Phát hiện chồng ngoạ.i tìn.h, tôi nhất quyết không l.y hô.n cho đến khi đạt được điều này
Cô ấy nói đúng, giờ tôi không có nghề nghiệp, con cái tôi lại còn nhỏ, tôi để cho anh ta đến với ả kia khác nào dâng thành quả cho người khác sau khi đã cùng chồng trải qua những năm tháng khó khăn vất vả.
Chào Thanh Duyên!
Tôi mới đọc được bài tâm sự của bạn “Lặng người khi biết sự thật về đứa con riêng 2 tuổ.i của chồng”. Tôi cũng từng trải qua cuộc hôn nhân với một người chồng ngoạ.i tìn.h. Nhưng có lẽ ở vào hoàn cảnh khác nhau nên tôi không tự rút lui như bạn, mà chọn cách vờ như không biết rồi chuẩn bị kế hoạch cho riêng mình.
Tôi và chồng cũ đã có quãng thời gian yêu nhau 5 năm trước khi tiến đến hôn nhân. Vì cùng là người tỉnh lẻ nên cưới nhau xong, chúng tôi thuê trọ trên Hà Nội để sinh sống.
Cuộc sống khi ấy của chúng tôi cũng có nhiều khó khăn. Cả hai cùng đi làm công ty tư nhân, lương tuy không phải thấp nhưng so với cuộc sống đắt đỏ ở cái thủ đô này thì cũng chỉ đủ để chi tiêu.
Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi trôi qua khá êm đềm. Sau 4 năm, chúng tôi có với nhau hai công chúa đáng yêu. Dù chưa sinh được con trai nhưng chồng và gia đình chồng tôi đều không gây áp lực gì cho tôi cả. Anh vẫn quan tâm chăm sóc 3 mẹ con như thường.
Cuộc sống của chúng tôi vất vả hơn sau khi sinh bé thứ hai. Tiề.n lương của hai vợ chồng giờ không đủ để trang trải mọi thứ.
Nếu thuê người giúp việc để trông đứa nhỏ rồi cho đứa lớn đi mẫu giáo thì lương của vợ chồng tôi không đủ để chi. Tính toán một hồi, tôi quyết định nghỉ việc ở nhà chăm con. Kinh tế cả gia đình phụ thuộc vào những đồng lương của chồng tôi.
Tôi cảm thấy may mắn vì tuy vật chất mình không có điều kiện nhưng đổi lại, tôi có những đứa con đáng yêu và một người chồng biết chăm lo cho gia đình. (Ảnh minh họa)
Được 1 năm, anh bàn bạc với tôi rồi quyết định ra ngoài mở công ty riêng. Anh nói sẽ quyết liểu một phen này, chứ để mấy mẹ con khổ quá, anh không đành lòng.
Nghe anh nói vậy, tôi xúc động lắm. Tôi cảm thấy may mắn vì tuy vật chất mình không có điều kiện nhưng đổi lại, tôi có những đứa con đáng yêu và một người chồng biết chăm lo cho gia đình.
Vì mới mở công ty lại chưa có nhiều kinh nghiệm nên thời gian đầu chúng tôi gặp vô vàn khó khăn. Những đồng tiề.n tiết kiệm cuối cùng trong nhà, chúng tôi cũng đổ vào công ty.
Video đang HOT
Cả những chỉ vàng bố mẹ cho tôi lúc lấy chồng, tôi cũng lén đem bán rồi hùn vào cho anh. Tôi biết nếu tôi nói ra, anh sẽ ngăn tôi lại, nhưng tôi nghĩ, anh đã hết lòng với gia đình, tôi cũng muốn góp chút sức, sát cánh cùng anh.
Một ngày, anh gọi điện cho tôi với giọng nói vui mừng, dặn vợ mua đồ gì ngon ngon, hôm nay cả nhà ăn mừng. Tôi chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cũng chuẩn bị ít đồ tươi để cải thiện bữa cơm.
