Phát hiện tin nhắn bàn kế hoạch phá thai cướp tài sản trong điện thoại chồng
Trước giờ tôi luôn thấy bản thân mình thật may mắn. Tôi sinh ra trong một gia đình giàu có, được cưng chiều từ nhỏ đúng theo kiểu một tiểu thư cành vàng lá ngọc.
Khi các bạn cùng tuổi chỉ biết chơi đồ hàng thì tôi đã được học Tiếng Anh, học nhảy, học múa, học đàn… Mẹ tôi luôn mong sau này tôi sẽ trở thành một người ưu tú, khiến gia đình nở mày nở mặt.
Học hết cấp 2, tôi du học ở Úc suốt 8 năm sau đó. Đến khi tốt nghiệp đại học, tôi mới về lại Việt Nam và vào làm cho công ty nhà tôi với vị trí trợ lý giám đốc. Nói trắng ra, tôi và bố luôn đi cùng nhau trong mọi hoạt động của công ty.
Mỗi lần mở rộng thị trường ở tỉnh khác, tôi là người trực tiếp đi tuyển nhân viên. Tôi gặp anh trong một lần tuyển nhân viên mới cho chi nhánh ở Nha Trang. Anh là người trầm tĩnh nhưng có học thức, năng lực rất tốt. Sau khi phỏng vấn, tôi mời anh đi ăn, trao đổi công việc.
Sau hơn một năm như thế, anh ngỏ lời yêu tôi. (Ảnh minh họa)
Sau đó, chúng tôi thường xuyên liên lạc với nhau. Ban đầu là vì công việc nhưng sau đó là để trò chuyện những việc xảy ra trong cuộc sống của cả hai. Sau hơn một năm như thế, anh ngỏ lời yêu tôi. Vì đã mến anh trước nên tôi không ngại ngần đồng ý.
Suốt hai năm yêu nhau, anh có kể về người yêu cũ cho tôi nghe được một lần. Khi tôi nói không muốn nghe, anh cũng không kể nữa. Vào đúng ngày sinh nhật 28 tuổi của tôi, anh đã tặng tôi một chiếc nhẫn vàng cùng lời cầu hôn ngọt ngào.
Video đang HOT
Đám cưới của chúng tôi diễn ra cách đây hơn một năm. Căn nhà tôi ở hiện tại do chính bố tôi mua cho. Nội thất tiện nghi, đầy đủ. Vì thế chúng tôi không phải lo lắng chuyện nhà cửa, xe cộ nữa.
Tôi đã từng tự hào vì mình có thể làm vợ anh. Anh không ngại ngần khi từ Nha Trang vào Sài Gòn sống cùng tôi. Anh chiều chuộng, chăm sóc tôi hết mức có thể.
Thật không ngờ, người chồng tôi tin tưởng, yêu thương hết mực lại có thể đê tiện như vậy. (Ảnh minh họa)
Sáng nào chúng tôi cũng cùng nhau đi làm. Tối lại cùng đi ăn hoặc đi dạo khắp thành phố. Mọi người đều nói nhìn vào là thấy chúng tôi đang rất hạnh phúc. Từ khi có anh, tôi mập mạp hơn, trẻ hơn, tính cách cũng dịu dàng hơn.
Hiện tại tôi đang có bầu được 3 tháng. Khi thử que hai vạch, tôi đã rất mừng. Báo tin cho chồng, anh cười tít mắt, ôm tôi xoay vòng. Vốn đã chiều chuộng, nay anh càng chiều chuộng tôi hơn nữa. Anh bảo tôi nghỉ việc ở nhà dưỡng thai cho thật tốt, anh muốn con anh sinh ra phải thông minh, xinh đẹp. Mỗi tối, anh đều xoa bụng tôi rồi mới ngủ.
Thế mà, đêm khuya hôm qua, tôi lại vô tình phát hiện ra bộ mặt thật của chồng mình. Đêm qua, anh uống say mềm nên vứt điện thoại trên giường ngủ. Nửa đêm, tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi giật mình tỉnh giấc. Lấy điện thoại anh mở ra, tôi bàng hoàng khi đọc được những dòng tin nhắn được gửi từ “H”. Mãi một lúc sau, tôi mới nhớ ra, “H” là “Hoa”, tên người yêu cũ của chồng tôi.
Anh nhắn báo tin tôi có thai với cô ta. Cô ta bày kế cho anh gây chuyện, ly hôn tôi. Vì căn nhà, xe cộ hiện tại đều đứng tên hai vợ chồng nên khi ly hôn, anh sẽ kiếm được một số tiền khổng lồ để đến với cô ta. Càng đọc, tôi càng nghẹn ngào cay đắng. Thật không ngờ, người chồng tôi tin tưởng, yêu thương hết mực lại có thể đê tiện như vậy. Hóa ra, anh ta cũng không hề yêu thương gì tôi, chỉ đang chăm chăm nhìn vào tài sản của tôi mà thôi.
Tôi chán nản quá. Có nên vạch mặt anh ta rồi đuổi anh ta ra khỏi nhà không? Nhưng nếu làm vậy, đứa bé trong bụng tôi phải làm sao đây?
Theo Afamily
Chiếc giường đất của mẹ
Ở quê tôi nhà nào cũng nằm giường đất, chiều dài của nó chiếm gần hết chiều dài căn phòng.
