Phát hiện người yêu là gái bao, có nên trả thù?
Tôi đã yêu, đã tha thứ, đã tin tưởng người yêu của tôi. Hóa ra, tôi chỉ là một thằng ngốc bị xỏ mũi, bị lợi dụng và cười cợt. Trong sự giận dữ, tôi vẽ ra mọi kế hoạch để trả thù cô ta.
Tôi gặp một cô gái tuyệt vời tại CLB tennis, là nhân viên maketting. Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn khéo giao tiếp, khá tinh tế, tâm lý. Sau khoảng một tháng quen nhau, chúng tôi đã hò hẹn. Tôi thực sự rất yêu cô ấy.
Tôi là một giám đốc công ty kinh doanh, đủ kinh tế để lo cuộc sống cho cô ấy. Tuy nhiên khi tôi đề nghị về sống chung với nhau thì cô ấy từ chối. Cô ấy cho biết còn phải nuôi mẹ già, em dại dưới quê, cần phải độc lập để kiếm sống thêm một thời gian nữa. Điều đó khiến tôi càng trân trọng cô ấy.
Nhưng gần đây, tôi bắt gặp cô ấy đôi co với một người đàn ông – từng là bạn làm ăn của tôi. Tôi nghe cô ấy quát lên: “Tôi không sống như vậy nữa, xin anh để tôi yên”. Khi tôi tra hỏi, người yêu tôi đã thú nhận cách đây hai năm đã trót có quan hệ ngắn hạn với anh ta, nhưng sau đó không phù hợp nên đã chia tay. Anh ta vẫn tiếp tục quấy rối cô. Tuy tôi biết trước tôi, cô ấy cũng đã có người yêu nhưng tôi vẫn suy sụp, đòi chia tay cô ấy.
Cô ấy ốm liệt giường bỏ ăn nên bạn cô ấy đã gọi cho tôi. Vì nhớ nhung nên tôi cũng tha thứ, mong muốn bắt đầu lại từ đầu. Nhưng tình yêu của tôi không bao giờ giống như trước nữa. Tôi luôn dằn vặt, tra hỏi cô ấy, đồng thời nghi ngờ tất cả mọi việc cô ấy làm. Sau khi đến gặp người đàn ông tôi đã bắt gặp cãi nhau với cô ấy, tôi phát hiện ra một sự thật tê tái: người yêu tôi thực ra là gái bao. Cô ấy hộ tống các đối tác với nhiệm vụ làm “bạn gái”. Khách hàng sẽ trả cô ấy vài triệu đến vài chục triệu, tùy theo chuyến đi dài hay ngắn, trong nước hay nước ngòai.
Tôi như bị trâu húc vào bụng. Không chỉ bị phản bội mà còn thấy mình bị lợi dụng, thấy tình yêu của tôi bị vấy bẩn, bị chà đạp. Cho dù cô ta giải thích là cần tiền để ăn học và chăm lo cho gia đình và chỉ “làm” một thời gian, đã bỏ hai năm, hiện tại cô ấy thực sự làm nghề maketting, rằng cô ta yêu tôi, sợ mất tôi. Nhưng tôi hòan tòan chỉ còn thù hận. Tôi uống rượu triền miên và công việc kinh doanh của tôi cũng xuống dốc. Tôi xấu hổ về bản thân đến nỗi tôi không thể nói với bạn bè tôi về chuyện này.
Tôi đã yêu, đã tha thứ, đã tin tưởng người yêu của tôi. Hóa ra, tôi chỉ là một thằng ngốc bị xỏ mũi, bị lợi dụng và cười cợt. Trong sự giận dữ, tôi vẽ ra mọi kế hoạch để trả thù cô ta. Tôi dự định sẽ cho tất cả bạn bè và gia đình cô ta biết về chuyện này, phá hủy cuộc đời cô ta. Nếu không chà đạp cô ta, tôi sợ không giải được mối hận, không thể nào quay về sống bình thường được.
