Phát hiện bí mật động trời 5 năm của chồng nhờ vụ tai nạn
Chị là em gái nạn nhân à? Vợ chồng chị gái chị và cháu chị không sao…”Tôi gặp anh trong một buổi giao lưu văn nghệ giữa 2 trường. Anh là người có giọng hát thật hay, có vẻ ngoài thật phong độ, đẹp trai khiến tôi bị ấn tượng ngay tức khắc. Qua dò hỏi tôi biết anh đã có người yêu. Biết như vậy, nhưng tôi vẫn tìm mọi cách để làm quen với anh. Rồi tôi chủ động xin liên lạc và bắt đầu công cuộc trâu tìm cọc, đ.ánh đồn có địch.
Càng nói chuyện tôi càng mê anh hơn. Vậy là tôi hạ quyết tâm phải chiếm được trái tim anh bằng mọi giá. Là đứa con gái có ngoại hình tương đối và cũng được nhận xét là có cách nói chuyện rất duyên nên tôi cũng được anh quan tâm tới.
Dần dần, chúng tôi nói chuyện nhiều hơn, và trở thành bạn bè thân thiết. Anh có thể tâm sự với tôi mọi chuyện. Còn tôi tranh thủ mọi cơ hội để quyến rũ anh rồi tìm cách phá tình yêu của anh lúc ấy.
Trong một lần cãi nhau với bạn gái, anh gọi tôi để tâm sự. Nghĩ lại tôi thấy mình thật xấu tính. Anh và người yêu cãi nhau, tôi chẳng động viên lại còn đi nói xấu, phá bĩnh để mối quan hệ xấu đi. Vì làm như thế tôi sẽ có cơ hội để thay thế vị trí của cô bạn ấy.
Hôm đó, tôi gặp anh trong tình trạng không được tỉnh táo lắm vì men rượu trước đó. Với tôi cơ hội đã tới, tôi đã trơ trẽn úp sọt anh. Bằng tình yêu tôi dành cho anh, tôi đã làm thật tốt vai trò của một người tình hoàn hảo nhất. Tôi dám chắc hôm đó anh cũng thật thăng hoa. Từ hôm đó, mối quan hệ lén lút của tôi với anh – người đã có người yêu chính thức được bắt đầu.
Anh trở thành người bắt cá hai tay và tôi nghiễm nhiên trở thành kẻ cướp người yêu của người khác. Tôi cũng là con gái, dần không thể nào chịu nổi cảnh chung “người yêu”. Vậy là tôi bắt đầu toan tính để cô bạn gái kia phát hiện anh bắt cá 2 tay. Tôi thường xuyên gọi điện, nhắn tin yêu thương cả vào điện thoại lẫn facbook… Tôi muốn cho cả thế giới biết, anh là của tôi.
Chỉ khoảng 2 tháng sau, tôi đã thành công trong việc loại cô bạn gái kia ra khỏi cuộc chiến này. Cô ấy đã chính thức chia tay anh bởi phát hiện ra mối quan hệ của chúng tôi. Việc của tôi tiếp theo là làm sao giữ anh thật chặt. Vậy là tôi đã mạnh bạo nghĩ chỉ còn cách buộc anh thật chặt với trách nhiệm cao cả: “làm cha” thì tôi mới có được anh mãi mãi.
Tôi để dính bầu và ép anh phải cưới tôi làm vợ mặc dù lúc ấy cả 2 vẫn còn chưa ra trường. Anh miễn cưỡng cưới tôi về làm vợ vì đứa con trong bụng tôi khi ấy. Tôi biết anh chẳng hề thoải mái nhưng tôi thì mãn nguyện vô cùng. Tôi cứ ngỡ được làm vợ anh là tôi sẽ có tất cả. Nhưng tôi đã nhầm…
Video đang HOT
Nay con trai tôi đã 5 t.uổi, tôi sống cùng chồng ngần ấy thời gian nhưng tôi chưa bao giờ thấy mình hạnh phúc. Tôi đang phải trả cái giá quá đắt cho tội cướp phá tình yêu của người khác bằng mọi thủ đoạn. Chồng tôi chẳng hề yêu tôi, hờ hững hơn tôi tưởng. Anh ấy sống với tôi như thể cho hết trách nhiệm. Cuộc sống như vậy cũng đủ làm tôi chán nản, nay tôi lại phát hiện ra 1 bí mật động trời của chồng khiến tôi hoàn toàn suy sụp.
