Phát hiện hai lần ngoại tình, vợ nói câu này khiến chồng bật khóc
Sống cùng nhau bao nhiêu năm, người vợ chưa thấy chồng khóc bao giờ. Đêm hôm đó, anh ấy không dám ngủ, sợ rằng mình không còn cơ hội nào nữa.
Nhu trân trân nhìn vào màn hình laptop. Chiếc laptop hỏng vứt trong xó tủ bao lâu nay vừa được cô nhờ thợ sửa máy tính sửa lại để dùng.
Một loạt tin nhắn vừa được phục hồi đang trơ trơ nhìn Nhu như thách thức. Mắt cô nhòa đi nhưng ngón tay vẫn không ngừng lướt trên bàn phím.
Các tin nhắn được kéo ra như những sợi kim loại sắc, kéo đến đâu cứa vào lòng Nhu chảy máu đến đấy. Nhưng Nhu vẫn không ngừng đọc, mặc kệ đầu cô đang căng phồng lên vì đau đớn.
Sau này, Nhu hối tiếc vì điều đó. Đáng lẽ không cần bắt mình phải chịu đựng nhiều đến vậy. Đọc tin nhắn yêu đương mùi mẫn của chồng mình với người đàn bà khác, điều đó thật tàn nhẫn.
Nhu lao như điên khắp nhà, khóc lóc, đập phá. Cô không biết mình đang làm gì, cô cũng không muốn kiểm soát bản thân nữa. Nhu cầm điện thoại định gọi cho chồng xong lại giận dữ quăng nó đi.
Chiếc điện thoại bị ném vào xó nhà bật tung vỏ, văng ra xa, nhưng màn hình điện thoại không có dấu hiệu nứt vỡ.
Nhu thoáng nghĩ trong đầu: “ Sao hãng không dùng hình ảnh này của mình để quảng cáo nhỉ, ném thế mà không vỡ. Tình yêu của mình cũng chẳng khác gì quảng cáo. Ai nhìn vào cũng khen đẹp thế cơ mà”.
Phát hiện chồng ngoại tình khiến Nhu không thể nào chịu nổi (Ảnh minh họa: KD).
Nhu bật cười to. Rồi như được đà, cô cứ đứng đó cười rũ rượi, cười không ngừng lại được. Nhìn thấy Hải bước vào, Nhu càng cười lớn, vừa cười nước mắt vừa tuôn.
Sau đó, Nhu không nhớ gì nữa. Hình như Nhu bất tỉnh. Chỉ biết sáng hôm sau tỉnh dậy thấy Hải ở nhà, bê cháo đút cho vợ ăn, lau mặt cho cô, xin lỗi, trình bày rồi thề, hứa yêu Nhu. Xưa giờ vẫn yêu mình Nhu, cô gái kia chỉ là cảm nắng, làm cùng cơ quan. Nếu Nhu cần thì Hải xin nghỉ việc.
Nhu nằm yên nghe, không còn nước mắt để khóc nữa. Cô yêu chồng. Cô không biết phải làm gì khác ngoài việc tiếp tục yêu và tin anh.
Đương nhiên, chồng cô không thể nghỉ việc. Chỗ anh làm là cơ quan nhà nước đâu dễ nói “xin vào là vào, bảo ra là ra”. Vả lại, công việc của anh còn là chỗ dựa cho hai vợ chồng trong hành trình chạy chữa vô sinh bao lâu nay.
Đông tây nam bắc, rồi cấy ghép, thụ tinh… – bao nhiêu phương pháp, bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu tiền của dồn vào, nhưng phép màu càng kiếm càng xa.
Bác sĩ nói, nguyên nhân vô sinh là do số lượng tinh trùng ở người chồng quá thấp, khiến việc thụ tinh trở nên khó khăn. Bác sĩ khuyên vợ chồng cô lựa chọn giải pháp thụ tinh nhân tạo.
Cuộc sống dần trở lại như trước, sau khi Nhu lựa chọn tha thứ cho chồng. Hải đã mua cho vợ chiếc laptop khác.
