Phát hiện giếng cổ gần thành nhà Hồ
Giếng được cho là hàng trăm năm tuổi nằm gần cổng nam thành nhà Hồ (Thanh Hóa), đường kính khoảng 2 m, thành được xây bằng gạch bìa dày có nhiều chữ Hán trên bề mặt…
Ngày 2/1, Trung tâm Bảo tồn di sản thành nhà Hồ cho biết, mới đây, trong quá trình khảo sát, nghiên cứu di sản thành nhà Hồ, cán bộ trung tâm đã phát hiện giếng cổ tại làng Xuân Giai, xã Vĩnh Tiến (Vĩnh Lộc, Thanh Hóa).
Giếng nằm ở trung tâm làng Xuân Giai, cách thành nhà Hồ 300 m về phía đông nam, đường kính rộng 2 m, sâu 6 m, thành giếng tính từ mặt đất cao một m. Toàn bộ thành, lòng và sân giếng đều được kè, lát bằng gạch bìa thành nhà Hồ. Nhiều năm bỏ hoang không có người sử dụng khiến quanh giếng rong rêu, cỏ dại mọc um tùm.
Cụ Trịnh Văn Hiềng (82 tuổi, làng Xuân Giai) cho biết, không nhớ chính xác giếng có từ năm nào, chỉ nghe cụ thân sinh kể giếng có từ thời nhà Hồ định đô ở đây. “Ngày xưa người làng thường đến đây tắm gội, rồi gánh nước về nấu ăn. Nước giếng rất trong, có vị ngọt nên các dịp hội hè làng đều lấy nước hãm chè. Trai gái lấy cớ đi gánh nước, đi tắm gội để hẹn hò, nên duyên”, cụ Hiềng kể và cho biết, xưa dưới đáy giếng còn có rất nhiều mạch nước ngầm phun lên.
Toàn bộ thành và sân giếng được lát bằng gạch thành nhà Hồ có chữ Hán cổ trên bề mặt. Ảnh: Lê Hoàng.
Cụ Phạm Thế Vinh (90 tuổi, làng Xuân Giai) kể, những năm 1946-1947, giếng được dân làng cải tạo lại trên cơ sở giếng cũ bằng gạch bìa lấy về từ trong thành nhà Hồ. Gạch kè giếng dài 50 cm, rộng 25 cm, cao 9 cm. Dù có niên đại hơn 600 năm nhưng hầu hết số gạch này đều giữ được màu hồng tươi, chín đều, cho thấy kỹ thuật nung gạch thời xưa của người dân là rất cao. Trên bề mặt nhiều viên gạch có khắc chữ Hán Nôm ghi nguồn gốc làng quê sản xuất như: Đại An, Kẻ Nưa, Cổ Lôi (huyện Thọ Xuân ngày nay).
Video đang HOT
Ông Nguyễn Xuân Toán, Phó giám đốc Trung tâm Bảo tồn di sản thành nhà Hồ cho biết, về niên đại chính xác liên quan đến sự ra đời của giếng cổ làng Xuân Giai cần có quá trình khảo sát điều tra tư liệu. “Hiện Trung tâm tiếp tục nghiên cứu đồng thời phối hợp với chính quyền địa phương lập hồ sơ trình cơ quan chức năng công nhận di sản đặc biệt cho cụm di sản ở làng Xuân Giai (bao gồm đình làng và giếng cổ). Việc phát hiện giếng cổ góp phần quan trọng vào công tác nghiên cứu, bảo tồn và phát huy giá trị di sản thành nhà Hồ và nghiên cứu các làng cổ trong vùng di sản theo khuyến nghị của UNESCO”, ông Toán nhấn mạnh.
Thành nhà Hồ nằm trên hai xã Vĩnh Tiến và Vĩnh Long, huyện Vĩnh Lộc. Đây là công trình kiến trúc bằng đá độc đáo có một không hai tại Việt Nam. Được Hồ Quý Ly cho xây dựng vào năm 1397, thành này còn được gọi là Tây Đô để phân biệt với Đông Đô (Thăng Long – Hà Nội). Xây xong thành, Hồ Quý Ly đã dời đô từ Thăng Long về Tây Đô.
Trải qua hơn 600 năm tồn tại, hầu hết công trình kiến trúc bên trong Hoàng thành đã bị phá hủy. Những dấu tích nền móng của cung điện xưa giờ vẫn đang nằm ẩn mình phía dưới những ruộng lúa của người dân quanh vùng. Ngày 27/6/2011, tại phiên họp lần thứ 35 của Ủy ban di sản thế giới thuộc Tổ chức Văn hóa, Khoa học và Giáo dục Liên hợp quốc (UNESCO) diễn ra tại thủ đô Paris (Pháp), thành nhà Hồ đã được công nhận là di sản văn hóa thế giới.