Video đang HOT
T.T ( ngungoc…@gmail.com)
Ảnh minh họa: internet
Mỗi người đều từng có những quá khứ, có thể chỉ là lỗi lầm nho nhỏ nhưng cũng có thể là bí mật tày trời. Nếu yêu một người, quá khứ không nên quan trọng. Có thể ai đó sẽ có những lựa chọn sai lầm trong cuộc sống (mại dâm, ma túy, trộm cắp, tù tội) nhưng quan trọng là họ đã thay đổi, đã chấm dứt lỗi lầm. Điều đó không khiến ai đó mãi mãi là người xấu hoặc ít xứng đáng với tình yêu và sự tôn trọng.
Xã hội của chúng ta, với những quan niệm đạo đức còn khắt khe, đương nhiên vẫn chưa thể rộng lòng với việc làm của người yêu bạn. Cô ấy đã phải giấu diếm, che đậy, hy vọng có thể chôn chặt sai lầm của mình. Vì cô ấy biết, bất cứ ai biết, bao gồm cả người yêu cô ấy say đắm, cũng khó có thể bao dung và chấp nhận. Thực tế, những cô gái đã từng có quá khứ như vậy thực ra đáng thương hơn đáng giận. Đôi khi, họ chỉ là cố gắng kiếm tiền để có một cuộc sống tốt hơn. Trong khi những người bỏ tiền mua vui thì lại không bị lên án, kỳ thị. Nhiều người còn cho rằng đó là việc bình thường, đương nhiên. Đó không phải là một sự khắc nghiệt, thiếu công bằng của cuộc đời ư?
Tôi nói như vậy chỉ mong bạn có thể hiểu rõ ràng hơn những gì mà cô gái bạn đã từng yêu đã trải qua, đã chịu đựng. Để mong bạn có thể tha thứ cho cô ấy và tha thứ cho chính mình. Bạn không chỉ hận cô gái mà bạn đã trao gửi trái tim, mà bạn còn cảm thấy phẫn uất, cảm thấy khinh khi năng lực của bản thân khi “có mắt không tròng” khi không thể “nhìn rõ” người bạn yêu. Nhưng cô gái, ở thời điểm bạn yêu, rõ ràng có đẩy đủ những tính cách đáng được tôn trọng, cô ấy đã rũ bỏ quá khứ để vươn lên một cách chân chính. Cô ấy cũng yêu bạn chân thành, không hề lợi dụng, không hề lừa dối. Bạn không sai lầm khi nhìn nhận cô ấy. Bạn chỉ không chấp nhận được quá khứ của cô ấy mà thôi.
Tôi biết rằng bạn không thể tiếp tục yêu cô gái đó. Nhưng cô gái ấy không đáng bị đối xử bất công hơn nữa. Khi mất người yêu, cảm thấy hổ thẹn, mất sự tự tin, mất đi tình yêu, sự tôn trọng…, cô ấy cũng đã phải chịu đựng đủ rồi. Ngoài ra, việc bạn trả thù, để mọi người cùng biết về quá khứ của cô ấy chẳng khác nào tự đào bới vết thương của chính mình. Khi bạn cảm thấy hả hê vì làm cô ấy tổn thương, bạn cũng sẽ nhìn nhận mình một cách tồi tệ. Bạn cũng sẽ khó quên cô ấy hơn.
Nếu bạn không thể tha thứ, bạn chỉ cần rời bỏ. Sẽ mất một thời gian để làm lành vết thương, bạn nên chơi một số thể thao, đi du lịch hoặc nói với một người bạn tin cậy về việc đó. Chúng sẽ giúp bạn “xì” bớt sự tức giận, thù hận.
Thân!
Theo VNE
Tìm hiểu một người giống như cách thưởng thức tách cà phê
Phải khuấy đều, phải hít hà, phải thật chậm rãi. Đừng chỉ vì vội vàng nhấp ngụm đầu thấy đắng, mà bỏ lỡ hương vị ngọt ngào phía sau...
Có một câu nói mà tôi rất ghét: "Tôi muốn dùng toàn bộ tình cảm của mình để yêu một lần thật sự, chứ không phải chia nhỏ nó ra cho những cái na ná tình yêu..."
