Phát hiện ra bí mật của anh trai, tôi cảm thấy day dứt và có lỗi với chị dâu
Dừng chân trên bậc cầu thang, tôi ngoái xuống nhìn chị. Khuôn mặt hiền hậu đang chăm chú với từng mũi len. Bất giác khóe mắt tôi cay xè, thương chị và day dứt…
Thấy tôi đến chơi, chị dâu hồ hởi kéo tôi vào nhà. Chị khoe với tôi những chiếc áo, chiếc mũ xinh xắn mà chị vừa đan xong để chào đón đứa bé trong bụng sắp chào đời. Tay chống lưng vì mỏi nhưng giọng chị vẫn đầy hào hứng:
- Giờ đến mai, chị phải đan nốt cái khăn cho anh Biên, kẻo nằm ổ rồi muốn chăm anh ấy cũng khó.
Tôi nhìn chiếc lồng bàn úp trên mâm cơm hỏi:
- Chị vẫn chưa ăn sao ?
- Chưa, anh em bảo có việc về muộn. Vợ chồng cả ngày có bữa cơm tối với nhau nên chờ nhau ăn cho vui. Chị cũng vừa uống sữa rồi nên không đói.
Tôi lấy cớ lên phòng chơi với cháu Sâu, vì cả tuần bận đi công tác không gặp cháu. Nghe vậy, chị nhanh nhảu:
- Cháu đang tập đàn ở trên phòng đấy. Cô lên mà thưởng thức, dạo này cháu cô chơi lên tay rồi.
Dừng chân trên bậc cầu thang, tôi ngoái xuống nhìn chị. Khuôn mặt hiền hậu đang chăm chú với từng mũi len. Bất giác khóe mắt tôi cay xè, thương chị và day dứt…
Chị về làm dâu nhà tôi đã 7 năm. 7 năm là cả một hành trình đầy gian khó với chị. Bố mẹ tôi đều khó tính, mỗi người khó theo một cách riêng. Mẹ tôi là người tỉ mẩn, xét nét, nặng về lễ nghĩa, còn bố tôi nóng nảy và độc đoán. Anh trai tôi là bản sao của bố nên hai bố con không thể dung hòa được với nhau. Những lúc có việc bất đồng, cả hai đều nổi nóng và người hứng chịu là chị. Chị không sắc sảo nhưng được cái hiền lành, nhỏ nhẹ, chịu thương chịu khó. Từ họ hàng đến hàng xóm sát vách khi nhận xét về chị đều công nhận chỉ có chị mới chịu được “nhiệt” nhà tôi.
Cũng vì bất hòa với bố mà anh tôi đùng đùng ra ở riêng. Chị đứng giữa lại phải chịu điều tiếng. Một thời gian, bố tôi đã từ mặt anh nhưng nhờ có chị nên bố con anh tôi lại giảng hòa. Trước mặt chị, bố mẹ tôi chẳng mấy khi khen nhưng sau lưng ông bà đều nói tốt về chị.
Video đang HOT
Tôi quý chị cũng ở sự hiền lành và tốt bụng. Sống ở đời chị chẳng ghét bỏ, ganh tị với ai, kể cả những người đã từng đối xử tệ hay tranh giành với chị. Chị sống hồn hậu, nhân từ và đem tình thương đó trải rộng cho những người xung quanh. Cũng vì tình thương đó mà khi biết chuyện Hường, cô bạn thân học cùng lớp đại học với tôi long đong mãi không xin được việc, chị đã gợi ý:
- Em hỏi xem, anh em có quen chỗ nào thì nhờ anh ấy xin cho.
Tôi ái ngại nhưng chính chị lại mớm lời giúp tôi. Nhờ anh tôi mà bạn tôi xin được việc. Hôm cô ấy từ Lào Cai xuống Hà Nội nhận việc chính chị là người ra bến xe đón giúp tôi vì hôm đó tôi có cuộc họp quan trọng không thể bỏ ra ngoài được. Tối hôm đó, chị còn làm cơm đãi bạn tôi nữa. Trong bữa ăn, chị bảo:
- Chị coi em như người nhà chị nên có khó khăn gì cứ nói, lúc nào rảnh rỗi em cứ về đây chơi.
Có lẽ chính vì sự hiền hậu, cởi mở đó của chị mà ngay lần đầu gặp, bạn tôi đã có ấn tượng tốt về chị. Thỉnh thoảng, Hường rủ tôi qua n hà anh chị chơi. Ngày lễ, cô ấy ý tứ mua hoa, mua quà. Chị tôi hồ hởi đón tiếp nhưng khi thấy túi quà, mặt chị nhăn lại:
- Lần sau đừng như thế nữa nhé. Chị em với nhau làm gì phải khách sáo.
- Chị dâu cậu đáng nể thật đấy.
Chính Hường đã thốt lên như vậy. Tôi thấy trong lòng đầy hãnh diện, tự hào. Tôi nghĩ sự quý nể của Hường dành cho chị cũng là nền tảng để xây dựng một mối quan hệ thân thiết.