Theo VNE
Trùng tu xong giếng cổ, gái làng "ế" có chồng
"Làng gái ế" ở xã Nam Sơn, huyện Đô Lương (Nghệ An) đã thở phào sau khi chiếc giếng cổ rêu phong đổ nát được tu bổ vì người làng tin rằng đã cứu được lớp gái làng khỏi họa ế chồng. Cả làng đã bảo nhau góp tiền xây tường bao rào sắt, trồng cây lát gạch trong khuôn viên giếng. Quả là khốn khổ chỉ vì lời phán của một "thầy" địa lý vô danh.
Giếng vỡ, gái cũng tồn kho
Nằm ngay cổng làng Trung Thịnh, chiếc giếng cổ đã gần trăm tuổi "trơ gan cùng tuế nguyệt". Ngày xưa, giếng là nơi tụ họp của dân làng, cứ sáng sớm và chiều tối mọi người lại nườm nượp rủ nhau đi lấy nước giếng về dùng, giếng làng trở thành "trung tâm văn hóa" của cả làng. Cụ Lê Tiến Lào, năm nay hơn 80 tuổi, một cao niên trong làng cho biết: "Giếng này đã có từ lâu đời, là biểu tượng về lao động và trí tuệ của các bậc tiền bối. Trước đây, có rất nhiều người ở các làng lân cận cũng đến lấy nước nhưng nước trong giếng không bao giờ cạn. Nguồn nước rất trong mát, đặc biệt dùng nước này nấu chè xanh thì thơm và ngon hơn lấy nước ở bất kỳ nơi nào. Người ở xa cũng nhất định phải sang gánh nước ở đây về nấu nướng, đàn bà con gái ai cũng muốn lấy nước giếng về tắm gội để có làn da hồng hào và mái tóc bóng mượt."
Theo lời các cao niên kể lại thì ngoài giếng này, còn có hai cái giếng khác ở làng bên cũng được đào cùng một thời gian, nhưng giếng làng Trung Kính được đào đầu tiên và có nước trong nhất, ngon nhất. Theo thời gian, giếng làng ngày càng thưa bóng người qua lại do mỗi gia đình đều lần lượt đào giếng riêng để dùng cho tiện lợi.
Giếng cổ làng Trung Thịnh
Xung quanh, cỏ mọc um tùm che khuất cả thành giếng rêu phong đổ nát, ngoài ở nơi khác tới đôi khi không thể phát hiện đằng sau lớp cỏ dại là chiếc giếng một thời được "sủng ái". Từ ngày giếng bị "thất sủng", người làng cho rằng cuộc sống của mình thường xuyên gặp bất trắc. Họ đều là những người dân chịu khó làm ăn nhưng không hiểu sao vẫn bị cái đói cái nghèo đeo bám từ năm này qua năm khác.
Cùng với sự bủa vây của cái nghèo là hàng loạt tai ương đổ xuống. Trai tráng trong làng liên tục bị nạn: Người thì ngã lầu, người thì ngã trên cây xuống, người thì xe tông... Điều đáng nói là những thanh niên bị "sao quả tạ chiếu mạng" này đều rất tuấn tú tài giỏi. Gái làng không đến nỗi bị hạn mất mạng nhưng lại "ế sưng ế xỉa", nhiêu cô xinh đẹp nết na vô cùng nhưng không sao lấy nổi một tấm chồng.
Tình trạng trai thì yểu mạng, gái thì vô duyên kéo dài mãi cho đến khi xuất hiện một "ông thầy" địa lý kỳ lạ. Theo cụ Lào, cách đây khoảng 5 năm, một ông lão tự xưng là "thầy" địa lý từ nới khác ghé qua làng. Tình cờ đi ngang giếng cổ, ông lão đứng lặng nhìn trân trân vào thành giếng lấp ló đằng sau lớp cỏ dại um tùm, buông lời phán: "Giếng này nằm ở vị trí "long mạch" rất linh thiêng. Nếu nó không được khôi phục mà bị vùi lấp đi thế này thì cả làng sẽ gặp nhiều điều xui xẻo, thanh niên trong làng sẽ dần bị tàn lụi". Phán xong, ông lão kỳ lạ lắc đầu bỏ đi. Không ai biết "ông thầy" địa lý này tên gì và từ đâu đến, những bậc cao niên như cụ Lào chỉ nhớ đó là một ông cụ râu tóc bạc phơ, vẻ mặt rất hiền hậu. Người dân lúc mới nghe xong đều xôn xao nhưng không quan tâm vì cho rằng đó chỉ là lời nói bâng quơ của ông lão qua đường gàn dở.
Năm tháng trôi qua, nhưng sự đen đủi vẫn liên tiếp xảy ra, người dân dù cặm cui cày cấy đêm ngày cũng không "ngóc đầu lên được". "Hết thuốc chữa", lúc đó mọi người mới nhớ tới lời phán của ông lão bí ẩn.
