Phát điên vì yêu sếp đến quên bản thân
Tôi và anh ấy đều đã có gia đình, anh là lãnh đạo của một cơ quan lớn. Ngay lần gặp đầu anh đã say tôi như điếu đổ và tôi thì phát điên lên vì nhớ anh.
ảnh minh họa
Tôi và anh ấy đều đã có gia đình, nhưng chúng tôi đã phải lòng nhau, chúng tôi quen biết nhau cũng vài năm trên danh nghĩa là anh em trao đổi vì công việc (tôi và anh làm khác cơ quan). Nhưng chúng tôi thích nhau từ tháng 5/2011. Chúng tôi đã đi chơi riêng được 4 lần ở nhà nghỉ và nhiều lần gặp nhau lén tại cơ quan anh (chỉ ôm hôn nhau), nhưng thật tình tôi nhớ anh đến mức không thể nào chịu nổi (tôi đã khóc nhiều, quên ăn, quên ngủ, quên cả công việc).
Từ khi biết anh đến nay tôi làm việc chểnh mảng, bởi tôi suy nghĩ về anh nhiều, phải chi anh thường xuyên gặp tôi, hay điện thoại động viên thì tôi vui và hứng khởi khi làm việc. Đằng này anh không dám gặp, cũng ít điện thoại làm tôi nghi ngờ đủ thứ: liệu anh có thích tôi nhiều như tôi hay không? Tại sao anh không hẹn gặp tôi, không nhắn tin, hay điện thoại…
Tôi biết mình sai nhưng tôi không thể quên anh được. Anh là người lãnh đạo của một cơ quan lớn, dáng anh cao, lịch lãm. Đối với tôi, anh là mẫu đàn ông đẹp trai, ăn nói lưu loát, rất được cán bộ bên dưới có cảm tình, nhất là đồng nghiệp nữ. Gặp anh với dáng thanh lịch ấy như hút hồn tôi. Tôi nhớ anh muốn tê tái cõi lòng. Thật sự gia đình tôi không mấy hạnh phúc, còn vợ anh ấy thì đã lớn t.uổi (50 t.uổi). Ngay từ lúc đầu gặp nhau, anh ấy đã say tôi. Tôi biết điều đó và chúng tôi đã đến với nhau.
Nhưng khi đã là của nhau thì tôi càng nhớ anh dữ dội. Ngày nào tôi cũng điện thoại, nhắn tin cho anh, nhưng anh thì ngược lại ít khi nhắn tin hay điện thoại cho tôi. Khi tôi trách anh, anh bảo là bận và tôi hãy điện cho anh thường xuyên. Khoảng 2,3 ngày tôi không điện hay nhắn tin, khi tôi điện là anh lại trách “Hai ngày nay không điện thoại cho người ta gì hết!”. Thấy thế tôi nghĩ rằng anh cũng quan tâm tới tôi, nhưng vì lý do nào đó mà anh không gọi điện được nên tôi không ngần ngại khi phải điện thoại cho anh thường xuyên. Có hôm điện anh bận họp, hay có khách là vội vàng ngưng ngay, vậy là tôi lại suy nghĩ lung tung.
Video đang HOT
Anh hẹn gặp tôi, nhưng rồi anh bảo bị ốm, bận, họp, đi công tác liên tục. Gần 2 tháng rồi tôi chưa được gặp anh, tôi nhớ anh như điên. Tôi điện thoại cho anh nói thế, anh bảo: Biết rồi! Ngày nào tôi cũng thức khuya vì nhớ anh, lấy hình tôi chụp anh qua điện thoại để ngắm nhìn cho đỡ nhớ, tấm hình với vầng trán cao và nụ cười thân thiện với chiếc áo sơ mi trắng cứ làm tôi cứ tưởng anh đang trước mặt mình. Có hôm xem ảnh nước mắt tôi nhòe đi vì nhớ anh. Tôi không dám gọi cho anh vào ban đêm, chỉ viết nhật lý và lên mạng tâm sự thế này.
Có hôm tôi mệt mỏi quá vì cứ nghĩ về anh nên nguyện với lòng hãy cố quên anh đi để cho tâm hồn thanh thản, nhưng rồi tôi lại nhớ, tôi nghĩ trong bụng: Nếu mà anh thật sự yêu tôi như tôi yêu anh thì hãy để cho tôi và anh có điều kiện đến bên nhau giây lát. Còn nếu trong lòng anh không thích tôi thì hãy để tôi quên anh đi…Nói thế như thôi chứ tôi cũng nhớ anh và linh cảm rằng anh cũng đang nhớ tôi. Thật sự tôi không có niềm tin vào tình cảm này. Tôi không biết phải làm sao khi nỗi nhớ anh cứ làm tôi đ.au đ.ớn cả thể xác lẫn tâm hồn?