Nhưng dù có giỏi tưởng tượng đến mấy, tôi cũng không thể ngờ sẽ có ngày Hường bước chân chen ngang cuộc sống của gia đình anh chị tôi. Lần ấy, bạn chuyển nhà nhưng không cho tôi biết chỗ ở. Tôi hỏi thì Hường bảo:
- Tớ ở nhờ nhà cô họ, cô ấy khó tính lắm nên thôi bạn đừng đến nhà, cần gì mình hẹn nhau ra quán.
Cũng không muốn làm khó cho bạn nên khi cần gặp, chúng tôi lại gọi điện hẹn nhau. Khi tôi có bạn trai, Hường cũng là người đầu tiên tôi ra mắt. Ba tháng trước, chồng chị bạn tôi mổ tim. Hôm anh nằm việc, cả phòng đi thăm nhưng tôi ốm nên chưa đi được. Một buổi tối, bạn trai bận việc, tôi gọi điện rủ Hường đi cùng nhưng Hường bảo phải chở bà cô đi sắm đồ. Hường cũng phân bua dạo này bận việc nên không ghé qua nhà anh chị tôi chơi được. Tôi tin nên không trách cứ gì.
Một mình lần mò trong khu tập thể nhưng loay hoay mãi tôi tìm không ra nhà chị bạn. Tấp xe cạnh tường rào định gọi điện cho chị thì một chiếc ô tô sáng bóng lướt qua. Chiếc xe đỗ cách tôi một quãng, ánh điện cao áp dọt từ trên xuống đủ để tôi đọc được biển số xe. Là xe của anh trai tôi. Mắt tôi găm về phía đó. Anh tôi bước từ trên xe xuống đi vòng qua đầu xe ra phía sau, mở cửa. Một cô gái mặc váy ngắn ôm sát eo bước xuống. Tôi chưa kịp định thần thì hai người đã ôm lấy nhau rất tình tứ. Tôi không thể tin nổi vào mắt mình. Đôi nam nữ đang quấn lấy nhau, hôn nhau đắm đuối ở đằng kia một người là anh trai tôi, một người thì ra lại là bạn thân của tôi – Hường.
Tôi cũng không nghĩ là tối hôm đó, tôi có thể tự đi về nhà được. Cú sốc quá đột ngột khiến tôi phải xin nghỉ làm mấy hôm, người gầy rộc đi. Bố mẹ và người yêu tôi lo lắng hết sức, thậm chí anh còn van nài:
- Anh xin em, có gì em cứ nói ra, đừng giữ trong lòng nữa.
Tôi rất muốn chia sẻ với anh, nhưng nỗi đau và sự xấu hổ ngăn tôi lại. Trong lòng tôi, nỗi căm tức, nỗi thất vọng ê chề về hai kẻ phản bội trào dâng, xen lẫn vào đó là nỗi cay đắng, đau đớn khi nghĩ đến chị dâu tội nghiệp của tôi. Tôi hoang mang tột độ không biết xử lý thế nào? Suy nghĩ kỹ rồi tôi cũng quyết định đối mặt. Tôi bố trí một cuộc gặp bí mật, mà khách mời chỉ có anh và Hường. Bất ngờ khiến cả hai đều bối rối nhưng rồi họ nhanh chóng nhập vai và diễn trước mặt tôi. Không chịu nổi nữa, tôi hét lên:
- Tôi xin hai người hãy tháo cái mặt nạ của mình xuống.
Nhiều lần, tôi đã ngồi với anh, nói với anh rất nhiều về vợ anh, những thứ mà hàng ngày anh nhìn thấy và cả những điều anh chưa bao giờ được biết, những mong anh sẽ toàn tâm, toàn ý quay về với người vợ hiền đã tần tảo, hy sinh vì anh, vì gia đình chồng.
Với Hường, sau những lời chì chiết gay gắt, tôi cũng phải hạ mình cầu xin cô ấy hãy buông tha anh, đừng phá nát tổ ấm của anh chị tôi. Tôi cũng đã làm đủ mọi cách, những tưởng cả hai sẽ dừng lại và buông tay, nhưng từ ấy đến nay họ vẫn lén lút qua lại với nhau.
Chị dâu tôi không mảy may biết gì. Nhiều lúc nhìn chị cặm cụi lo toan cho chồng con, tôi vừa thương vừa giận. Khi thấy chị một mực tin yêu chồng, nhẫn nhịn chịu đựng mọi thiệt thòi, vun vén cho anh để anh rộng đường thăng tiến, tôi cứ ước giá như chị có thêm chút nhạy cảm, tỉnh táo hơn hẳn chị sẽ nhận ra chồng chị đã thay đổi, giá như chị đừng hy sinh bản thân quá nhiều hẳn chị sẽ không phải chịu nhiều thiệt thòi đến thế?
Nhiều lần, tôi cũng đã định nói với chị, nhưng rồi lại không nỡ nên đành chôn giấu kín trong lòng. Vì hai kẻ đó, tôi đã đau lắm rồi, tôi không muốn làm chị suy sụp, trái tim chị tan nát vì họ nữa, nhất là khi chị đang háo hức chào đón đứa con trong bụng chào đời.