Một chị bạn lâu ngày mới gặp lại đã kết nối giúp anh mối làm ăn. Anh ôm lấy tôi và hai đứa con, rồi nói: “Ba mẹ con cố gắng nhé! Bố sắp thành công rồi, bố sẽ không để cả nhà khổ đâu”.
Nhờ sự giúp đỡ của chị ấy, công việc của chồng tôi sau đấy phất lên như diều gặp gió. Từ vài mối làm ăn ban đầu được giới thiệu, chồng tôi đã phát triển thêm và tìm kiếm được những mối khách hàng thân thiết. Chỉ trong vòng 2 năm, bạn bè đều không thể nhận ra được khi gặp lại vợ chồng tôi.
Chúng tôi tậu một căn nhà ngay tại trung tâm và mua một chiếc ô tô thuộc hạng sang để anh tiện bề đi làm việc. Chồng tôi cũng đi công tác nhiều hơn, tôi ở nhà nhiều khi cũng nảy sinh suy nghĩ linh tinh, nhưng lại gạt đi ngay vì nghĩ rằng, chỉ là anh bận bịu công việc.
Rồi tình cờ, qua một người bạn, tôi phát hiện chồng tôi có người phụ nữ khác. Người ấy không phải ai xa lạ, chính là người đã giúp đỡ anh bấy lâu nay.
Ngay khi biết chuyện, tôi đã gọi chồng về và làm ầm lên. Tôi khóc lóc kêu gào, thậm chí cả đán.h anh. Anh chỉ đứng yên đó, nói lời xin lỗi tôi.
Rồi tình cờ, qua một người bạn, tôi phát hiện chồng tôi có người phụ nữ khác. Người ấy không phải ai xa lạ, chính là người đã giúp đỡ anh bấy lâu nay. (Ảnh minh họa)
Anh nói người ta đã giúp anh khi anh gặp những khó khăn nhất. Ban đầu cả hai chỉ dừng ở mức bạn bè đồng nghiệp. Nhưng những ngày tháng đi công tác cùng nhau để mở rộng thị trường, anh và chị ta đã không thể vượt qua được sự cám dỗ.
“Anh không dám xin em sự tha thứ. Anh biết mình đã sai khi lừa dối em bấy lâu nay. Em cứ làm đơn đi, anh sẽ ký.”
Tôi khóc to hơn rồi chạy ra ngoài. Tôi bắt ngay một chiếc taxi, tôi muốn đi đến nơi nào đó không phải nơi này.
Những ngày sau anh không về nhà, tôi đem chuyện tâm sự với một người bạn. Những lời nói của cô ấy đã thay đổi suy nghĩ của tôi. Cô ấy nói đúng, giờ tôi không có nghề nghiệp, con cái tôi lại còn nhỏ, tôi để cho anh ta đến với ả kia khác nào dâng thành quả cho người khác sau khi đã cùng chồng trải qua những năm tháng khó khăn vất vả.
Sau hôm ấy, tôi tĩnh tâm lại và coi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi nhẹ nhàng tìm mọi cách để anh trở về. Tôi quyết định sẽ làm như lời bạn tôi nói. Tôi không thể vì chút sĩ diện của mình mà để con tôi phải khổ được. Chúng đã có những năm tháng khổ đủ rồi.
Tôi sẽ làm mọi cách, ngọt nhạt để anh chuyển tài sản sang tên cho mẹ con tôi. Con tôi có thể thiếu chút tình cảm của bố, nhưng tôi sẽ phải cho chúng một cuộc sống sung túc mà lẽ ra chúng được hưởng. Tôi khuyên thật, các bạn có chồng ngoạ.i tìn.h hãy bình tĩnh, l.y hô.n mà chưa có gì trong tay sẽ là địa ngục các bạn ạ!
Theo Eva
"Ngủ riêng" suốt 6 năm nhưng vợ chồng trẻ vẫn không nghi ngờ nhau ngoạ.i tìn.h vì áp dụng những bí kíp này
Mọi người hay bảo tôi là "người phụ nữ tin chồng nhất quả đất". Còn bạn bè chồng thì một mực khẳng định tôi và chồng là "một cặp trời sinh", rồi tôi là "người vợ yêu và tin chồng nhất thế gian".
