Phát điên với vợ thích mặc quá hở hang
Tôi nói mãi nhưng cô ấy vẫn chứng nào tật nấy, ra đường cũng như ở nhà khi nào cũng lộ trên hở dưới… Cô ấy có đủ kiểu mốt sexy, hở vô tội vạ, phô lộ nhiều ngóc ngách cơ thể…
Nhiều lần tôi góp ý, nhẹ nhàng có mà nặng lời cũng có nhưng cô ấy lờ đi. Đôi lúc tôi tự nghĩ có thể vợ tôi mắc bệnh nghiện khoe cơ thể hay… đứt dây thần kinh xấu hổ. Tôi nói nhiều thì cô ấy quay ra chì trích tôi là cổ lỗ sỉ, gia trưởng, phong kiến: ” Em tưởng các cụ mới thế, anh mà cũng già như vậy sao, hay anh không biết thưởng thức cái đẹp?”…
Nhưng phải công nhận là vợ tôi đẹp thật. Có cả trăm chàng trai một lòng theo đuổi cô ấy và tôi là người đánh bật được tất rồi rinh nàng về làm vợ. May mắn sở hữu cơ thể tuyệt mỹ của cô ấy nhưng cái cách ăn mặc kiểu “mời anh xơi” là tôi không thể chịu nổi. Hôm nào đưa vợ đi đâu hoặc nhìn vợ bước ra khỏi nhà là máu nóng lại rần rật bốc lên đầu tôi.
Mùa đông còn đỡ chứ mùa hè cổ thì khoét sâu hoặc mỏng như cánh chuồn chuồn, váy thì ngắn cũn cỡn, co chân một cái là lộ hết cả nội y. Cô ấy sở hữu rất nhiều bộ cánh khoe trọn cơ thể tròn lẳn, đầy đặn, nõn nà. Tôi nhìn còn thấy nhức mắt huống cho người ngoài.
Nhiều hôm tôi thấy nhục mặt khi có người khen như chê rằng: “Cậu sướng thật có cô vợ đẹp, sexy như hoa hậu”. Nghe những câu này tôi thấy xấu hổ hơn là vui sướng.
Tôi đến chết với cô vợ “hư hỏng” này mất (Ảnh minh họa)
Thực tế đã không ít lần tôi phải đánh lộn ngoài đường vì có thằng chọc ghẹo vợ mình. Nhưng cô ấy không hề sửa lối ăn mặc thậm chí còn thấy hỉ hả nói với tôi: “Anh đúng là số hưởng mới lấy được vợ đẹp như em đấy”.
Lúc cô ấy ở nhà thì thôi rồi, ăn mặc cứ như lúc nào cũng trực để cởi luôn ra ấy. Hết diễu váy ngủ xanh, đỏ, tím vàng rồi đến áo hai dây và luôn nói không với áo ngực. Ra đường thì diện short ngắn cũn cỡn, áo chỉ chạm cạp quần nói thì cô ấy bảo đó là mốt crop top đang thịnh hành nhất bây giờ.
Đấy cũng là lý do vì sao cưới vợ được thời gian ngắn là tôi đã phải đôn đáo kiếm tiền, vay mượn thêm để mua nhà ra ở riêng. Vì ở chung với bố mẹ và em trai cách ăn mặc của tôi ấy luôn làm tôi thấy xấu hổ. Ngày còn ở chung, lúc nào cô ấy ra khỏi phòng tôi cũng phải kéo lại bắt thay đồ mới được ra ngoài.
Mới đây, có đám tang của mẹ anh đồng nghiệp, tôi cùng vợ đến viếng. Lúc đi sơ ý tôi không nhắc cô ấy cách ăn mặc. Lúc đến đám tang, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô ấy. Tôi nhắc nhở, cô ấy tỏ ra hỗi lỗi: “Em biết đến đám tang phải mặc kín đáo nên đã chọn bộ váy màu đen kín đáo nhất của em rồi đấy. Em có thấy hở chỗ nào đâu?”.
Video đang HOT
Ôi trời, không hở mà váy ngắn quá nửa đùi, để lộ cả cặp chân dài trắng muốt trong đám tang. Tôi đến chết với cô vợ “hư hỏng” này mất.
Trách nhiệm làm vợ, chu đáo việc nhà, nấu ăn hợp ý chồng tôi không cò gì chê trách nhưng khoản mặc của cô ấy luôn làm tôi điên đầu. Tôi đã “trị” bằng mọi cách nhưng xem ra không mấy hiệu quả. Ai có cao kiến gì không?
