Phát hiện ‘bộ mặt thật’ của vợ nhờ chiếc camera giấu kín
Tôi đã phát hiện ra ‘bộ mặt thật’ của vợ khi bí mật lắp camera ở giường của mẹ. Tôi không thể ngờ vợ mình lại nhẫn tâm đối xử với mẹ chồng như vậy.
Tôi và vợ đã kết hôn được 5 năm. Ngày ấy, khi vợ vừa ra trường, chính tôi là người lo toan xin việc cho cô ấy. Vợ tôi làm nhân viên hành chính trong một công ty nhỏ, tuy lương không cao nhưng thời gian rảnh rỗi khá nhiều. Cuộc sống của gia đình tôi rất bình yên. Bố mẹ tôi là công chức đã về hưu. Tôi làm kỹ sư xây dựng, hay đi xa nhưng tuần nào cũng về nhà.
Khi vợ sinh con, mẹ tôi hầu như làm tất cả việc nhà, từ giặt tã cho cháu cho đến việc nấu cháo, ru cháu ngủ… Con gái tôi lớn lên khỏe mạnh, một phần lớn là nhờ công bà nội. Vì thế, vợ tôi cũng không phải vất vả chút nào sau thời gian sinh con.
Sau khi bố tôi đột ngột qua đời thì mẹ bỗng chốc yếu đi nhanh chóng. Dù tôi mua bao nhiêu thuốc bổ, đưa đi khám nhưng mẹ tôi vẫn ngày càng yếu đi. Mấy tháng sau, bà bị trúng gió, liệt nửa người và rụt lưỡi không nói được.
Thời gian đầu, tôi rất đau buồn vì sợ vừa mất bố lại mất thêm mẹ. Tôi xin nghỉ việc 1 tháng không lương ở nhà chăm sóc mẹ. Bà không kiểm soát được việc vệ sinh của mình cho nên nhiều khi không tránh khỏi dính ra giường chiếu, quần áo. Khi đó, tôi phụ trách giặt quần áo và chăn chiếu, còn vợ quét dọn phòng. Vì thế mà họ hàng tới chơi đều khen nhà có người già nằm bệnh mà phòng ốc sạch sẽ.
Một thời gian sau, tôi tập cho bà thói quen đi vệ sinh vào buổi sáng. Khi đói hoặc khát nước thì đập tay xuống giường, muốn ra ngoài phơi nắng thì dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên chiếu. Thấy tình hình của mẹ tốt lên, vợ giục tôi đi làm, còn cô ấy sẽ nghỉ để chăm mẹ chồng và con gái. Vì lương vợ thấp hơn và thời gian nghỉ cũng hết nên tôi lại tiếp tục ra công trường.
Video đang HOT
Tôi phát hiện “bộ mặt thật” của vợ nhờ chiếc camera giấu kín (Ảnh minh họa)
Mấy tháng đầu tiên, vợ dù có kêu ca với tôi nhưng cô ấy vẫn chăm sóc mẹ rất tốt. Tôi cũng động viên vợ nhiều, vì dù sao trong thời gian cô ấy về làm dâu, mẹ chồng cũng đối xử rất tốt.
Thế nhưng mấy tháng trở lại đây, khi tôi về, thường xuyên thấy mẹ chảy nước mắt. Mẹ tôi ăn uống cũng kém hơn hẳn. Khi cởi quần áo lau người cho mẹ, tôi thấy trên vai, trước ngực và hai bên tay bà có nhiều vết tím. Mặc dù làn da bà đã nhăn nheo và chuyển sang màu sậm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết cào mờ. Tôi hỏi vợ thì cô ấy bảo gần đây bà buồn bực tay chân nên cứ cào vào người. Sau đó, vợ tôi còn để dây cạnh giường để khi nào mẹ chồng cào nhiều thì trói hai tay lại. Dù không được hài lòng nhưng tôi cũng cho qua vì nghĩ vợ ở nhà vừa chăm con vừa chăm mẹ ốm cũng vất vả nên mới phải làm như vậy.
Càng ngày, vết móng tay cào càng nhiều, vết bầm tím cũng gia tăng đáng kể. Mỗi lần tôi về, nắm tay là mẹ cứ bấm vào tay tôi. Điều này khiến tôi nảy sinh lo lắng và nghi ngờ, không biết ở nhà mẹ tôi sống như thế nào? Cuối tuần trước, vợ tôi đưa con về quê ngoại 2 ngày. Ở nhà tôi đi mua camera mini về lắp trên nóc tủ, chiếu thẳng xuống giường bà. Tôi không nói cho vợ biết việc này, vì muốn tìm hiểu kỹ nguyên nhân.
Khi đã đi làm, tranh thủ giờ nghỉ trưa tôi bật điện thoại lên quan sát. Nhưng những gì camera ghi lại khiến tôi bàng hoàng khi phát hiện ra “bộ mặt thật” của vợ. Hình ảnh không nét rõ nhưng có thể thấy khi vợ tôi xúc cho mẹ ăn, bà không ăn nên cháo đổ ra giường. Vợ tôi liền dùng tay đánh, cào vào người và kéo tóc mẹ chồng. Rồi vợ tôi lấy dây vải ra cột tay bà rồi kéo ngã xuống sàn nhà để thay chiếu mới. Nhìn mẹ lúc này mà tôi ứa nước mắt.
Không chịu được thêm một phút nào nữa, tôi bèn xin phép nghỉ để về nhà. Khi về tới, mẹ tôi đã được đặt lên giường, quần áo cũng đã được thay mới, bà nhìn thấy tôi thì nước mắt lại tự trào ra. Tôi quát vợ mình tại sao lại hành hạ mẹ chồng như vậy. Ban đầu vợ tôi còn chối cãi nhưng về sau cô ấy nói vì quá vất vả và nhiều việc nên mới thế. Không kìm nổi tức giận tôi đã tát vợ một cái trời giáng. Sau đó, vợ tôi thu dọn quần áo và bế con về nhà mẹ đẻ.
