Phát hiện mới về thời gian thực của mỗi ‘cuộc yêu’
Một nghiên cứu mới được tiến hành trên 500 cặp vợ chồng đã tiết lộ thời gian thực của mỗi “ cuộc yêu” khác nhau rất lớn, có cặp đôi chỉ 33 giây, nhưng có cặp đôi kéo dài tới 44 phút.
Nghiên cứu mới tiết lộ thời gian thực của mỗi “cuộc yêu” dao động từ 33 giây đến 44 phút. Ảnh minh họa.
Các nhà khoa học đã đề nghị 500 cặp vợ chồng trên toàn thế giới sử dụng đồng hồ bấm giờ để đo khoảng thời gian cần thiết từ lúc mới “đi chợ” đến khi “hết tiền”. Và kết quả thực đáng ngạc nhiên.
Trong khoảng thời gian 4 tuần, mỗi khi các cặp vợ chồng quan hệ, các nhà nghiên cứu đề nghị họ bấm nút “bắt đầu” trên đồng hồ khi dương vật bắt đầu thâm nhập và bấm nút “ngừng” khi xuất tinh.
Kết quả cho thấy thời gian để đạt được sự thỏa mãn đối với các cặp vợ chồng khác nhau là rất đa dạng, dao động từ 33 giây tới 44 phút.
Nhưng đối với tất cả các cặp vợ chồng, thời gian của “cuộc yêu” trung bình diễn ra trong 5,4 phút.
Thật thú vị là, đeo “ba con sâu” cũng không ảnh hưởng mấy đến thời gian của “cuộc yêu” và điều này cũng xảy ra tương tự như đối với những người bị cắt bao quy đầu.
Video đang HOT
Thực tế đó thách thức một số suy nghĩ thông thường về độ nhạy dương vật và mối quan hệ của nó để duy trì sức mạnh trong bao.
Ngoại trừ các cặp đôi Thổ Nhĩ Kỳ, thời gian của “cuộc yêu” không khác biệt mấy trong những cặp đôi đến từ các quốc gia khác.
Các cặp vợ chồng Thổ Nhĩ Kỳ thường có thời gian “cuộc yêu” ngắn hơn 3,7 phút so với các cặp vợ chồng đến từ các quốc gia như Hà Lan, Tây Ban Nha, Anh và Mỹ.
Tuổi tác cũng đóng một vai trò, người lớn tuổi thường có xu hướng đến với đoạn kết của “cuộc yêu” sớm hơn.
Trước khi bạn so sánh chính mình với dữ liệu, điều quan trọng cần lưu ý là khó có thể đo thời gian xuất tinh chính xác trong khi quan hệ .
Những người tham gia nghiên cứu, vì một vài lý do, như muốn chứng minh khả năng bền bỉ của mình có thể đã phóng đại thời gian yêu của họ. Và mỗi cặp vợ chồng lại có sở thích khác nhau về màn dạo đầu và màn “thực chiến”.
Nhưng lợi ích thực của nỗ lực kéo dài những lần ra vào là gì khi bạn lập được kỷ lục về thời gian?
Đó là niềm vui, và cũng có thể là một lợi ích tiến hóa của một “cuộc yêu” dài hơn.
Năm 2003, sử dụng âm đạo, dương vật nhân tạo và tinh trùng nhân tạo (nước ngô ép) các nhà nghiên cứu phát hiện ra rằng, gờ nổi xung quanh đầu dương vật thực sự làm xáo trộn dịch âm đạo.
Nghiên cứu gợi ý rằng, sự nhún mạnh lặp đi lặp lại có thể giúp thay đổi tinh dịch của người đàn ông, làm chúng trở nên khác với trước khi xuất tinh, giúp cho tinh trùng có cơ hội tiếp cận trứng tốt hơn.
Điều đó cũng có thể giải thích lý do tại sao một số người đàn ông cảm thấy khó chịu hoặc đau đớn khi tiếp tục nhún sau khi đã xuất tinh, vì có lẽ, việc làm đó có nguy cơ đưa tinh dịch của họ chảy ngược ra.
Theo tienphong.vn
Đang yên đang lành tự nhiên...yêu!