Dẫu tự an ủi mình: Chị không nhìn thấy thì tim sẽ không đau nhưng nhiều lúc tôi hoang mang tự hỏi liệu tôi phải im lặng đến bao giờ? Và sự im lặng của tôi liệu có tội lỗi và bất công với chị?
Theo Thế Giới trẻ
Nghiện "cave", tôi hững hờ đối với vợ
Tôi luôn muốn được ân ái cùng các cô gái làng chơi, nhưng lại sợ ân ái cùng với vợ...
Nói ra điều này thật sự khó đối với tôi, nhưng không nói ra, tôi cảm thấy day dứt và có lỗi với vợ. Tôi viết những dòng này, mong nhận được lời khuyên từ độc giả.
Năm nay tôi 35 tuổi, tôi cưới vợ đến nay đã được 4 năm, vợ chồng tôi hiếm muộn, nên cưới nhau sau 3 năm vợ tôi mới mang bầu. Do cơ thể vợ tôi không được khỏe, nên khi vợ mang bầu, bác sĩ yêu cầu vợ chồng tôi phải kiêng tuyệt đối chuyện chăn gối.
Tôi luôn muốn được ân ái cùng các cô gái làng chơi, nhưng lại sợ ân ái cùng với vợ...
Đang đều đặn như vắt chanh, nay phải kiêng khem, không chịu được, nên trong một lần đi công tác, có tý hơi men trong người, tôi đã tìm đến những cô gái làng chơi để thỏa mãn nhu cầu sinh lý.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi chung đụng với một cô gái làng chơi, cũng là lần đầu tiên tôi chung đụng thể xác với một người đàn bà khác mà không hề có cảm xúc yêu đương.
Cứ ngỡ rằng, sự chung đụng ấy sẽ chẳng mang đến cho tôi cảm giác gì mà chỉ đơn giản là giải quyết nhu cầu sinh lý, rồi sau đó tôi lại trở về nhà với vợ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng sự thực thì lại không phải như vậy.
Với cô gái làng chơi, tôi cảm nhận rất rõ sự "nuông chiều" của cô gái đó dành cho mình qua những cử chỉ vuốt ve mà vợ tôi chưa bao giờ làm được, dù chúng tôi đã là vợ chồng mấy năm trời.
Nói ra thật xấu hổ, vì chẳng có ai lại đi nhớ một cô gái làng chơi chỉ sau một lần "bóc bánh trả tiền", nhưng quả thực tôi không thể quên được cảm giác đó, nên sau khi trở về nhà, tôi đã lại tìm đến những cô gái làng chơi khác để tìm lại cảm giác lạ.
Cứ như thế, suốt những tháng cuối vợ tôi mang bầu, cho đến bây giờ vợ tôi đã sinh con được gần 4 tháng, nhưng không một tuần nào là tôi không gặp các cô gái làng chơi để thỏa mãn nhu cầu sinh lý.
Biết mình làm vậy là có lỗi với vợ, với con, làm vậy là không phải với đạo lý, tôi cũng đã cố nhủ lòng mình sẽ không bao giờ tìm đến những cô gái làng chơi nữa, cơ thể họ chứa nhiều bệnh tật và có thể lây cho tôi và vợ con tôi bất cứ lúc nào,... nhưng ý chí không thắng nổi cảm xúc. Nếu một tuần tôi không gặp họ, tôi sẽ cảm thấy cuộc sống thật bí bách và vô nghĩa.
Tệ hại hơn, tôi không còn hứng thú gần gũi với vợ mình, thay vào đó lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những cô gái làng chơi. Tôi thường xuyên kiếm cớ để không ân ái với vợ, có khi tôi nói dối vợ bận công việc nhiều để trốn vào phòng làm việc lướt web, mục đích để không phải ân ái với vợ. Có khi tôi lấy cớ có con nhỏ, không ngủ chung với vợ để ngủ riêng phòng khác.
Thời gian đầu thì vợ tôi tin, nhưng sau đó cô ấy cũng nghi ngờ, có lần cô ấy hỏi tôi có phải đã chán cô ấy rồi không?. Đã phải nói ra điều đó, tức là tôi hiểu cô ấy đang rất buồn nhưng không dám nói ra cảm xúc của mình khi ở bên cô ấy.
Bây giờ, tôi cũng chẳng biết mình phải làm gì để có thể hứng thú khi ở bên vợ và quên đi cảm giác thèm muốn khi ở bên cạnh các cô gái làng chơi.
Theo Đất Việt
Cảm thấy có lỗi vì không giữ được trinh tiết cho chồng Tôi cũng là một cô gái dại dột, tin lời đường mật của người yêu mà trao cho anh cái quý giá nhất của đời người con gái... Ngày ấy tôi cũng chỉ ngoài 20 tuổi, mới yêu lần đầu tiên, người yêu tôi lúc đó hơn tôi 5 tuổi, anh đẹp trai, có công việc ổn định và rất ga lăng. Bạn...