Video đang HOT
Thời gian mỗi ngày đều trôi qua bình dị, đáng yêu. Kỷ niệm về chiếc máy tính cũ và những dòng tin nhắn dần trở nên xa xôi, không còn ai nhắc tới.
Cho tới một ngày, chị hàng xóm thân thiết gọi Nhu lại thì thầm: “Em phải để ý chồng đấy nhé. Trưa nay, chị đi uống cà phê với bạn nhìn thấy chồng em đi với cô nào tình cảm lắm”.
Nhu rụng rời, cảm giác trái tim mình như đang bị ai đó bóp chặt, đau nhói. Hải là tình yêu đầu đời, duy nhất của cô. Cô yêu anh ấy còn hơn cả bản thân mình.
Từ ngày bị vợ bắt gặp tin nhắn trong laptop cũ, Hải hầu như không làm gì khiến Nhu phải suy nghĩ. Nhưng trái tim đàn bà hay lắm, Nhu hầu như ngay lập tức hiểu rằng hôn nhân của cô đã hết bình yên.
Tối đó ăn cơm xong, Nhu bĩnh tĩnh nói chuyện với chồng: “Anh có giấu em điều gì không? Nói đi, em muốn nghe anh nói, thành thật một lần. Ít nhất, để em tôn trọng vì anh vẫn là người đàn ông đàng hoàng mà em đã chọn yêu”.
Hải ngồi chết sững trên ghế:
- Ý em là gì? Anh xin lỗi. Anh rất yêu em, nhưng anh cũng yêu cô ấy. Anh đã dứt khoát với cô ấy rồi nhưng …
- Được rồi, em chỉ cần nghe chính anh nói ra.
Nhu ngừng lời. Nhìn Hải đang gục đầu nhìn xuống, tự dưng cô thấy trống rỗng, lời nói thốt ra bình tĩnh đến lạ thường:
- Em cũng xin lỗi anh. Bao lâu nay, em chỉ biết yêu anh, không nghĩ lại làm anh khó xử. Mình ly hôn đi.
- Không, anh xin em.
Hải ôm chầm lấy vợ bằng cả sức mạnh của đôi tay rắn chắc: “Đừng bỏ anh. Em đừng như thế này được không?”.
Nhu chết lặng. Cô sợ hãi với những suy nghĩ hỗn loạn đang chạy trong đầu. Hai vợ chồng cứ thế nhìn nhau rơi nước mắt. Giá mà cô có thể tha thứ cho anh thì tốt.
Sống cùng nhau bao nhiêu năm, cô chưa thấy anh khóc bao giờ. Thế mà giờ đây, anh đứng nhìn cô với đôi mắt nhòa lệ, trong cái hoàn cảnh không xứng đáng này, thật là cay đắng.
Nhu nhẹ nhàng gạt tay Hải ra: “Em mệt rồi, đi ngủ đã”.
Chắc sợ Nhu làm liều, cả đêm đó Hải không ngủ, cứ ngồi tựa thành giường canh chừng vợ. Vả lại, anh cũng không thể nào ngủ nổi. Anh muốn được ôm thân hình nhỏ nhắn, thân thương ấy biết bao.
Anh yêu và thương Nhu thật lòng. Anh biết Nhu đã hy sinh vì anh rất nhiều, vậy mà anh vẫn không dẹp bỏ được chút xao lòng mềm yếu.
Nghĩ đến cảnh ngôi nhà này không còn bóng dáng Nhu mỗi ngày cười đùa, líu lo cơm nước, Hải bật khóc thành tiếng. Giá như Nhu cứ lao vào đánh mắng, gào khóc, ít nhất anh còn cảm giác chạm được vào cô. Còn như lúc này, sự tĩnh lặng của cô làm anh sợ hãi.
Anh khóc vì cảm thấy rõ nhất không còn cơ hội nào cho mình nữa. Nhu là như vậy, dịu dàng nhưng quyết liệt vô cùng.
Ngay cả khi biết nguyên nhân vô sinh do chồng, Hải đã đề nghị ly hôn để Nhu có cơ hội tìm hạnh phúc mới, nhưng Nhu gạt ngay đi. Cô bảo cô đã chọn anh thì cả đời chỉ ở cạnh anh.
