Phát hiện vợ giả vờ lãnh cảm dành sức phục vụ bồ!
Cô ta ngủ với trai chán chê nên về nhà nói dối tôi là mắc chứng lãnh cảm tình dục để “trốn yêu”.
Có lẽ trên đời này, một người đàn ông không có nỗi nhục nào lớn hơn nỗi nhục bị vợ cắm sừng. Mà tôi còn nhục nhã hơn gấp bội khi bị cô ta cắm sừng mà vẫn một mực yêu thương, trân trọng vợ từng li từng tí. Cô ta đã coi tôi như một tên đần, ngang nhiên cắm sừng lên đầu tôi như thế. Cũng bởi vì cô ta biết, tôi yêu cô ta quá nhiều.
Khoảng 2 năm trở lại đây , vợ chồng tôi không có “chuyện ấy”. Mặc dù cả tôi và cô ấy mới gần 40 chứ chưa phải già nua gì cho cam. Lỗi không phải tại tôi mà là vì vợ tôi không muốn. Thời gian đầu tôi nghĩ vợ giận gì mình nhưng không phải vậy. Cô ấy luôn hững hờ trong chuyện chăn gối với tôi còn trong cuộc sống thì lại hoàn toàn bình thường. Cô ấy vẫn yêu thương, chăm sóc cho tôi và các các con đầy đủ.
Phải mất một thời gian khá dài tôi bị “cai” chuyện đó. Tôi đã hỏi vợ thì vợ tôi nói không hiểu sao cô ấy hoàn toàn không có cảm hứng gì với chuyện tình dục. Cô ấy vẫn yêu thương tôi nhưng không thích quan hệ. Mỗi lần như vậy cô ấy chỉ cảm thấy khó chịu, bực tức trong người mà thôi. Nghe vợ nói tôi buồn vô cùng nhưng tôi cũng không giận vợ. Tôi đoán vợ tôi mắc chứng lãnh cảm tình dục chứ không phải là vì chán ghét gì tôi cả. Rõ ràng trong cuộc sống hàng ngày cô ấy rất yêu thương tôi nên không thể nào có chuyện ấy xảy ra được.
Hình Minh Họa
Tôi biết đó là một triệu chứng bệnh lí nên tôi không cáu gắt hay mắng mỏ vợ mà thay vào đó lúc nào cũng yêu thương cô ấy để làm cho tình trạng lãnh cảm đó dần giảm đi. Tôi đưa vợ đi du lịch, cố gắng tạo ra khoảng không gian riêng cho hai vợ chồng và còn đưa cô ấy đi gặp các chuyên gia tâm lí để khắc phục tình trạng hiện tại của vợ.
Còn riêng về chuyện đó, kể từ khi vợ tôi nói rằng cô ấy không có cảm hứng, tôi không dám đòi hỏi gắt gao nữa mà thay vào đó là “tự mình” giải tỏa. Nhiều khi tôi cũng cảm thấy khó chịu và bức bối trong người lắm. Thử hỏi một người đàn ông đang ở độ tuổi sung sức màchuyện chăn gối vợ chồng lại ơ hờ như vậy thì làm sao mà không ấm ức cho được. Nhưng vì yêu vợ tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ ra ngoài lăng nhăng tìm chỗ giải khuây. Tôi luôn chung thủy với vợ dù đúng là chuyện ấy không hề đơn giản.
Tôi đâu có thể ngờ được rằng , 2 năm qua, cô ta lừa dối tôi. Cái lí do “lãnh cảm” mà cô ta đưa ra cũng chỉ hòng che giấu đi cuộc tình vụng trộm của cô ta với người tình trẻ, kém cô ta tới tận 5 tuổi. Tôi sẽ không bao giờ biết được sự thật đó nếu như không có lần tôi vô tình tìm thấy một mảnh vỏ bao cao su ở trong áo khoác. Nó chỉ là một mẩu rất nhỏ từ chiếc vỏ bao nhưng tôi không quá khó khăn để nhận ra nó là cái gì. Tôi gần như chết lặng khi nhìn thấy vật đó.