Mấy ngày nay tôi đã cố quên anh, nhưng sao khó quá, tôi mệt mỏi không muốn làm chuyện gì hết. Lần đầu tiên trong đời tôi như thế này. Anh quan trọng đối với tôi biết dường nào, tôi ao ước được đến bên anh, được hôn anh là đã mãn nguyện. Thời gian đầu khi mới đến với nhau, mỗi lần gặp nhau anh đã ôm và hôn tôi rất nhiều. Tôi thích cái cảm giác được anh hôn lên tóc, lên mặt, lên cổ, lên ngực…nụ hôn thật ấm áp, tình tứ. Tôi choáng ngợp trước vẻ lịch lãm của anh, nồng nàn của anh, chính cái cảm giác đó làm tôi nhớ anh như muốn phát điên.
Đã gần 2 tháng rồi tôi chưa được gặp riêng anh mặc dù chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc cho nhau (phần nhiều tôi điện cho anh), có gặp nhau nhiều qua công việc và ở nơi có nhiều người. Ngày 8/3 năm nay tôi và anh có gặp nhau trong bữa tiệc dành cho phái nữ tại cơ quan anh (Anh là lãnh đạo nên không thể vắng mặt). Khi ấy anh nhìn tôi tình tứ lắm… Nhưng do ít gặp riêng nên tôi tự ái, nghi ngờ anh, trong lòng hờn trách và buồn bã. Thế là tôi nhắn tin trách anh đủ thứ, anh chỉ trả lời ngắn gọn: Anh nói thật, chứ dối em làm gì.
Có phải vì tôi quá yêu anh, yêu đến nỗi quên cả bản thân mình? Còn anh thì quá vô tình hay là vì lý do nào đó không hiểu được cảm xúc của tôi hay là anh hết yêu tôi, nên ít quan tâm tới tôi nhưng vì sợ tôi buồn mà anh không dám nói thẳng. Anh cứ hẹn, rồi nói lý do để tôi lại phải chờ đợi, phải nhớ thương. Tôi như người mất phương hướng. Tôi rất mong mọi người hãy chia sẻ, tư vấn cho tôi thoát khỏi cảnh éo le này.
Kiều Tiên (thuykieu… @yahoo.com)
Theo VNE
Hết yêu nhưng không thể chia tay
Sẽ là quá tàn nhẫn nếu tôi chia tay người con gái đã yêu và chờ đợi mình 8 năm qua.
Thấm thoát đã hơn 8 năm tôi và cô ấy gắn bó bên nhau. Tôi biết cả gia đình tôi và gia đình cô ấy đều trông chờ một đám cưới diễn ra, nhưng tôi cố gắng trì hoãn nó vì tôi thấy sợ. Tôi biết sẽ là quá tàn nhẫn nếu giờ đây tôi không cưới người con gái đã yêu mình, chờ đợi mình 8 năm qua. Nhưng tôi phải làm sao đây khi tình yêu trong tôi không còn? Một cuộc hôn nhân phải chăng sẽ trở thành bi kịch với cô ấy khi mà ngay từ đầu người đàn ông sẽ sống cùng cô ấy cả đời không còn yêu thương cô ấy nữa? Tôi phải làm sao mới đúng đây?
Gắn bó với nhau hơn 8 năm nhưng tôi chỉ yêu cô ấy 3 năm đầu. Đó là những ngày tháng sinh viên đi học xa nhà. Vì cùng quê, nhà cách nhau chỉ một con phố nên từ tình đồng hương, chúng tôi cảm mến và yêu thương nhau. Với tôi đó là những tháng ngày đáng trân trọng vì chúng tôi đã ở bên nhau, yêu thương và giúp đỡ nhau vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống xa nhà. Cô ấy chăm lo cho tôi mọi điều, từ miếng ăn, giấc ngủ, quan tâm và săn sóc tôi chẳng khác nào một người vợ. Tôi cảm động và biết ơn cô ấy rất nhiều!
Nhưng cùng với thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy tình yêu của mình nhạt dần. Cô ấy và tôi quá khác biệt. Cô ấy là một người sống không cần biết đến điều gì khác ngoài tôi. Dường như thế giới của cô ấy là tôi và cô ấy không có một nhu cầu nào khác. Cô ấy là người có năng lực, có rất nhiều cơ hội để cô ấy có thể làm ở một môi trường tốt nhưng cô ấy chỉ xin làm một chân văn thư thật nhàn hạ ở trường tiểu học. Sở dĩ cô ấy làm như vậy là vì muốn có thời gian chăm lo cho tôi.
Xin mọi người đừng nói tôi là kẻ không biết trân trọng cô ấy khi mà cô ấy nghĩ về tôi nhiều như vậy. Tôi trân trọng cô ấy nhưng chỉ có điều chúng tôi quá khác biệt về suy nghĩ. Tôi muốn một người vợ năng động, hoạt bát một chút. Cô ấy cũng cần phải sống cho cuộc sống của mình nhưng cô ấy từ bỏ mọi thứ. Cô ấy trở nên nhàm chán và đơn điệu đến tẻ nhạt. Tôi đã nói và động viên cô ấy rất nhiều lần rằng hãy làm mới cuộc sống của cô ấy lên và tôi sẽ luôn ở bên để giúp đỡ, ủng hộ cho cô ấy nhưng cô ấy khước từ tất cả.