Cuối tuần vừa rồi, chồng tôi bị tai nạn. Nhận điện tôi vội vàng vào viện và biết một sự thật đắng lòng. “Chị là em gái nạn nhân à? Vợ chồng chị gái chị và cháu chị không sao. May phúc cho gia đình là cú va đ.ập không quá mạnh và không vào phần đầu!” – Đó là lời bác sĩ nói với tôi. Tôi còn đang không hiểu gì và cứ nghĩ bác sĩ nói nhầm. Gặp chồng, tôi mới được anh thú nhận là anh đang chở “vợ con” đi chơi thì gặp nạn.
Chồng thoát c.hết thì tôi lâm vào cảnh đau đớn, ê chề và tuyệt vọng. Vậy là, anh ấy cưới tôi về làm vợ nhưng vẫn tìm cách gặp gỡ qua lại với người cũ. Và một sự thật đau lòng hơn cả là con cô ấy cũng chạc t.uổi con tôi. Giờ lâm vào cảnh này tôi mới thật mình thật ngu dốt khi cố tình chen ngang mối quan hệ của anh và cô gái đó năm nào. Chẳng nhẽ sau chiến tích này tôi lại phải trao trả lại thành tích của mình cho kẻ khác ư? Như thế liệu có quá thiệt thòi cho mẹ con tôi không?
Theo H.V/Baophunu
Tôi chấp nhận buông tay cho chồng và bồ chung sống
Tôi kể câu chuyện này không phải để khoe khoang hay dạy ai bài học về nhân quả. Tôi chỉ muốn chia sẻ một quan niệm rằng, đừng cố giữ những gì không phải của mình.
Mặc kệ đàn ông đi, đàn bà phải biết dừng lại những đau đớn ủ ê để vui cho chính bản thân mình!
Khi tôi mắng mỏ cô ta là đồ đeo bám, là đồ lợi dụng chồng tôi để bòn rút, là con đỉa "hút máu" gia đình tôi, cô ta đã hét vào mặt tôi rằng, chính tôi mới là kẻ đó?! Cô ấy bảo, tôi "hút máu" chồng mình, dựa dẫm và ỷ lại. Tôi chẳng làm gì ngoài ăn no, chưng diện và đẻ con ra liên tục để anh ấy lo lắng phải quay về. Chỉ có cô ấy, năng động tự tin, giỏi giang suốt bấy lâu nay mới đủ tư cách nhận anh ấy là người đàn ông của cuộc đời mình.
Tôi gần như c.hết đứng. Chân không vững nữa, tôi kéo chiếc ghế lại và ngồi xuống. "Được rồi, đằng nào cô cũng buộc phải rời xa anh ấy. Tôi cho phép cô được nói năng thoải mái cho nhẹ nhõm" - tôi cố giữ thế bề trên. Thế của một người vợ được pháp luật và gia đình nhà chồng công nhận. Thế của người mẹ hai con mang họ của anh ấy đường đường chính chính. Nhưng hình như, trong cái nhìn đảo điên của người phụ nữ điên đảo này, mọi giá trị đang đảo lộn.
"Chị đừng đóng kịch nữa đi. Anh ấy yêu tôi. Dù trước đây anh ấy từng yêu chị, thì cũng không có nghĩa anh ấy giống như cái ô tô đã đăng ký bằng tên của chị. Lặng yên với số t.iền anh ấy gửi nuôi con, và để chúng tôi yên!". Lại còn thế nữa, cô ta đang ra lệnh cho tôi đấy.
Bồ của chồng tôi đang ra lệnh cho tôi đấy, cái con bé mắt xanh mỏ đỏ hôm nào xin vào công ty của vợ chồng tôi làm nhân viên bán hàng, chồng tôi còn lắc đầu chê nó chảnh chọe, sống kiểu nghèo mà sang, không biết có trụ lại được với công việc này không.