Theo 24h
Bị chồng ép đi làm 'gái bán hoa'
Anh bắt tôi mặc những bộ đồ hở hang, rồi chở tôi đến gặp những người đàn ông lạ mặt...
Chính người chồng tôi hết mực yêu thương, tin tưởng đã đẩy tôi vào con đường tăm tối này (Ảnh minh họa)
Sinh ra trong một miền quê nghèo, học hành không tới nơi tới chốn; vừa tròn 18 tôi vội vàng lên xe hoa như sợ lỡ thì. Chồng tôi là một người đàn ông cộc cằn, khó tính, tôi yêu anh bởi lẽ khi ở bên anh, tôi đã tìm được một cảm giác yên bình.
18 tuổi, tôi đã vội vàng lên xe hoa (Ảnh minh họa)
Ngày ấy, mấy người xung quanh nhà tôi họ xầm xì với nhau rằng, chồng tôi là giang hồ, rằng anh bị nghiện ma túy. Lúc đầu tôi hơi lo sợ nhưng cuộc sống hôn nhân của tôi rất viên mãn nên tôi tin tưởng vào anh tuyệt đối.
Cuộc sống nơi miền quê nghèo ngày ngày trôi qua. Một năm sau khi cưới, vợ chồng tôi bàn nhau lên Sài Gòn lập nghiệp, anh vẽ cho tôi tương lai xán lạn của hai đứa.
Anh và tôi cùng nhau lên Sài Gòn, tôi may mắn tìm được việc ở xưởng may, còn anh làm nghề chạy xem ôm. Ở nơi xa lạ, anh càng yêu thương tôi hơn, chăm sóc, đưa đón tôi hết mình. Tôi những tưởng mình đã tìm được một người đàn ông tốt, là chỗ dựa cho quảng đời sau này của tôi, nào ngờ...
Sau nửa năm lên Sài Gòn, anh càng ngày càng gấy và đen đi, tôi hỏi thì anh chỉ nói rằng do ban đêm anh khó ngủ nên người ốm đi. Tôi càng thương anh hơn, chăm lo cho anh nhiều hơn; và tôi cũng để ý thấy, nhiều đêm anh đợi lúc tôi ngủ say vội lẻn ra ngoài, vài tiếng sau mới quay lại. Nỗi thắc mắc trong lòng tôi ngày càng lớn dần lên, tôi hỏi về việc đó thì anh nói rằng: "Anh đi ra ngoài cho thoáng mát".
Một ngày kia, anh dắt tôi đi ra chợ, anh bảo rằng do dạo này anh tìm được nhiều mối làm ăn nên có dư chút đỉnh, muốn sắm sửa cho tôi cho bằng em bằng chị. Điều làm tôi ngạc nhiên hơn cả đó là thay vì lựa những bộ quần áo đơn giản như thường ngày của tôi, anh lại sắm sửa cho tôi những bộ quần áo ngắn cũn cỡn, hở chỗ này chỗ kia.
Do không muốn anh buồn lòng bởi lẽ đây là lần đầu tiên anh dắt tôi đi mua sắm, phần nữa, anh lại là người khá cộc tính nên tôi càng không dám hỏi anh, định bụng sẽ về cất mớ quần áo đó vào tủ.
Tối hôm sau đó, tôi đang ngủ thì bị anh gọi dậy, tôi lơ mơ nhìn đồng hồ khoảng tầm 9h tối; anh nói sẽ chở tôi đi dạo và nói tôi hãy mặc những bộ quần áo mà anh đã mua vào.
Sài Gòn tháng 10, thời tiết vào ban đêm hơi se lạnh, những bộ quần áo mỏng càng khiến tôi cảm thấy lạnh lẽo... và trong thâm tâm, tôi cảm thấy có chút gì đó bất an.
Anh chở tôi tới căn nhà nhỏ ở cuối đường, anh nói tôi vào đó trước rồi anh sẽ vào sau. Căn nhà tối im không tiếng động, tôi khẽ quờ tay tìm công tắc thì đột nhiên đèn sáng lên, một người đàn ông từ đâu xuất hiện lao vào tôi điên dại. Tôi chống trả, tôi gọi tên anh, tôi đập cửa... nhưng tất cả đều vô vọng.
Người đàn ông lạ kia giằng kéo tôi, gã như thể muốn "nuốt trọn" cơ thể tôi trong tức khắc. Và rồi tôi đã bị gã hãm hiếp.
Khi xong xuôi mọi chuyện, gã nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại, dúi vào tay tôi mấy tờ tiền rồi bỏ đi. Một lát sau chồng tôi xuất hiện, anh thản nhiên mở tay tôi ra lấy những đồng tiền trong đó. Tôi nhìn anh bằng con mắt căm thù... Thì ra anh đã bán tôi, bán thân xác tôi cho kẻ khác với cái giá 400 nghìn đồng.