Bởi tôi thấy nó giống như là một lời ngụy biện chẳng hề có căn cứ vậy. Những thứ na ná tình yêu thì sao chứ? Chúng ta có phải đang sống trong phim đâu, để lần đầu gặp mặt đã nhận ra người kia là tình yêu đích thực của đời mình? Tôi vốn nghĩ tình yêu trên đời này không cao siêu trừu tượng, quan trọng nhất vẫn ở sự đồng cảm từ hai bên. Chí ít, khi bạn có được cái cảm giác "na ná tình yêu" với một ai đó, nó cũng hẳn phải đặc biệt hơn quan hệ bạn bè xã giao thông thường nhiều rồi.
Ảnh minh họa: internet
Để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện. Tôi có biết một người rất đặc biệt. Anh ta từ những ngày còn học trung học đã là thần tượng của rất nhiều đàn em khóa sau như chúng tôi. Anh đẹp trai, học đỉnh, nhảy siêu, hoạt động ngoại khóa khỏi phải bàn. Nhưng chẳng bao giờ chúng tôi thấy anh đi bên cạnh một bóng hồng nào cả.
Bẵng đi một thời gian, tôi bỗng tìm được facebook của anh. Anh còn "kinh khủng" hơn xưa, đạt nhiều giải thưởng lớn, tương lai sự nghiệp rộng mở. Nhưng facebook anh vẫn chỉ toàn công việc, và nỗi cô đơn xám xịt như bao trùm lấy cuộc sống. Lượn lờ trang cá nhân của anh một hồi, tôi mới biết thì ra anh là một người cực kỳ tôn thờ chủ nghĩa "bài trừ" những thứ na ná tình yêu mà tôi nói ở trên! Người như anh chẳng thiếu những cô gái tài sắc xinh đẹp theo đuổi, anh cũng có thể tha hồ chụp ảnh thân mật, đi ăn đi chơi cùng họ, nhưng anh nhất quyết không "động lòng" trước bất kỳ ai (cả nữ lẫn nam).
Nhiều lúc tôi hay nghĩ về anh, và tưởng tượng anh giống như một chiếc bình pha lê tuyệt đẹp, mọi người xung quanh nhìn ngắm anh với ánh mắt ngưỡng mộ thèm thuồng, nhưng chẳng ai dám đụng đến, vì sợ sự vụng về của mình sẽ làm vỡ vụn cái thứ hoàn mỹ ấy. Cuối cùng thì sao? Anh vẫn bước đi một mình, ngày ngày chờ mong một ai đó "đủ tinh tế" đến bên.
Bạn tôi rất nhiều người đang ở trong một tình yêu bế tắc, bởi họ bận tâm quá nhiều về những điều thiệt hơn khi đến với nhau. Riêng tôi thấy như thế thật quá phí phạm thời gian, bởi chẳng dễ dàng gì để tìm kiếm được một người-đặc-biệt khiến bạn phải cân-nhắc như thế. Yêu thôi nào đã phải ràng buộc cả đời?
Tình yêu là phải chấp nhận rất nhiều. Chấp nhận để cảm thông, để thay đổi, chứ không phải mù quáng. Giống như cách bạn đối xử với những tình cảm na ná tình yêu vậy, biết đâu khi bạn tập mở lòng mình chấp nhận, bạn mới nhận ra đó chính là người mà mình hằng tìm kiếm bấy lâu? Cuộc sống đúng là rất khắc nghiệt, nhưng vẫn tồn tại những tình yêu đẹp mà chẳng cần đến tiếng sét đùng đoàng hay cảm giác tim đập chân run nào đó ngay lần đầu gặp mặt đâu.
Tìm hiểu một người giống như cách bạn thưởng thức một tách cà phê vậy, phải khuấy đều, phải hít hà, phải thật chậm rãi...
Đừng chỉ vì vội vàng nhấp ngụm đầu thấy đắng, mà bỏ lỡ hương vị ngọt ngào phía sau...
Theo VNE
Vì sao tớ và cậu là không thể Tớ dần nhận ra, cuộc đời cậu quá bất hạnh. Và tớ, cuộc đời tớ cũng thế! Chẳng lẽ hai kẻ bất hạnh nhất cuộc đời như chúng ta khi ở cạnh nhau sẽ hạnh phúc sao? Trong suốt quãng đời của tớ và cậu, chúng ta luôn luôn có nhau. Nhưng đến một ngày trái tim tớ dường như không còn đủ...