Hồi ấy, tôi nhớ là mình đã phải vận động chồng tôi hãy để con bé làm một chân bán hàng. Dù sao nó cũng là đứa ưa hình thức, lại khéo ăn khéo nói, sẽ hợp cho công việc ấy. Sau này, nếu nó làm việc không nghiêm túc, mình nhắc nhở, hay sa thải đi cũng được. Chồng tôi bảo, chỉ sợ đưa nó về, lại vất vả cho tôi, suốt ngày lo quản lý và nhắc nhở...
Tôi biết chồng mình là người đào hoa. Anh ấy có duyên và nhiều tài lẻ. Từng là một công tử ăn chơi, chồng tôi làm cho sự nghiệp và t.iền bạc của bố mẹ chồng tôi phá tán. Thậm chí, trước khi anh cưới tôi, đã có một vài cô gái vác bụng đến nhà, ăn vạ bố mẹ chồng tôi. Nhưng không, chồng tôi kiên quyết không lấy bất cứ ai trong số vài cô gái đến nhà "ăn vạ" ấy.
Anh lặng lẽ chuyển t.iền nuôi con và công khai với tất cả mọi người về những đ.ứa t.rẻ mang họ của anh ấy. Nhưng với mẹ chúng thì đoạn tuyệt hoàn toàn, không có quan hệ gì. T.iền nuôi con không phải là t.iền anh ấy xin của bố mẹ đâu, là số t.iền mà anh ấy đã làm ăn buôn bán mới kiếm được ra bằng mồ hôi thực sự.
Chồng tôi tuy ăn chơi, phá phách nhưng cũng lại là người có đầu óc kinh doanh. Từ khi có đến ba đứa con ngoài giá thú, anh bắt đầu ăn năn hối hận về những việc mình làm và quyết chí kinh doanh, lấy t.iền gửi cho mẹ của những đứa con mình.
Tôi khi ấy chỉ là cô sinh viên tỉnh lẻ. Thế nào mà chỉ một lần anh nhìn thấy tôi là đã quyết tâm "cưa đổ". Anh hơn tôi cả chục t.uổi liền, khi tôi đôi mươi, mặc áo dài trắng dưới giảng đường đại học anh đã là người đàn ông ở độ t.uổi ba mươi, từng trải.
Tôi từ chối anh, nhất định cự tuyệt anh, nhưng năm lần bảy lượt tôi chuyển nhà trọ anh đều tìm thấy. Khi tôi trốn vào ở trong ký túc xá của trường, nói với bác bảo vệ anh là đồ "quấy rồi tình dục" để bác ấy đuổi anh đi, thì anh đã quỳ suốt mấy tiếng liền, dưới cổng khu ký túc. Dần dần, tôi cũng nhận ra là anh rất chân thành. Tuy lãng tử, đào hoa nhưng anh yêu tôi rất thật.
Vậy là học xong đại học, tôi về nhà anh, làm vợ anh. Người vợ chính thức và duy nhất. Nhưng hai đứa con của tôi thì đã có đến ba đứa anh chị cùng cha khác mẹ. Thôi thì đành vậy, nhà chồng tôi không thiếu t.iền, chu cấp cho những đ.ứa t.rẻ ấy cũng là phải đạo. Chỉ cần chồng tôi thực sự không lang chạ với mẹ của chúng nữa, thì chuyện gửi t.iền nuôi chúng, đối với tôi cũng không có gì phiền phức. Bố mẹ và gia đình chồng, ai cũng đều thương tôi nên rất tôn trọng tôi. Gửi t.iền cho những đứa con riêng của anh bao nhiêu, gửi như thế nào, chồng và mẹ chồng tôi đều công khai với tôi.
Nhưng đến giờ thì chính thức có một cô gái tuyên bố rằng cô ấy sẽ đuổi tôi ra khỏi ngôi nhà của chồng tôi. Suốt hàng chục năm nay, đúng là tôi đã đến nhà anh chỉ với một hòm quần áo, nhưng những gì anh làm ra, không thể nói là không có công sức trông nom, cai quản của tôi. Các cụ bảo, của chồng công vợ, mấy cơ sở kinh doanh của anh, mình tôi lo quản lý nhân viên, sổ sách.
