Phát hiện bất ngờ về ung thư từ thời cổ đại
Ung thư trong quá khứ được cho là do ứ đọng, dư thừa mật vàng. Nhiều bác sĩ cổ đại chữa trị bằng cách đốt bộ phận bị bệnh hoặc cắt bỏ cơ quan ung thư.
Hiện nay, ung thư trở thành căn bệnh nguy hiểm và không có phương pháp điều trị dứt điểm. Các nhà nghiên cứu lật lại lịch sử và thấy rằng ở thời cổ đại, nhiều bằng chứng hóa thạch người thể hiện những tế bào ung thư lâu đời nhất đã xuất hiện từ thời Ai Cập và Hy Lạp cổ đại.
Những bệnh nhân đầu tiên
Theo tài liệu của Hiệp hội Ung thư Mỹ, con người và động vật đã bị ung thư rất lâu trong quá khứ. Bằng chứng sớm nhất về ung thư được tìm thấy trong khối u xương hóa thạch của một xác ướp 1,6-1,8 triệu năm trước, tại một hang động ở Nam Phi.
Tế bào ung thư trong hóa thạch xương ngón chân trái 1,6 – 1,8 triệu năm tuổi. Ảnh: Patrick Randolph-Quinney, UCLAN.
Tuy nhiên, số lượng những tế bào ung thư cổ xưa như vậy được tìm thấy cũng rất hiếm. Năm 2016, nhóm nghiên cứu của giáo sư Michael Zimmerman (Đại học Villanova ở Pennsylvania, Mỹ) đã thực hiện phân tích hàng trăm xác ướp ở Ai Cập.
Trong số đó, chỉ có một trường hợp ung thư được xác nhận. Đó là tế bào ung thư đại trực tràng. Các thí nghiệm này cho thấy việc ướp xác không phá hủy bằng chứng về khối u ác tính. Do đó, tỷ lệ người cổ xưa mắc ung thư rất ít.
Bệnh nhân mắc ung thư đầu tiên trên thế giới được mô tả trong tài liệu giấy cói Edwin Smith Paccorus ghi lại. Trường hợp này đã xảy ra cách đây 3.000 năm trước Công nguyên. Đó là 8 trường hợp mắc ung thư vú.
Tờ giấy cói có niên đại 1.500 năm trước Công nguyên miêu tả một số khối u liên quan đến da, tử cung, dạ dày và trực tràng.
Những tài liệu cũ của Ai Cập cho thấy người cổ đại coi ung thư là một căn bệnh nan y và liên quan đến “lời nguyền của các vị thần”.
Niềm tin này tiếp tục được duy trì, ngay cả Hippocrates (460-370 trước Công nguyên), người đã đưa ra lý thuyết khoa học sớm nhất về ung thư cũng chấp nhận nguyên nhân đó. Ông còn được xem là cha đẻ của y học và là người thầy thuốc vĩ đại nhất lịch sử thời Hy Lạp cổ đại.
Video đang HOT
Hippocrates đưa ra giả thuyết rằng căn bệnh này có liên quan đến sự dư thừa của mật đen. Ông tin rằng ung thư và rộng hơn là bất kỳ căn bệnh nào, sẽ phát triển khi mất cân bằng 4 yếu tố máu, đờm, mật vàng, mật đen trong cơ thể. Nếu mật đen ứ đọng, xâm chiếm các bộ phận, bệnh ung thư sẽ phát triển.
Từ ung thư cũng do bác sĩ Hy Lạp Hippocrates đặt tên. Thời cổ đại, nó có tên gọi là “Karkinos”.
Hippocrates sử dụng thuật ngữ carcinos và carcinoma để mô tả các khối u sưng tấy và loét ra. Trong tiếng Hy Lạp, những từ này còn có hàm ý chỉ con cua.
Sau đó, bác sĩ La Mã, Celsus (28-50 trước Công nguyên), đã dịch lại từ gốc Hy Lạp sang tiếng Latin là cancer (cũng có nghĩa là con cua, cung Cự Giải).
Sự phát triển của y học và công nghệ cho phép trí tuệ nhân tạo AI đọc quang tuyến vú, phát hiện ung thư. Ảnh: NY Times.