Sau khi phát hiện ra “bộ mặt thật” của vợ tôi thấy thương mẹ vô cùng. Tôi định sẽ nghỉ chăm sóc mẹ một thời gian cho đến khi thuê được một người giúp việc thực sự tin tưởng. Còn về vợ, tôi muốn cô ấy có thời gian suy nghĩ về những sai lầm của mình. Nếu cô ấy nghĩ lại thì tôi sẽ dang tay đón nhận. Còn không, tôi đành phải ly hôn người vợ độc ác này.
Theo Phunuvagiadinh
Làm phúc hay làm tội
Nhìn chị thật lôi thôi chả khác gì bà mẹ chồng ngoài bảy mươi của chị. Chị luôn bận quần áo nhăn nheo, cũ mèm từ đời nào, chỉ vì tay chồng ích kỷ "định đi đánh đĩ à mà phải mặc đẹp".
Ảnh minh họa
Bao năm cơ quan tổ chức cho nghỉ mát mà chị chưa lần nào được đi, anh chồng không tham gia và vì ghen nên nhất định cấm, còn cục súc dọa dẫm: "Mày bước chân ra khỏi nhà tao đốt hết quần áo".
Chị ốm o gầy mòn, trong khi anh ta to như một con voi, nhưng kể cả khi thất nghiệp ở nhà hàng năm giời cũng chẳng bao giờ mó tay vào việc gì. Anh cứ ghếch chân lên xem ti vi hoặc lê mông sang nhà hàng xóm chém gió. Mặc kệ vợ với hai đứa con và trăm thứ việc đổ đầu.
Đến ngày anh nhận được công trình ở xa, vẫn giám sát vợ bằng cách gọi điện về liên tục. Hôm ấy anh gọi về hai lần thì đúng lúc thằng con cầm điện thoại nghịch, cũng chẳng bảo mẹ. Anh ta liền lấy số khác bấm thì lúc bấy giờ thằng con chơi chán lại vừa đưa chị, chị nghe, thế là anh gầm lên: "Sao chồng gọi không nghe, mà số lạ thì nghe, gian díu với thằng nào",đoạn anh dập máy, rồi ngay lập tức phóng mấy chục cây số về tẩn cho chị một trận nhừ tử.
Chồng đã thế chị lại gặp bà mẹ chồng thuộc lớp người cổ, khó tính và chặt chẽ, bà vốn là nông dân, không có lương. Trước có đồng ra đồng vào chị vẫn hay cho, đợt này làm lụng kém nên chị ít đưa. Thế là bà mách (bà vẫn tưởng là tiền của con trai cơ) anh ta lại nọc chị ra hỏi tội, chị vội phân bua: "Tiền em còn phải nuôi con, bao nhiêu chi kỳ khoản, trong khi anh chưa bao giờ đưa em một đồng", có thế thôi mà nghe mẹ kích gã tức tốc lao vào đánh.
Con người thô lỗ ấy khiến cuộc sống của chị cùng cực như địa ngục không lối thoát. Chị cắn răng mãi không xong, cực chẳng đã, đường cùng rồi, chị tính toán mãi, liền bán những trang sức, của hồi môn ngày nào để quyết định tha hai đứa con bỏ đi thật xa. Chị cố gắng giữ bình thản như không có chuyện gì, trong khi sắp đặt mọi thứ thật kỹ lưỡng, đặt vé máy bay, hẹn taxi để rồi nhân lúc chồng không để ý, chị dắt hai con bỏ đi trong đêm. Miền nam rộng lớn ai biết mẹ con chị ở đâu mà lần, chị có đứa em họ trong đó nó sẽ giúp đỡ mẹ con chị.
Chuyến này chị giấu biệt mọi người, kể cả anh em ruột, duy chỉ có một người biết, đó chính là chị bạn mà chị nhờ đặt vé hộ.
Vậy mà chẳng hiểu anh chồng bắt nọn rồi tỉ tê gì, hay nghĩ chuyện nhà chị có thể cứu vãn được, mà chị bạn đã chỉ điểm cho anh ta biết chị ở phường này, phố kia tít trong Sài Gòn. Gã lập tức mua vé bay vào, lôi cổ chị ra, gã ngọt nhạt, nịnh bợ: "Anh biết anh sai rồi, đang định xin lỗi thì em lại bỏ đi mất", lời lẽ ấy khiến chị nao núng, biết con là điểm yếu của chị anh ta giằng bằng được đứa lớn lôi về, chị đang đèo bòng đứa bé, sức nào đấu lại được.
Thương con thắt ruột thắt gan... chị đành theo gã về, tiếp tục chuỗi ngày địa ngục đằng đẵng, chị chẳng thể làm gì được nữa, vì giờ anh ta đã nâng cao tinh thần cảnh giác, phong tỏa tất cả. Vả lại âm thầm sống mãi trong cái khổ chị đã quen, đã thui chột ý chí và hàng phục nó rồi.
Mọi người đang tự hỏi nhau, việc làm của chị bạn chị là làm phúc hay là gây thêm tội nợ.
Theo Dân Trí
Ngừng oán trách có khó không? Cho dù mối quan hệ đó có tốt đẹp đến mấy cũng không thể tránh khỏi những lúc đôi bên oán trách nhau. Nhưng một khi oán trách trở thành thói quen thì có thể dẫn đến việc chối bỏ trách nhiệm, nhìn không đúng bản chất sự việc và làm cho những lấn cấn càng không thể giải tỏa. Khi có mâu...