Cô cũng tuyên bố sẽ không từ bỏ kế hoạch sinh con. Hai vợ chồng nhất định cố gắng đến cùng.
Hải cứ ngồi như thế cả đêm. Anh không biết phải làm gì để níu kéo Nhu ở lại.
Có ai bắt đầu cuộc hôn nhân của mình mà nghĩ trước được cách xử lý cho ngày kết thúc đâu?
Giá mà có ai đó bảo anh phải làm gì, khó đến mấy anh cũng làm, miễn sao đổi lại cho anh cuộc sống hạnh phúc như những ngày trước, cuộc sống có Nhu ở bên.
Cứ say mới đủ cảm xúc gần gũi, tôi và vợ sống trong cảnh chờ tan vỡ
Vợ chồng tôi đã trải qua 4 năm sống cùng nhau nhưng số lần quan hệ đếm trên đầu ngón tay. Tôi ngày càng hối hận khi kết hôn mà không có tình yêu.
Hôn nhân phải xây dựng trên cơ sở tình yêu, tôi từng nghe điều này rất nhiều khi còn đôi mươi.
Mãi đến bây giờ, sau 4 năm kết hôn, tôi mới thấm và thấu hiểu. Một cuộc hôn nhân không đến với nhau bằng tình yêu, không sớm thì muộn cũng ly hôn hoặc sống trong cảnh lạnh nhạt.
Tôi và vợ cưới nhau năm 34 tuổi. Thời điểm đó, chúng tôi đều muốn cưới cho xong chuyện vì gia đình thúc giục quá nhiều.
Điểm chung của cả hai không chỉ là cưới muộn mà còn trải qua thất bại trong tình yêu, do đó không muốn mở lòng với ai. Khi bố mẹ hai bên mong có cháu bế, các cụ tìm mọi cách mai mối.
Ngay từ cuộc gặp đầu tiên, chúng tôi có thiện cảm nhưng không phải là tình yêu. Tôi cứ nghĩ càng tiếp xúc sẽ càng nảy sinh tình cảm, nhưng có lẽ điều đó không đúng với tất cả trường hợp.
Chúng tôi hợp về cách nói chuyện nhưng lại không dâng trào cảm xúc nhớ nhung, giận hờn đúng nghĩa yêu đương.
Vợ chồng tôi có số lần quan hệ đếm trên đầu ngón tay sau 4 năm cưới chỉ vì không có cảm xúc yêu đương (Ảnh minh họa: Adobe).
Hai bên gia đình trông mong rất nhiều vào cuộc mai mối này. Bố mẹ tôi và phía gia đình cô ấy liên tục hỏi han, xúc tiến chuyện cưới xin. Trong khi đó, mọi người không hiểu chúng tôi chưa đi quá giới hạn là bạn bè.
Sau 3 tháng tìm hiểu, có lúc tôi cảm thấy chán nản vì so sánh giữa người cũ và cô ấy. Trong khi đó, tôi cũng cảm nhận cô ấy chưa thật sự sẵn sàng để tiến tới hôn nhân.
Tuy vậy, áp lực từ hai bên gia đình và người đứng ra mai mối làm chúng tôi không có đường lùi. Khi nghe tôi muốn dừng việc tìm hiểu, bố mẹ không khỏi mắng mỏ, gây áp lực về tâm lý. Còn gia đình bên kia cũng hy vọng rất nhiều để con gái sớm yên bề gia thất.
Ngoài bố mẹ tác động, chúng tôi còn được cô, dì, chú, bác tư vấn, khuyên bảo từ ngày này qua ngày khác. Ai cũng động viên chưa yêu, về với nhau sẽ có tình cảm. Ngày xưa, nhiều bậc cha mẹ chẳng tìm hiểu nhau vẫn sống chung tới 70-80 tuổi, con cháu đề huề.