Đã 2 năm nay vợ chồng tôi không đụng chạm, vậy thì cái thứ đó là của ai? Tôi nảy sinh nghi ngờ. Đó là lần đầu tiên kể từ khi yêu cô ấy, cưới cô ấy cho tới giờ tôi mới có một lần hoài nghi vợ. Tôi đã theo dõi vợ và phát hiện ra gần như ngày nào cô ta cũng đi gặp người tình ở nhà nghỉ và họ vào đó để “mây mưa” với nhau. Cái hành động đó chẳng lén lút là mấy, nếu tôi chỉ để ý hơn một chút thì có lẽ tôi đã phát hiện ra sự thật này sớm hơn. Nhưng chính vì tôi tin vợ nên mới không nghi ngờ và quá chủ quan.
Video đang HOT
Khi tôi phanh phui mọi việc thì cô ta khóc lóc thừa nhận rằng cái lí do chính khiến cô ấy lừa dối tôi như vậy là khi quan hệ với tôi cô ấy không thực sự thỏa mãn cho lắm. Còn với gã người tình trẻ kia, hắn đã mang tới cho cô rất nhiều điều mới mẻ trong chuyện chăn gối và vì thế cô ấy bị nghiện quan hệ với hắn.
Cô ấy đi với hắn gần như tất cả các ngày tới mức về chán không còn muốn quan hệ với tôi nên đã đưa ra lí do bị lãnh cảm để tôi không làm phiền. Vậy mà tôi vì quá yêu nên ngu ngốc không nhận ra. Thấy cô ta như vậy lại còn chăm sóc nhiều hơn, còn giúp cô ta làm việc nhà để cô ta đỡ mệt đến thân. Thật xót xa biết nhường nào?
Tôi đã viết đơn ly hôn nhưng cô ta không chịu kí. Cô ta cầu xin tôi tha thứ vì cô ta… trót dại. Cô ta cũng nói vì chuyện chăn gối của tôi với cô ta chưa thực sự mĩ mãn nên cô ta mới như vậy nếu không thì cô ta đã không thế. Nghĩa là theo những lời cô ta nói cũng có một phần lỗi của tôi. Cô ta mang hai đứa con ra làm thứ để níu giữ chân tôi. Đúng là với tôi bây giờ, hai con là báu vật của cuộc đời. Tôi không muốn các con mình phải khổ?
Liệu tôi có nên tha thứ cho cô ta, cho người vợ đã từng phản bội chồng không? Liệu có thể tin được rằng cô ta sẽ quay về bên tôi và sẽ không lừa dối hay phản bội tôi thêm lần nữa?
Đỗ Toàn (khanhtoanhp45@…)
Theo VNE
Có bạn trai mới, tôi khôn nguôi nhớ người cũ
Mẹ anh tìm mọi cách chia rẽ và tôi chấp nhận xa anh, nhưng ngày đêm thương nhớ, khóc lóc, đau khổ, dù đã có người mới.
Cách đây hơn 1 năm, tôi và anh chia tay vì mẹ anh không chấp nhận tôi. Tôi là gái miền núi, gia đình lại khó khăn, học thức không cao. Vậy nên, những ngày mới yêu nhau anh cũng thừa biết gia đình sẽ không bao giờ chấp nhận một người con dâu như tôi. Anh cố gắng làm việc thật nhiều để lo lắng cho tôi thật tốt. Anh lo hồ sơ và mọi thứ để đăng ký cho tôi tiếp tục đi học. Thời gian ấy, tôi rất hạnh phúc, cữ ngỡ niềm vui ấy sẽ nhân đôi khi chúng tôi là của nhau thật sự.
Vì tôi dang dở ở năm học lớp 10 nên phải học hệ trung cấp 3 năm. Tôi nghỉ học cũng lâu lắm rồi nên đối với bài vở, tôi không còn nhớ và thậm chí là rất tệ. Nhưng vì có anh động viên và giúp đỡ nên tôi đã vượt qua được.