Chữa trị bằng nhiều phương pháp đau đớn
Người Ai Cập cổ đại đã viết về nhiều phép thuật mà họ đã sử dụng để điều trị những bệnh tương tự như ung thư. Chúng đều là những phương pháp gây đau đớn.
Với ung thư cổ tử cung, họ đập vỡ một viên đá trong nước, ngâm nó qua đêm sau đó đặt vào âm đạo người bệnh. Hay một cách làm khác cũng phổ biến không kém là “hun trùng”. Bệnh nhân phải ngồi lên một đốm lửa hoặc vật gì đó đang cháy.
Điều này được cho là giết chết các tế bào gây bệnh. Tuy nhiên, theo giáo sư Rosalie David (Đại học Manchester, Anh), những ghi chép không chỉ đích xác những căn bệnh mà họ mắc phải là ung thư, nhóm nghiên cứu chỉ xác định gián tiếp thông qua mô tả về biểu hiện bệnh.
Người Hy Lạp cổ đại sớm đã sử dụng phương pháp cắt bỏ khối u ở vú để chữa ung thư vú. Và họ cũng nhận ra căn bệnh này có thể tái phát và lan sang các bộ phận khác.
Chính vì vậy, các bác sĩ Hy Lạp đề xuất loại độc dược chiết xuất từ thực vật để tiêu diệt tế bào ung thư ở những khu vực lân cận. Tuy nhiên, chưa có trường hợp nào ghi lại kết quả của cách làm này. Không rõ đề xuất có được thực hiện hay không.
Từ năm 500-1.500 sau Công nguyên, có rất ít tiến bộ trong việc hiểu về ung thư. Sau đó, đến thế kỷ XVI, nhà giải phẫu học Andreas Vesalius và một số y bác sĩ khác đã chứng minh không có sự tồn tại của mật đen.
Tiếp đến, bác sĩ Paracelsus nghiên cứu các khối u của công nhân mỏ và cho rằng ung thư là do sự tích tụ của lưu huỳnh và muối asen trong máu. Đây là những kết luận đầu tiên cho thấy mối liên hệ giữa môi trường sống và bệnh ung thư.
Mãi đến cuối thế kỷ XIX, y học mới nhận ra các tế bào, thậm chí là tế bào ung thư, có nguồn gốc từ các tế bào khác. Từ đó, 6 giả thuyết khác về nguyên nhân gây ung thư xuất hiện như chấn thương, ký sinh trùng,… Sau đó, bác sĩ phẫu thuật người Đức, Karl Thiersch kết luận rằng ung thư lây lan qua các tế bào ác tính.
Trải qua nhiều thế kỷ, đến ngày nay, nguyên nhân gây ung thư vẫn là ẩn số cho con người hiện đại. Dù vậy, yếu tố di truyền, lối sống không lành mạnh kèm theo những ảnh hưởng từ không khí, chất độc là các tác nhân gây ra căn bệnh này. Con người cũng đang nỗ lực tìm cách để điều trị nó.
Thần Amun - Vua của các vị thần Hy Lạp cổ đại
Amun là một vị thần quan trọng xuyên suốt lịch sử Ai Cập. Ông là một trong những vị thần quyền lực nhất của thế giới cổ đại với ngoại hình là một người đàn ông đội vương miện có chóp lông dài.
Vị thần này được ca ngợi là 'Vua của các vị thần', đem lại may mắn, công bằng và bảo vệ những người dân của mình. Chính vì vậy, Amun trở thành một vị thần bảo hộ, được người dân ở lưu vực sông Nile tôn thờ.
Ai Cập cổ đại và những bí ẩn trường tồn với thời gian
Vị thần ngự trị trên cao
Amun hay còn được gọi là Amon, người vợ đầu tiên là nữ thần chiến tranh Wosret, là một trong 8 vị thần sơ khai đầu tiên trong tôn giáo Ai Cập cổ đại. Amun xuất hiện dưới nhiều hình hài khác nhau như ếch, rắn hổ mang, cá sấu hay khỉ. Ông có thể tự tái sinh mình bằng cách biến thành rắn và lột da. Nhưng phổ biến nhất là hình dáng một người đàn ông với cái đầu cừu hoặc một con cừu. Cuối cùng thì ông xuất hiện với hình ảnh một vị vua ngồi trên ngai vàng, đội vương miện với hai chóp lông.