Giếng xong, gái ế có chồng
Cụ Lào chia sẻ: "Tôi nguyên là cán bộ xã, vì vậy nhưng chuyện mê tín từ trước đến nay không hề tin. Tuy nhiên, trước sự hoang mang lo lắng của người dân và đặc biệt là nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên, ai cũng phải suy nghĩ". Và kế hoạch khôi phục giếng cổ được bắt đầu theo nguyện vọng của dân làng.
Tiền khôi phục giếng hoàn toàn do người dân đóng góp, không ai bảo ai, mỗi người góp một ít tùy theo khả năng. Làng Trung Thịnh nghèo khó, nhiều nhà con đói ăn nhưng chỉ trong một thời gian ngắn đã huy động được hơn 30 triệu đồng để "tân trang" chiếc giếng. Bà con kể lại sau khi ấn định ngày khởi công thì suốt mấy ngày ròng rã trời mưa tất to, bầu trời xám xịt không le lói một tia nắng. Cả làng nhốn nháo lo sợ ngày đẹp khởi công bị trì hoãn, thậm chí còn có tin đồn việc tu sửa giếng đã "động đến thần linh" khiến "các ngài" nổi giận đổ mưa. Nhưng đúng ngày khởi công đã định, trời bỗng tạnh ráo, bầu trời trong xanh lạ thường, cả làng hớn hở lập đàn "khấn thần linh" rồi bắt tay vào công cuộc khôi phục giếng cổ trăm tuổi.
Sau gần 3 năm kì công tu sửa, đến đầu năm 2012, đã có hẳn một "lãnh địa" riêng dành cho chiếc giếng. Khuôn viên giếng cổ nằm cạnh cổng làng Trung Thịnh, rộng đến vài chục mét vuông, cổng hoành tráng, bốn phía xây tường bao rào sắt chắc chắn để ngăn không cho trâu bò, gà vịt vào làm ô uế "nơi linh thiêng". Thành giếng không còn bong tróc rêu mốc mà được tu sửa mịn màng, xung quanh không có lấy một cọng cỏ dại. Người dân còn lát gạch đỏ vòng quanh miệng giếng khiến nền giếng trở nên ấm áp tươi mới, đồng thời trồng cây cối xanh tốt để tô điểm màu xanh.
Nhiều làng quê Việt Nam hiện nay vẫn còn nhiều giếng cổ
Thật trùng hợp là từ khi giếng làng được lên kế hoạch khởi công cho đến khi hoàn thành, nhóm gái ế của làng đều lần lượt được "thanh lý". Tính đến thời điểm hiện tại, cả làng nhỏ có đế gần 10 người quá lứa đã lấy được chồng. Có những chị U40, U50 tưởng đã chấp nhận đời cô đơn cho đến già thì tự nhiên đều có người tìm đến "xin chết", cả làng cứ tưng bừng tiễn hết cô dâu này đến cô dâu khác về nhà chồng trước sự thắc mắc của những người làng xung quanh. Thậm chí có mấy cô gái trẻ chưa lấy chồng còn lén ra giếng để cầu duyên mong tìm được "đức lang quân như ý".
Số lượng thanh niên trai tráng cũng được "bảo toàn", không còn nơm nớp sợ chết trẻ như trước. Mùa màng liên tiếp bội thu, nhà nhà đều no ấm. Một người dân trong làng tâm sự: "Lúc đầu khi nghe tin đồn về câu phán của ông lão lạ mặt tui không tin, nhưng sau khi tu sửa giếng người làng đều gặp nhiều may mắn hơn. Có lẽ cái giếng này đúng là "giếng thần" nằm ở vị trí "long mạch" ảnh hưởng đến sự thịnh vượng của làng như lời ông thầy kia "nói". Tuy nhiên, ông Hoàng Văn Hải, cán bộ Văn phòng Đảng ủy xã Nam Sơn cho rằng chuyện giếng cổ ở làng Trung Thịnh được gọi là "giếng thần" hoàn toàn không có căn cứ. "Chẳng qua đó chỉ là những đồn đại không hề có cơ sở khoa học nào cả. Còn những sự việc trùng hợp gần đây liên quan đến giếng, đó chỉ là điều tình cờ, ngẫu nhiên xảy ra", ông Hải nói.
Theo 24h
Có thể sẽ 'khiêng' hai ngôi mộ và giếng cổ về bảo tàng Hà Nội "Ngoài những hiện vật quý thu được, chúng tôi đang xin phép "khiêng" cả hai ngôi mộ và giếng cổ về trưng bày tại Bảo tàng Hà Nội", PGS.TS Nguyễn Lân Cường cho hay. Theo PGS.TS Nguyễn Lân Cường công việc khai quật khôi mộ cổ gần 2.000 năm tuổi tại khu vực Ciputra Hà Nội (thôn Nhật Tảo, xã Đông Ngạc, huyện...