Quen nhau được hơn 6 tháng anh dẫn tôi về nhà ra mắt gia đình. Hôm ấy tôi về nhà anh, những lời mẹ tôi dạy, tôi không quên. Tôi biết gia đình anh là viên chức nhà nước nên sẽ không thích với những cách ăn mặc hở hang, thế nên hôm ấy tôi chọn cho mình một bộ đồ rất kín đáo, quần jeans và áo sơ mi trắng. Vừa bước vào nhà anh, tôi đã không quên để ý mọi thứ như mẹ tôi đã dạy. Lúc ấy là 5h chiều, mẹ và bố anh vẫn chưa về.
Tôi hỏi anh:
- Anh ơi, em vào bếp nấu cơm trước nhé, để mẹ về có cơm ăn luôn, cũng muộn rồi anh ạ.
Anh thấy vậy, cũng vào bếp phụ tôi nấu cơm. Đến 8h30 mẹ anh về, bà bất ngờ vì bữa ăn đã chuẩn bị xong, bà còn bất ngờ hơn vì sự có mặt của tôi. Bà nhìn tôi và có vẻ rất ưng ý. Tâm lý một người mẹ chồng nên bà hỏi tôi rất nhiều: Bao nhiêu tuổi? Tuổi gì? Nhà ở đâu? Ba mẹ làm gì? Gia đình đông anh em không?...
Tôi thận trọng trả lời từng câu hỏi của mẹ anh cho đến khi tôi thấy sắc mặt của bà thay đổi lúc biết tôi là cô dâu tuổi Thân. Anh tuổi Hợi nên không hợp với tôi. Sau bữa cơm ấy, tôi dọn dẹp bát đĩa và xin phép về vì cũng đã gần 10h khuya. Ra về mà trong lòng vẫn hơi run.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Mãi cho đến 6 tháng sau, sinh nhật của tôi, anh bên tôi cả ngày và đêm. Đang nói chuyện bỗng nhiên anh có điện thoại. Tôi thấy hiện lên tên mẹ anh, anh nghe điện thoại của mẹ, nhưng tôi thấy làm lạ là anh lại nói dối mẹ rằng đang đi công tác. Tại sao anh không nói thật? Tôi cố gắng hỏi và cuối cùng anh đã nói ra hết sự thật.
- Mẹ không cho anh quen em nữa. Mẹ bảo, em tuổi Thân nên sẽ không hợp với anh, cưới em anh sẽ không làm ăn gì được. Nếu anh tiếp tục quen em thì mẹ sẽ tự vẫn.
Tôi bật khóc như một đứa trẻ lên 3. Anh ôm tôi vào lòng , anh nói: "Không sao đâu em, anh sẽ mãi yêu em, cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa".
Chuyện không như tôi tưởng.Vài lần sau đó, anh cũng chở tôi về nhà chơi, nhưng đều là những lúc mẹ anh vắng nhà. Bà có nhà thì anh viện cớ để cho tôi ở siêu thị gần nhà, chứ không cho tôi về nhà gặp bà. Tôi thấy khổ sở vì chuyện tình cảm quá, và không muốn thấy anh khó xử nên tôi đòi chia tay, nhưng anh không đồng ý. Anh bảo:
- Hãy cho anh thời gian. Trong vòng 2 năm anh sẽ thuyết phục được mẹ.
Tôi đồng ý, nhưng rồi bà vẫn không cho phép anh cưới tôi. Hôm ấy là 29 Tết, tôi về quê ăn Tết cùng gia đình. Tôi bất ngờ khi bà điện thoại hỏi thăm tôi và gia đình. Linh tính cho thấy điều không hay sắp xảy ra, không sai. Bà yêu cầu tôi hãy rời xa anh ấy, nghe mà tưởng chừng như chỉ có thể là phim Hàn Quốc. Tôi nghẹn ngào hỏi lý do, bà chỉ nói 1 câu: "Không môn đăng hộ đối". Tôi nói, chúng tôi yêu nhau thật lòng, tôi không thể rời xa anh.