Tôi lao vào đánh anh với chút sức lực còn lại, tôi hỏi anh: "Vì sao lại nỡ làm như vậy?". Anh hất tay tôi ra rồi cười, anh cười như điên dại. Tôi bàng hoàng phát hiện ra có lẽ đây mới là con người thật nơi anh, lạnh lùng và tàn nhẫn...
Anh ném cho tôi mớ quần áo mới, lôi đầu tôi lên xe. Về tới nhà, mặc cho tôi ngồi khóc, anh thản nhiên dùng "hàng" trước mặt tôi. Người anh lả đi trong làn khỏi thuốc, gương mặt anh lộ ra vẻ sung sướng tột cùng.
Tôi co ro nơi góc phòng, tôi sợ hãi, sợ hãi vì người bao nhiêu năm ăn ở chung với tôi lại là một kẻ nghiện... và rồi tôi khóc. Anh lại gần tôi, vỗ về an ủi; anh nói anh cần tiền để mua thuốc, rằng anh sẽ không ép buộc tôi lần nữa.
Nhưng những ngày sau đó, anh lại bắt tôi mặc những bộ đồ hở hang, sau đó chở tôi tới một địa điểm nào đó đã có một gã đàn ông chờ sẵn. Có nhiều hôm, anh dẫn thẳng người đàn ông đó vào phòng, để cho gã lao vào tôi trên cái giường của vợ chồng.
Không còn những lời an ủi hay dỗ dành, anh thẳng tay cho tôi vài cái tát nếu tôi dám chống cự lại anh; những cái tát ngày càng thưa dần đi cũng là lúc tôi bàng hoàng nhận ra mình đã trở thành "gái bán hoa" từ bao giờ.
Mỗi đêm về, tôi tự mình mặc những bộ quần áo hở hang đó chờ sẵn ở nhà. Phần lớn "khách hàng" của tôi là những ông lái xe ôm hay bốc vác, những người đàn ông xa vợ và thèm hơi đàn bà.
Giữa tôi và anh đã không còn tình nghĩa vợ chồng, anh như tú bà đi tìm mối. Sau mỗi lần phục vụ, tôi được anh cho vài trăm nghìn, số tiền còn lại anh dùng hết vào việc mua "thuốc" để dùng.
Một ngày kia, do cảm thấy trong người không khỏe, tôi tới bệnh viện đi khám, cầm trên tay tờ kết quả khám bệnh, tôi đã xỉu ngay trên hành lang bệnh viện. Tôi đau đớn khi biết được mình đã bị nhiễm HIV từ anh. Bác sĩ bảo rằng, do tôi quan hệ không dùng bao cao su với người bị bệnh nên tôi đã bị nhiễm, rằng tôi còn sống không được bao lâu nữa...
Bao nhiêu dự định của anh dành cho tôi trong những ngày chập chững bước chân lên Sài Gòn, bao dự định về một mái nhà đầy yêu thương của tôi nay đã không còn nữa. Chính anh, người tôi tin tưởng nhất, lại là người đã dập tắt tất cả những ước mơ đó.
Tôi khóc như chưa từng được khóc, những giọt nước mắt trong sự đau đớn, nhục nhã... Ở quê sẽ chẳng ai dám chứa chấp một người bị bệnh như tôi, chẳng ai dám chứa một con "điếm" như tôi. Tôi càng không muốn quay về căn phòng u tối với những kẻ đàn ông xa lạ, tôi không muốn ngày nào cũng phải phục vụ họ như một cái máy, tôi là người và tôi cần tự do.
Không suy nghĩ gì thêm, chỉ vỏn vẹn vài trăm ngàn trong túi và bộ đồ trên người, tôi đón xe đi, tôi không biết được rồi tôi sẽ đi tới đâu, sẽ làm nghề gì để sinh sống nhưng tôi biết ở nơi đó sẽ chẳng ai biết tôi là ai và tôi từng làm gì....
Theo VNE
Người yêu cấm tôi mặc hở hang Thậm chí anh cũng không thích cho tôi mặc váy. Mặc dù đó toàn là những chiếc váy dài quá đầu gối và kín đáo... ảnh minh họa Tôi với người yêu lại vừa cãi nhau xong. Chuyện là thế này: Hai đứa đã hẹn đi chơi cùng bạn anh mà cuối cùng khi tôi xuất hiện, anh sa sầm nét mặt đùng...