Mấy cái cột chống làm thành giường được đắp bùn xung quanh, còn mặt giường là hỗn hợp của bùn và rơm, nó là nơi mà người nông dân chúng tôi truyền lại cho con cháu. Tôi và anh trai tôi cũng đều lớn lên trên chiếc giường ấy .
Ảnh mang tính minh họa
Chiếc giường của mẹ rất thô ráp, để tăng thêm phần mỹ quan nó đã được tô thêm một lớp vôi lên đó, nhưng những lúc việc nhà nông rảnh rỗi, khi các bác, các thím tụ tập buôn chuyện, vô ý đạp chân vào thành giường đã vô hình khiến chiếc giường trở nên vô cùng nhem nhốc, không còn chút thẩm mỹ nào nữa. Cứ về nhà là mẹ lại ca cẩm: "Nhìn thành giường lại đen xì rồi, phải mua ít vôi về quét thôi". Tôi an ủi mẹ: "Có mình mẹ ngủ ở đó thôi, đừng quét làm gì, hơn nữa, chúng con đã bàn bạc sẽ đón mẹ lên trên đó ở rồi". Mẹ lại bảo: "Mẹ không đi đâu, giường của các con làm sao dễ chịu bằng chiếc giường đất kia của mẹ".
Chiếc giường đất của mẹ - Ảnh minh họa
Từ ngày cô con gái 5 tuổi đi học mẫu giáo, học vẽ, học đàn, học múa, dường như nó đã chiếm hết thời gian rảnh của tôi. Một năm về thăm nhà được vài ba lần, mà lần nào về cũng chỉ nhoáng nhoàng, biếu mẹ ít tiền xong rồi lại đi luôn, đã mấy năm không được nằm trên chiếc giường đất của mẹ và mẹ cũng quen với cái kiểu đi về chớp nhoáng của tôi.
Hôm nay tôi cũng phải về vội vì 5 giờ chiều, cô con gái có giờ học đàn. Vốn không hay nói nhưng hôm nay, mẹ tự nhiên ghé tai tôi bảo nhỏ: "Làm bố rồi lúc nào cũng bận rộn, mùa đông khi nào rảnh rỗi con về nằm giường đất của mẹ chắc chắn chân con sẽ không đau nữa đâu".
Lúc đó tim tôi như bị kim châm, hơn 30 tuổi đầu rồi mà tôi vẫn để mẹ phải lo lắng, còn trong tâm trí mẹ lúc nào cũng có hình ảnh của các con. Ngày bố mất, mẹ cũng tầm tuổi tôi bây giờ, hồi đó tôi cũng chỉ khoảng 9 tuổi. Tôi còn nhớ như in cái ngày bố bị rơi từ trên mái nhà xuống khi đang sửa lại ngói, mặc dù được đưa đến viện điều trị kịp thời nhưng 1 năm sau bố cũng bỏ mẹ con chúng tôi mà đi. Mẹ đã phải gồng mình để vác gánh nặng, chèo chống con thuyền gia đình. Chiếc giường đất của mẹ bỗng trở thành "chỗ dựa" vững chắc duy nhất, là "khán giả" trung thành duy nhất lắng nghe những tiếng khóc của mẹ.
Vẻ hối hả, nhộn nhịp của thành phố với những sắt thép, bê tông lạnh lẽo, với sự xói mòn của vật chất không hề làm tôi quên đi niềm vui, những tiếng thở dài hay những hàng nước mắt của mẹ trên chiếc giường đất. Nhưng trong thời đại cạnh tranh gay gắt, tri thức không ngừng đổi mới này, tôi bắt buộc phải học cách nỗ lực không ngừng, hơn nữa tình yêu mà bố từng dành cho học trò của mình đã truyền cho tôi động lực để tôi không ngừng theo đuổi trong sự nghiệp giáo dục của mình. Phần lớn thời gian của tôi là dành cho học tập, cho học trò, cho cô con gái bé nhỏ, còn cho mẹ là bao nhiêu đây? Vậy mà mẹ luôn nhớ đến căn bệnh dạ dày của tôi, đến bệnh đau chân của tôi. Mẹ, đến bao giờ con mới nhận ra là mẹ đã là một ngọn đèn gần cạn kiệt hết dầu?
Tôi đang định kỳ nghỉ hè năm nay sẽ không làm gì cả mà đưa con gái về quê nằm ngủ trên chiếc giường đất của mẹ, tiếp chuyện mẹ, nấu cho mẹ ăn, thay mẹ nhóm lửa để sưởi cho giường, tận hưởng cuộc sống nông thôn tĩnh tại, tận hưởng tình yêu vô bờ bến của mẹ, người mẹ vĩ đại của tôi.
Theo GĐVN
Nổi điên khi chị tôi sinh con, nhà nội không hỏi han nhưng mấy ngày sau lại tới giành cháu Chị tôi từng là một hoa khôi trường đại học Sư Phạm. Nhưng vào giữa năm hai, sau cuộc gặp gỡ với anh rể, cuộc đời chị rẽ sang hướng khác. Anh rể tôi là con trai một của một gia đình giàu có. Bề ngoài anh ấy bảnh bao, ăn nói lịch sự, tiêu tiền như rác. Có lẽ chị tôi bị...