Tôi sinh con và chăm sóc con anh, chấp nhận yên lặng khi anh gửi t.iền nuôi đám con riêng. Đôi lúc chịu đựng cả sự đào hoa lãng tử, bỏ đi phượt cả tuần liền của anh, bỏ mặc công việc kinh doanh cho tôi xoay sở... Những điều ấy, nếu không phải là sự cố gắng, hy sinh của tôi thì là ai?
Đồng ý là nhờ sự giàu có, phát đạt của chồng và gia thế nhà chồng, tôi được họ cho t.iền mua nhà cho bố mẹ ở quê, được ăn ngon mặc đẹp mua sắm trang hoàng. Nhưng chỉ có những người ở trong cuộc mới hiểu nỗi vất vả của tôi. Nhiều khi, chưa chắc một gia đình bình thường, hai vợ chồng làm công ăn lương với đồng lương đều đặn lại đã khổ hơn những người vợ phải gánh vác nhiều như tôi đâu.
Nhưng thôi, cô ấy đã quyết "xông lên" rồi, tôi nhanh chóng vượt qua những cay đắng, đau khổ ban đầu, dọn ra ở riêng. Chồng tôi - người đàn ông tưởng như năng động, dũng cảm, gan lì, mà hóa ra lại hoàn toàn bị động trước cô ta. Anh ấy thậm chí không có động thái nào chứng tỏ muốn níu giữ tôi. Và đó mới là điều tôi đau khổ nhất! Bởi lẽ, đàn ông, một khi đã muốn thì chẳng có gì ngăn được họ. Anh đã muốn cô ấy thế chỗ của tôi rồi, tôi sẽ ra đi.
Câu chuyện của tôi không phải chuyện cổ tích giữa đời thường, cũng không phải là câu chuyện sắp đặt nhằm tạo ra cái kết có hậu, thỏa mãn niềm vui cho người đọc. Bởi vậy, nên đã ba năm nay rồi, kể từ khi tôi và hai con rời khỏi ngôi nhà ấy, mặc cho bố mẹ chồng tôi khuyên anh hãy suy nghĩ lại, mặc cho các con tôi vẫn giữ một vai trò quan trọng trong trái tim anh, anh vẫn sống cùng cô gái "mắt xanh mỏ đỏ" ấy.
Cô ấy không đảm nhiệm vai trò quản lý cửa hàng như tôi hồi trước. Thấy đám nhân viên cũ kể chuyện, là suốt ngày chưng diện và đi du lịch. Nhưng anh vẫn chưa xa rời cô ta. Có lẽ, cô ta giỏi hơn tôi. Cũng có thể đó là cái duyên của họ. Tôi không phán xét gì.
Các con tôi đi học bằng t.iền của bố chúng chu cấp trong khoảng một năm đầu. Những năm sau, anh vẫn chuyển t.iền nhưng tôi đã có công việc làm ổn định nên tôi không dùng t.iền của anh, chỉ lẳng lặng gom lại một tài khoản riêng, sau này cho các con tùy ý.
Tôi kể câu chuyện này không phải để khoe khoang hay dạy ai bài học về nhân quả. Tôi chỉ muốn chia sẻ một quan niệm rằng, đừng cố giữ những gì không phải của mình. Mặc kệ đàn ông đi, đàn bà phải biết dừng lại những đau đớn ủ ê để vui cho chính bản thân mình!
Theo Vietnamnet
Đêm tân hôn hết hồn của gái quê ham lấy chồng phố Anh ôm ghì lấy cô bắt phải c.ắt t.ay lấy m.áu ăn thề không được bỏ rơi anh. Khi Ly xách va ly rời đi cô vẫn không giấu nổi những giọt nước mắt. Cô thương cho mình một, thương bố mẹ ở quê mười. Cũng bởi, bố mẹ đã hi vọng cô sẽ có một cuộc đời hạnh phúc bên người chồng...