiết. Mỗi ngày không gặp cháu, cháu đi về bà ngoại hay đi chơi là tôi lại nhớ da diết.
Ngày bố mẹ cháu quyết định lên thành phố mua nhà, tôi buồn vô hạn. Nhà cách xa mấy chục km, không phải là khoảng cách không thể đi lại, nhưng thân làm bà, làm sao có thể tùy hứng thích đi thì đi. Người già có tuổ.i là một chuyện, lại cả chuyện bếp nước, vườn tược, ai lo.
Mỗi sáng ngủ dậy, tôi đều ngồi khóc một lúc, người bần thân không làm gì được vì nhớ cháu nội. Nếu cháu ở nhà thì lúc này đã vui vẻ bên bà, ríu rít bên bà, bà ở nhà cũng bớt cô đơn, chạnh lòng. Nhiều khi nghĩ tủi. Biết con cái lớn thì cũng phải ra ngoài lập nghiệp, làm ăn, nhưng phận làm bà nội không đành...
Nếu cháu ở nhà thì lúc này đã vui vẻ bên bà, ríu rít bên bà, bà ở nhà cũng bớt cô đơn, chạnh lòng. (ảnh minh họa)
Gọi điện lên cho con dâu thì lần nào cũng dâu cũng kiếm cớ bận không về được. Nhưng tôi hiểu tính con dâu. Con dâu tôi cũng chẳng dễ gì, vốn không phải là người đảm đang nên ngại chuyện về nhà cơm nước, dọn dẹp. Dù là lần nào về nhà, cơm nước cũng là bà già này lo, cũng là phận già này dọn dẹp, chăm cháu. Chúng nó chỉ việc ăn uống, có động tay động chân cái gì đâu. Thế mà lạ, con dâu vẫn không thích cho chồng con về nhà nội nhiều. Có vẻ như, sợ chồng về nhà nội nhiều sinh hư. Hay ở trên thành phố, không có bố mẹ chồng, tự do hơn.
Tôi vốn không phải là người mẹ chồng khó tính gì, thậm chí còn rất dễ. Nhưng con dâu luôn cảnh giác mẹ chồng, lúc nào cũng nghĩ, mẹ chồng con dâu không thể hòa thuận với nhau. Nên khi cháu còn nhỏ, bảo để ở nhà bà nội trông đỡ, con dâu không đồng ý đã cho cháu lên thành phố và thuê người giúp việc. Nhiều khi tôi nghĩ, mình đã làm người mẹ chồng tốt đến thế, không hiểu con dâu còn muốn thế nào. Không thể hòa hợp là do mình tự tạo ra rào cản mà thôi.
Người già cô đơn, chỉ mong con trai lấy vợ về rồi sinh cháu, nhà cửa vui vẻ. Thế mà bây giờ, ngay đến con trai cũng từ chối việc về thăm bố mẹ. Một là lý do cháu đi xa hay ốm, hai là công việc bận rộn không về được. Tuổ.i già còn được mấy năm, chẳng biết còn được vui vẻ bên con cháu bao nhiêu thời gian nữa.
Con dâu chỉ nghĩ đơn giản, cho cháu về quê, cháu chơi với ông bà cháu sinh hư. Rồi đi đường xa mệt mỏi này nọ, ông bà có nhớ thì lên chơi với cháu. (ảnh minh họa)
Ngày trước, mẹ chồng con dâu khác, bây giờ cũng khác. Giá như con dâu hiểu được nỗi lòng của người làm bà nội này thì con đã không giữ cháu khư khư, không cho cháu về thăm ông bà. Giờ, mẹ chồng lại phải xuống nước nói khó với con, con mới cho cháu về. Đúng là thời thế khác, con người cũng khác. Con dâu mẹ chồng không còn kiểu mẹ bảo con nghe nữa. Mà giờ, con dâu quyết sao, mẹ chồng nghe vậy. Chúng nó đủ lông đủ cánh rồi, tự lập được rồi, cần gì tới người mẹ già này nữa. Chỉ tổ làm phiền phức chúng nó mà thôi.
Con dâu chỉ nghĩ đơn giản, cho cháu về quê, cháu chơi với ông bà cháu sinh hư. Rồi đi đường xa mệt mỏi này nọ, ông bà có nhớ thì lên chơi với cháu. Nhưng con lại không hiểu, người làm bà nội này cô đơn tuổ.i già, nhớ cháu biết bao nhiêu. Người dưng ở với nhau vài ngày còn nhớ, nói chi cháu nội gắn bó suốt mấy năm trời. Há gì làm bà nội lại khổ tâm thế này, có cháu mà cũng không được gặp... Tưởng đẻ con trai được sống vui vẻ, sum vầy tuổ.i già. Ai ngờ...
Theo Tamsubuon
Nỗi nhớ Tết từ bên kia bầu trời... Ở bên kia bầu trời, chỉ có con và thành phố xinh đẹp này giữa màn tuyết phủ trắng xóa. Con thèm được sống trong sắc màu của Tết, được cùng mẹ đi chợ ngày 30, được cùng ba chăm chút cho gốc đào trước cửa. Những ngày Việt Nam chuẩn bị đón chào một năm mới đến, con ở đây cảm thấy...