Tôi có người chị luôn nghi ngờ chồng ngoạ.i tìn.h từng centimet. Đến nỗi chồng đi đâu, làm gì cũng phải xin phép năn nỉ gãy lưỡi rồi gọi điện livestream. Chẳng may chồng về muộn là vợ "văng ra một rổ" và đóng cửa, không cho chồng vào nhà. Chồng chị được nhiều phen khốn khổ vì sự nghi ngờ của vợ. Chị ấy luôn thắc mắc tại sao vợ chồng tôi có thể không ngủ cùng nhau trong chừng ấy năm trời mà vẫn thắm thiết, vui vẻ, hạnh phúc bên nhau?
Mỗi khi tôi sinh nở, mẹ con tôi lại về ngoại tá túc mấy năm liền. Nhà nội và ngoại ở gần nhau, để tiện công việc, tiện chăm con cái, tôi xin phép bố mẹ chồng cho ở nhà ngoại.
Vợ chồng tôi cứ đi lại hai bên như thế, tối ăn cơm cùng nhau, rồi đến 22h đêm, con tôi lại chào tạm biệt để bố đi về "nhà bố". Lúc rảnh rang vợ chồng tôi lại "hẹn hò", "về thăm" nhau như đôi tình nhân.
Đêm không ngủ cùng nhau và đây là điều mọi người hay đặt dấu hỏi nhiều nhất. Bởi ai cũng nghĩ chồng không ngủ cùng vợ, đi đâu, làm gì có trời mới biết!
Vợ chồng nhưng mỗi người vẫn cần có thế giới riêng, tự do riêng của mình. Ảnh minh họa.
Thật ra hồi đầu tôi cũng hụt hẫng, nhưng sau thành quen, và thấy chả có vấn đề gì. Thậm chí việc xa cách còn làm vợ chồng chúng tôi gắn bó nhau hơn vì đỡ phải...va chạm.
Mọi người nói tôi tin chồng, cũng đúng. Đúng là tôi tin tưởng chồng. Chồng tôi từng nói với tôi trong một bữa cơm chiều: "Chồng là cái két, vợ là chìa khóa. Nếu vợ giữ cái két bằng chìa khóa yêu thương thì cái két luôn là của vợ".
Quan điểm "giữ chồng" của tôi chỉ đơn giản là "không giữ", không nghi ngờ, không nói nhiều. Ai cũng có việc riêng, thế giới riêng, tự do của người đó.
Trong 6 năm qua, tôi chỉ đích thân đi tìm chồng giữa đêm khuya đúng một lần. Lần đó, chồng ngồi "đan quạt" ở nhà ông bạn. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, chồng tôi nhất định không nghe máy. Bởi gọi mãi không nghe máy thì tôi đâ.m lo chứ truy nã nhau làm gì cho mệt xác. Gọi cho mấy ông bạn vàng của chồng, các anh ấy đều bảo "Anh không gặp chồng em".
22h đêm hôm ấy, tôi chạy xe máy đi tìm chồng để tìm câu trả lời tại sao không nghe máy của tôi? Xâu chuỗi các manh mối thu thập được, tôi đoán chồng tôi chỉ đi nhậu quanh làng. Mà các quán nhậu trong làng thì khách hay phải dựng xe lề đường.
Chỉ cần chạy dọc một số địa chỉ quen thuộc là sẽ ra tung tích chồng. Quả đúng như tôi dự đoán, tôi tìm được chồng ở một địa chỉ quen thuộc. Hóa ra chồng tôi ngồi đán.h bà.i với mấy "ông bạn vàng". Mấy anh ấy nhìn thấy tôi đứng ngoài, xấu hổ đến nỗi không dám bước ra.
Còn chồng tôi nhìn thấy tôi thì giật bắ.n mình, không hiểu sao tôi lại có thể tìm ra anh dù không biết anh đang ở đâu. Hóa ra mấy ông ấy ra cái lệ bỏ hết điện thoại ra, ai nghe máy vợ gọi đến trước sẽ bị...phạt, đền làng. Trời đất! Phen đó, chồng tôi tự nguyện "nộp phạt" khá nặng. Còn tôi thì vui vẻ bảo "Mỗi lần anh phạm lỗi, em lại có mấy ngày lương".