Tôi không phải đã chán cô ấy mà chỉ đơn giản là thấy mình không còn rung động (Ảnh minh họa)
Dù chưa là vợ tôi nhưng cô ấy tự nguyện tới nhà chăm sóc bố mẹ tôi, coi mọi việc của gia đình tôi như là của cô ấy. Cả khu phố nơi tôi và và cô ấy sống đều coi cô ấy như đã là vợ tôi. Cô ấy không quản ngại mọi người dị nghị chuyện chưa cưới nhau mà đã tự coi mình như dâu con trong nhà. Hết năm thứ 3 đại học, tôi đã dần cảm thấy tình yêu trong mình phai nhạt và muốn chia tay nhưng chính tình yêu quá mức mà cô ấy dành cho tôi khiến tôi không dám nói lên điều đó.
Gia đình cô ấy và gia đình tôi mặc định rằng ra trường chúng tôi sẽ cưới nhau. Cả hai bên coi chúng tôi như con cái trong nhà. Tình cảm đó khiến tôi không dám nói lời chia tay dù tình yêu không còn. Tôi không phải đã chán cô ấy mà chỉ đơn giản là thấy mình không còn rung động, không còn cảm giác yêu đương với cô ấy mà thôi. Hơn 3 năm yêu cô ấy, tôi vẫn luôn trân trọng và giữ gìn cho cô ấy chứ không một lần đòi hỏi. Và khi tình yêu không còn, tôi lại càng không muốn làm điều đó vì tôi sợ có thể một ngày tôi sẽ rời xa cô ấy thì cô ấy sẽ khổ nhiều lắm.
Thực sự khoảng thời gian đó tôi khủng hoảng vô cùng. Tôi đã phải đấu tranh dữ dội cho việc có nên chia tay hay không. Tôi quý trọng gia đình cô ấy, cũng trân trọng tình yêu mà cô ấy dành cho tôi nên tôi không muốn làm cô ấy bị tổn thương. Giữa lúc không thể tìm ra lối thoát cho mình, tôi đã quyết định đi du học 5 năm với hi vọng thời gian xa cách sẽ khiến cô ấy quên tôi đi và tìm được hạnh phúc mới cho mình.
Khi biết tôi đi xa, cô ấy đã đau khổ rất nhiều nhưng không hề cấm cản. Tôi ra nước ngoài học, cô ấy ở nhà làm việc và tiếp tục chăm lo cho bố mẹ tôi. Lần nào điện thoại về tôi cũng thấy mẹ nhắc nhở tôi không được phụ cô ấy vì cô ấy quá tốt với gia đình tôi. Đi học xa nhà, tôi cũng có tình cảm với người con gái khác nhưng tôi không dám tiến lại gần người ta. Tôi cứ như một kẻ đã có vợ dù chưa từng kết hôn. Tôi bị đè nặng bởi cái trách nhiệm phải cưới cô ấy nên tôi không dám bày tỏ tình cảm của mình với người tôi yêu.
Hơn 5 năm xa nhà, tôi trở về và cô ấy vẫn chờ đợi tôi như xưa. T.uổi của cô cũng ngày một nhiều. Cô ấy cũng đã từ chối nhiều người, chỉ đợi tôi. Với cô ấy, dường như tôi đã là một người chồng cho dù chưa có sự cưới xin hợp pháp. Về nước sau 5 năm xa cách, biết rằng có người con gái chờ đợi mình tôi không hề cảm thấy vui mà ngược lại mà thấy đau khổ vô cùng. Tôi biết cô ấy yêu tôi, đó mới là điều khiến tôi đau khổ. Nếu không thì tôi đã chia tay lâu rồi.
Giờ đây tôi không còn có thể trì hoãn được nữa. Tôi phải đưa ra quyết định hoặc là cưới hoặc là chia tay. Chia tay đồng nghĩa với việc sẽ tạo ra một cú sốc quá lớn với cô ấy vì cô ấy đã dành trọn những năm tháng t.uổi xuân vì tôi. Nhưng nếu cưới tôi sợ rằng tôi sẽ là người chồng không ra gì vì tôi không yêu vợ. Mà như vậy thì cả tôi và cô ấy cùng đau khổ. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Chồng một bên... tình nhân một bên Chồng yêu thương tôi nhưng người đàn ông đó lại có thể cho tôi cuộc sống no đủ, sung sướng. Tôi năm nay 31 t.uổi và đã kết hôn được 5 năm. Vợ chồng tôi đã có với nhau một cháu trai 5 t.uổi. Chồng tôi là người đàn ông hiền lành và rất thương vợ nhưng anh lại không có đủ điều...