Tôi không nghĩ vậy, cuộc sống ngày xưa khác, nay lại càng khác. Cuộc sống giờ áp lực đủ bề, hôn nhân không có tình yêu sẽ dần đi đến tan vỡ. Không có tình yêu, không đủ sức vượt qua những tranh cãi nhỏ nhặt trong cuộc sống chung.
Nghĩ là một chuyện, nhưng chúng tôi dần xiêu lòng vì áp lực từ hai bên gia đình. Thêm nữa, hai đứa đã sang tuổi 34, đến lúc phải yên bề gia thất. Tôi tặc lưỡi nghĩ rằng, đi tìm người mình yêu mất nhiều thời gian hơn là cưới cô gái đã biết rõ về họ.
Đám cưới diễn ra sau đó nửa năm, hai bên gia đình vui mừng khôn xiết. Còn chúng tôi bắt đầu cuộc sống hôn nhân với tâm trạng không mấy thoải mái.
Cả hai phải học cách yêu nhau, quan tâm và chia sẻ. Nếu như yêu nhau từ đầu, chẳng cặp đôi nào cần làm quen với những điều đó. Còn chúng tôi lại bắt đầu từ con số 0.
Sau đám cưới là vô số thứ phải lo toan, kể cả việc xây dựng cảm xúc như hai người từng yêu nhau. Chúng tôi chẳng có một đêm tân hôn như mọi người chỉ vì không có tình cảm yêu đương.
Tôi và cô ấy không có cảm xúc để làm "chuyện ấy". Dẫu hai bên cố gắng vẫn không thể đi quá giới hạn của những cái ôm.
Mãi đến 2 tuần sau, khi trở về nhà trong tình trạng say khướt sau cuộc nhậu, tôi mới lao vào cô ấy để tận hưởng cảm xúc như những cặp vợ chồng mới cưới. Cô ấy cố gắng chiều tôi, dù không hề thích thú.
Sau đêm đó, chúng tôi lại sống với nhau như hai người bạn, không cảm xúc tình yêu mà chỉ là trách nhiệm không hơn không kém. Cả hai không ghét bỏ nhau, vẫn tươi cười, vui vẻ, nói chuyện nhưng không có tình dục.
Những lần quan hệ tiếp theo cũng diễn ra trong tình cảnh tôi trở về nhà sau cơn say. Có lẽ chỉ khi say, tôi mới đủ cảm xúc để ân ái.
Trong khi đó, hàng ngày, vợ tôi cũng không đòi hỏi tình dục. Tôi hiểu, có lẽ cô ấy không sẵn sàng cho cuộc hôn nhân này, dù không hề đối xử tệ hay muốn ly hôn với tôi.
Sau 4 năm cưới nhau, số lần làm "chuyện ấy" của chúng tôi đếm trên đầu ngón tay và đều diễn ra trong những cơn say. Tôi càng ngày càng thấy sai lầm khi quyết định cưới mà không có tình yêu. Tôi muốn ly hôn nhưng thương hại vợ vì cô ấy không có gì tệ bạc.
Mãi đến bây giờ, chúng tôi vẫn chưa có con vì chưa bao giờ làm "chuyện ấy" đúng nghĩa. Cả hai không muốn có con trong tình trạng say khướt như vậy. Hết áp lực cưới xin bây giờ đến lúc hai bên giục chuyện có cháu cho ông bà bế bồng.
Tôi cảm thấy áp lực ngày càng đè nặng cả hai vợ chồng. Chuyện có con cố gắng sẽ được, nhưng nếu phải nhìn mặt nhau nửa phần đời còn lại mà không có tình yêu chắc chắn khó hạnh phúc.
Tôi sợ không sớm thì muộn, cuộc hôn nhân này cũng đi đến hồi kết.
Nhờ câu nói này của chồng, tôi hối hận bật khóc và không ly hôn nữa Hôn nhân là một chặng đường dài với những va đập khốc liệt của hai cái tôi to lớn. Vì vậy, hôn nhân cần lắm 3 phần dũng cảm, 7 phần bao dung. Tôi chìa "Đơn xin ly hôn" trước mặt chồng: - Mình ly hôn đi. - Sao thế? Em giận anh cái gì, nói đi. Tôi lắc đầu, không phải vì...