Amun là một vị thần lớn của người Ai Cập và người Berber (sống ở Bắc Phi). Được phát âm "Amana" trong tiếng Ai Cập cổ, cái tên Amun có ý nghĩa "người ẩn thân" hay "tàng hình". Người Ai Cập tin rằng: "Trên vùng đất khô hạn được sông Nile nuôi dưỡng sự sống, ánh sáng của thần Amun tỏa ra rực rỡ, che chở cho người dân nghèo".
Theo truyền thuyết, thần Amun tự tạo ra chính mình trước khi sáng tạo ra những vật xung quanh. Vai trò của Amun được chứng nhận kể từ thời kỳ Cổ Vương quốc (thiên niên kỷ thứ 3 trước công nguyên). Vào vương triều thứ 11 (khoảng thế kỉ 21 trước công nguyên), Amun trở thành vị thần bảo hộ của thành phố cổ đại Thebes (Ai Cập), thay thế thần chiến tranh đầu chim ưng Monthu.
Amun trong hình hài một người đàn ông, đội vương miện có chóp lông, tay cầm ankh và was
Amun đươc coi là "Vua của các vị thần", vợ ông là Mut - nữ hoàng của các vị nữ thần. Bà sinh ra từ bể nước nguyên thủy và từ bà sinh ra tất cả các nữ thần. Gia đình thần Amun và Mut có một người con trai - thần mặt trăng Khonsu - tạo nên "Bộ ba Theban". Sau cuộc nổi dậy của Thebes chống lại người Hyksos và dưới sự trị vì của Pharaoh Ahmose 1, sự ảnh hưởng của thần Amun vươn lên tầm quốc gia và vị thần này được hợp nhất với thần Mặt trời Ra để trở thành Amun - Ra (hoặc Amun - Re).
Vua của các vị thần
Trong suốt thời kì Tân Vương quốc (từ thế kỉ 16 - 11 trước công nguyên), Amun - Ra duy trì vị trí đứng đầu trong số các vị thần của người Ai Cập (ngoại trừ giai đoạn dưới thời Pharaoh Akhenaten vốn bị lịch sử Ai Cập gọi là dị giáo). Amun - Ra trong giai đoạn này được xem là một vị thần huyền ảo, sáng tạo đệ nhất, là chúa tể của người nghèo hay người gặp khó khăn và là vị thần có được sự tôn thờ ở mọi cấp độ. Thần Amun - Ra "Vua của các vị thần" - đã phát triển đến giai đoạn chủ nghĩa đơn thần, khi các vị thần khác trở thành hiện thân của Amun - Ra. Bộ đôi Amun - Ra và thần của cõi âm Osiris là hai vị thần được ghi nhận rộng rãi nhất trong số các vị thần của người Ai Cập cổ đại.
Nhờ vai trò là vị thần chính của Tân Vương quốc, Amun - Ra có được sự tôn thờ ở cả những khu vực nằm bên ngoài lãnh thổ Ai Cập, tại Libya và Nubia cổ đại, và còn được ghi nhận là Zeus Ammon, tức vị thần được người Hy Lạp cổ đại biết đến dưới cái tên Zeus. Ngay cả trong những thăng trầm của lịch sử với sự cạnh tranh giữa hai nhà nước Ai Cập và Nubia cổ đại, Amun - Ra vẫn là vị thần ngự trị trên cao. Lịch sử vương quốc kéo dài 3.000 năm của Ai Cập cổ đại ghi nhận những mối quan hệ phức tạp, liên tục thay đổi với các vương quốc láng giềng. Với người Libya ở phía tây hay người Babylon, Hittites, Assyria và Ba Tư ở phía đông bắc, Ai Cập đều lần lượt tiến hành các cuộc chiến tranh, kí các hiệp ước và tham gia vào nhiều mối giao thương đem lại lợi ích chung.