Nói vậy không có nghĩa tôi thực dụng "chỉ phạt tiề.n là xong". Phạt chỉ là cái cớ để chúng tôi nói chuyện với nhau. Tôi chỉ nghĩ đơn giản, một khi còn ở bên nhau thì hãy tin tưởng, trân trọng lẫn nhau. Còn nếu một nửa kia đã có người bên ngoài thì mình có muốn giữ cũng chẳng được. Nỗi nghi ngờ chồng ngoạ.i tìn.h như một con quái thú, có thể lấn át mọi suy nghĩ, lý trí của chị em và gây ra hậu quả chẳng lường được.
Hơn nữa, đàn ông cũng rất mong manh và dễ dụ. Có cấm cũng chẳng được, có buộc chân cũng không xong. Chi bằng cứ thả chồng ra đi, thả chồng ra thì tâm hồn mình cũng được thả.
Chồng đi chơi, đi nhậu thì vợ con kéo nhau đi siêu thị, đi shopping thay vì nổi cơn tam bành. Thoải mái vậy rồi nếu lỡ chồng có làm điều gì quá quắt như cắt cơm ngoài dự kiến, say xỉn quắc cần câu... thì cứ vui vẻ đi, khi chồng tỉnh lại thì dùng chính sách "đán.h vào đòn kinh tế".
"Tội nhẹ" thì một tờ xanh ra đi, tội nặng thì...tùy tình hình mà "tuyên án". Miệng cười tươi, không cáu giận nhưng tuyên án "sưu cao thuế nặng", "tội phạm" sẽ tự nguyện nộp phạt mà không thể kêu than, oán trách số phận.
Chị em muốn hạnh phúc, hãy tự do từ trong tim. Ảnh minh họa.
Với lại, đàn ông không thích vợ càm ràm, đa nghi. Giận gì, nghĩ gì nói ra luôn đi, xong việc là xong. Dù cáu giận đến mấy, chúng tôi vẫn giữ quan điểm không to tiếng, phải xưng hô "anh em", "vợ chồng", cấm được "mày tao", "cô tôi". Tôi thuộc tuýp người khá nóng tính, cục tính, nên thường chúng tôi giải quyết xích mích bằng cách nhắn tin với nhau.
Bằng cách đó, vợ chồng tôi không "xả" vào tai nhau những câu khó nghe trong phút thiếu kiềm chế. Ít nhất, việc nhắn tin, lựa chọn ngôn từ cũng làm giảm nhiệt cơn nóng giận. Chúng tôi có thể tâm sự với nhau đủ thứ, từ việc làm ăn, công việc, cho đến giải quyết mâu thuẫn qua những tin nhắn.
Tôi không cổ xúy việc tin chồng thái quá nhưng tôi cho rằng nên trao cho anh ấy một cơ hội. Một khi đã yêu thì yêu hết mình. Đừng giữ chặt nhau rồi nghi ngờ làm chi. Chồng quan trọng nhưng không phải là "số 1" bởi cuộc sống còn nhiều màu sắc, đam mê thú vị khác.
Tôi nghĩ phụ nữ dù tin chồng cũng nên lý trí một chút bởi nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra thì cuộc sống không bị sụp đổ. Phụ nữ, cần gì đâu ngoài sự vui vẻ, hạnh phúc, tự do từ con tim, phải không?
Theo Tinmoi24
Chán người chồng ngoạ.i tìn.h nên tôi đã lăn tăn trước tình cảm của người khác Tôi nghĩ đến người đàn ông khác, lòng buồn nhưng thực lòng không muốn mình tiến xa hơn với họ. ảnh minh họa Tôi gần 40 tuổ.i, trải qua vất vả cùng chồng hơn 10 năm, vợ chồng tôi có con cái đầy đủ. Tôi là phụ nữ yêu gia đình, nhường sự phấn đấu cho chồng, còn bản thân chỉ đi làm...