Tự nhiên lại gieo giông gió vào cuộc đời mình bằng cái thứ cảm xúc vô chừng. Để rồi, vừa mới cảm thấy hạnh phúc đấy, xong lại tái tê ngay. Rồi tưởng có trong tay, lại vụt bay theo gió ngàn.
Yêu là gì? Chẳng ai có định nghĩa nào rõ ràng cả. Nó là cảm nhận của riêng mỗi người, nhưng chắc chắn, nó sẽ mang đến cho người ta muôn vàn cung bật cảm xúc, mà cái cảm xúc mãnh liệt nhất có lẽ là thương - đau.
Thật, không yêu thì buồn lòng, mà yêu thì đau lòng. Nửa vời thì thấy không cam tâm. Lúc không yêu thì ao ước, chỉ cần có một ai đó bên cạnh, chỉ cần khi vui khi buồn được san sẻ, là đủ. Vậy mà đến lúc gặp được người cần gặp, lại không biết bao nhiêu cho đủ. Lại muốn chiếm hữu, muốn ngự trị, muốn không chỉ đơn giản là sẻ chia. Rồi một lúc nào đó tự dưng thấy ngột ngạt quá trời, lại ước...như chưa từng yêu.
Bởi vậy mới nói, lòng người đa đoan. Lúc có thì không cần, mất đi rồi thì nuối tiếc. Lại còn tưởng, trải qua vài cuộc dang dở, lòng mình sẽ vững tâm hơn, chai sạn hơn. Tưởng đâu chẳng ai làm khó được mình, tưởng là mình có thể lèo lái được cảm xúc của bản thân.
Sai quá rồi. Bước vào cuộc yêu cứ như lao vào một trận chiến giữa có - không, được - mất. Ai dám đảm bảo rằng lòng mình luôn yên ả chả sợ mất mát đau thương? Ai dám đảm bảo rằng mình cứ thế mà bình thường giữa những mông lung, hời hợt? Rồi đến nụ cười trong veo ngày đầu tiên gặp gỡ cũng thôi chẳng còn buồn hé nở. Thì nói gì đến chuyện cứ thế mà bình yên?
Người ta thiệt ngộ. Ngày nhỏ, té ngã một chút là khóc bù lu bù loa, ai lỡ quơ tay quá trớn thì về méc cha méc mẹ. Lớn lên, lại tự dày vò mình, tự làm đau thân thể mình, rồi tự nguyện để người khác tổn thương mình, lại chẳng rơi được một giọt nước mắt, chẳng dám than van oán trách, tự nhận tất cả lỗi lầm vào cái sự ngốc ngếch của bản thân.
Rồi thì nhận ra, yêu thương chẳng cần phải học, mà học cách quên sao khó quá trời. Đến lúc ngỡ là quên được rồi, ổn rồi, lại tự đâm đầu vào cái trò con tim điều khiển lý trí. Con người ta, suy cho cùng cũng chẳng thoát ra được cái vòng lẫn quẫn yêu - thôi; quên - nhớ.
Đã từng tưởng mình là mây trời lung lạc, tự do ung dung, thích đi đâu thì đi, thích về bao giờ thì về, thì bây giờ cũng thời gian đấy, cũng công việc đấy, cũng nhàn hạ vậy, lại chỉ muốn tự nhốt mình, chờ đợi một điều viễn vong không thực.
Tự nhiên, lại muốn một lần nữa là mình của những tháng ngày hoang hoải. Để có cái mà khao khát, mà hi vọng. Có nhiều thứ, cứ hễ chạm được đến đích rồi lại hóa hư không. Thế nên, ước gì cứ mãi lưng chừng, để không phải đối diện với vực thẳm, dặm dài.
Ước gì, cứ yên lành mãi như ngày mình chẳng thuộc về ai!
Theo guu.vn
Xin em đừng nhìn đồng hồ Để cuốn vào thế giới riêng mê đắm với em, anh không muốn lại có thêm chiếc đồng hồ kiểm soát và phán xét về thời lượng. Có thể lần này chỉ được bảy phút, nhưng biết đâu lần tới chẳng nửa giờ. Chúng mình cưới nhau đã ba năm và cu Bi cũng tròn hai tuổi. Chuyện gối chăn của mình kể...