Những con thuyền linh thiêng của Amun-Ra, Mut và Khonsu
Nhưng trong số đó, quan trọng nhất, lâu đời nhất và vẫn còn gây ra nhiều tranh cãi, là mối quan hệ với người hàng xóm Nubia trấn giữ khu vực ở phía nam (ngày nay là Sudan). Dòng sông Nile với những cơn lũ hàng năm là khởi nguồn của sự sống trong môi trường sa mạc khắc nghiệt, đồng thời cũng chính là dòng chảy kết nối hai nền văn hóa.
Chia sẻ dòng chảy chung đó của lịch sử, người Ai Cập và người Nubia cùng thờ chung một vị thần tối cao, thần Amun, vốn liên kết chặt chẽ với việc sùng bái đức vua và đóng một vai trò quan trọng trong cuộc tranh giành vị trí tối cao của hai nền văn minh này. Tín ngưỡng thờ thần Amun trong thời kỳ Trung và Tân Vương quốc trong thiên niên kỷ thứ hai trước công nguyên, bị hấp dẫn bởi vùng đất giàu tài nguyên thiên nhiên bao gồm gỗ mun, ngà voi, da động vật và quan trọng nhất là vàng, Ai Cập mang quân chinh phục Nubia và biến nơi đây thành một tỉnh thuộc địa. Khi mở rộng sự kiểm soát với Nubia, người Ai Cập đã xây dượng thêm các ngôi đền của thần Amun, trong đó ngôi đền lớn nhất nằm ở chân một ngọn núi linh thiêng có tên Jebel Barkal. Chính ngôi đền này được người Ai Cập tuyên bố là ngôi nhà ở phương nam của thần Amun, qua đó hình thành ý tưởng Ai cập và Nubia là một khối thống nhất và giải thích cho sự cai trị với cả hai vương quốc này.
Sau khi Tân Vương quốc của Ai Cập sụp đổ vào khoảng năm 1069 trước công nguyên, tại Nubia vương quốc của người Kush nổi lên với cung điện ở Napata gần kề với ngọn núi Jebel Barkal. Một điểm thú vị là dù những người Ai Cập đi chinh phạt đã ra đi, nhưng di sản tôn giáo của họ vẫn tiếp tục sống sót. Đến thời điểm này, những nhà cai trị người Kush vẫn nhiệt thành thần phục thần Amun. Như các tiền bối Ai Cập từng dùng vị thần này để hợp thức hóa việc chinh phục Nubia, giờ đây vua của người Kush là Piye trong thời kỳ bất hòa ở Ai Cập, trước là củng cố ngôi nhà ở phương bắc của thần Amun ở Karnak (Ai Cập), sau lại tuyên bố thay mặt thần Amun để khôi phục sự kiểm soát thống nhất với Nubia và Ai Cập.
Vị vua này sau đó chinh phạt phần còn lại của Ai Cập và vào năm 728 trước công nguyên trở thành vị pharaoh đầu tiên trong số các pharaoh mang dòng máu Kush trị vì Ai Cập trong khoảng 70 năm. Nhiều thế kỉ sau đó, tín ngưỡng thần Amun vẫn duy trì vị trí trung tâm trong tôn giáo và chính trị ở Nubia. Điều này được minh chứng trong những phát hiện tại một cuộc khai quật được tiến hành từ năm 2000 ở Dangeil, thành phố hoàng gia của người Kush nằm hai bên dòng sông Nile ở phía nam Napata.
Các nhà khoa học đã tìm thấy những di tích có thể từng một chuỗi các ngôi đền của thần Amun tồn tại trên cùng vị trí trong tổng cộng khoảng 1000 năm từ thời kỳ các vị pharaoh người Kush cai trị Ai Cập đến những thế kỉ đầu tiên sau công nguyên khi nền văn minh Kush bước vào một kỉ nguyên vàng son và Ai Cập trở thành là thuộc địa của La Mã.
Thành Trung (biên soạn)
Giải mật vị thần được coi là cha của các pharaoh Ai Cập Khnum hay còn gọi Khnemu là một trong những vị thần được người Ai Cập cổ đại thờ phụng sớm nhất. Vị thần này đại diện cho nước và sinh sản. Đặc biệt, thần Khnum được coi là cha của các pharaoh Ai Cập. Trong đời sống tâm linh của người dân và pharaoh Ai Cập thời cổ đại, Khnum hay còn gọi...