Bà nóng giận cúp máy và ngay hôm sau bà lại điện thoại. Lần này bà không nóng nảy mà hết sức ngọt ngào và nhẹ nhàng với tôi. Bà nói: "Nếu sau này con có con, thì con sẽ hiểu cảm giác của bác bây giờ". Tôi thấy thương bà, tôi suy nghĩ rất nhiều rồi đồng ý.
Sáng mồng 1 Tết anh điện thoại, tôi không dám nghe, nhưng vì anh gọi mãi nên tôi bắt máy và nói thẳng:
- Em có bạn trai khác rồi, mình chia tay đi anh.
Anh không nói gì, thế là chúng tôi chia tay. Nhưng 1 tháng sau anh quyết định níu kéo tôi. Lòng tự trọng quá cao và đã hứa thì phải làm, tôi không đồng ý quay lại với anh, mà thay vào đó còn quyết định quen một người khác để quên anh (thật sự vì tôi còn yêu anh quá nhiều). Anh đau lòng, thất vọng và cho rằng tôi ham sang phụ bạc anh. Bao lời đàm tiếu, chê trách của anh và bạn bè, tôi không màng.
4 tháng sau, anh kết hôn với một cô gái hơn tôi 1 tuổi, gia đình thành phố, học thức cao. Tôi thua cô ấy về mọi mặt. Tôi chỉ biết nuốt nước mắt và chúc anh hạnh phúc. Chỉ cần anh hạnh phúc thì tôi cũng vui nhưng có ai biết được rằng tôi rất đau. Làm sao hạnh phúc được khi người đứng cạnh anh trong ngày vui ấy không phải là tôi?
Rồi thời gian qua đi (1 năm, 6 tháng), tôi không còn khóc hàng đêm, không buồn phiền nữa. Tôi đã vui trở lại. Tôi cảm thấy hạnh phúc vì tình thương của gia đình bạn trai mới, họ lo lắng và cho tôi mọi thứ. Tôi cứ tưởng mình đã quên được anh không ngờ chỉ là đang lừa dối bản thân. Mỗi lần thấy nhớ anh, tôi lao vào công việc như con thiêu thân. Công việc đã làm tôi thôi không đau nữa.
Vô tình tôi gặp lại anh trong đám cưới của một người bạn. Tình yêu ấy lại trỗi dậy trong tôi. Tôi đau khổ biết bao khi thấy anh rất hạnh phúc bên vợ của mình. Có lẽ tôi đã quá ích kỷ. Tôi nhớ anh rất nhiều nhưng không dám nói ra, không dám nhắn tin cho anh vì sợ sẽ làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của anh. Hàng đêm, tôi lại khóc, ngay cả trong mơ. Tôi không muốn tiếp tục cuộc sống như bây giờ nữa, nhưng tôi không làm chủ bản thân mình được.
Bây giờ thì cảm giác có lỗi đang tràn ngập trong lòng tôi, tôi thấy có lỗi với người hiện tại. Nhưng nỗi nhớ về anh thì không ngừng lại trong tôi. Tôi phải làm sao để quên được anh? Làm sao để đối diện với bạn trai hiện tại? Tôi có nên nói rõ cho người hiện tại biết những suy nghĩ của mình?
Theo VNE
Bởi vì em rất ngốc! Em không biêt tôi đã yêu em nhiêu bao nhiêu, chỉ riêng điêu ây thôi cũng đã được gọi là ngôc nghêch. Em là môt cô gái ngôc nghêch, đên nôi em không thê nhân ra rằng mình đã ngôc như thê nào. Chỉ có tôi, môt kẻ si tình luôn đứng ở phía sau đê dõi theo em là nhìn thây điêu...