“Phát điên” vì những giận dỗi vô cớ của chồng
Khi tôi giặt hết những chiếc vớ bẩn của anh vứt vương vãi khắp nhà… thì anh lại giận dỗi, đập phá hết đồ đạc vì “không tìm được vớ để đi nhậu với bạn”.
Tôi đã đọc rất nhiều tâm sự của các anh chị trong cuộc sống hôn nhân, tình yêu và gia đình. Hôm nay, tôi quyết định gửi tới Bạn trẻ và cuộc sống những tâm sự nặng nề trong lòng mình. Hy vọng anh chị cho tôi những lời khuyên bổ ích để tôi bớt căng thẳng trong cuộc sống!
Tôi và anh ấy yêu nhau 4 năm rồi làm đám cưới. Hai bên bố mẹ gia đình ngoài miền Bắc, lấy nhau xong chúng tôi vào miền Nam lập nghiệp. Cuộc sống 2 vợ chồng trẻ có rất nhiều khó khăn nhưng anh là người biết quan tâm, chiều chuộng vợ, có những lúc 2 vợ chồng rất vui vẻ và tình cảm nhưng cũng có lúc tính anh hay giận dỗi làm tôi rất khó chịu. Gần đây tôi cảm thấy rất chán nản và mệt mỏi với những giận hờn vô cớ của chồng. Nhiều lúc tôi muốn phát điên lên, đầu óc tôi như muốn nổ tung ra… và đôi khi tôi tự hỏi, không biết bao giờ tôi mới thoát khỏi cảnh này?
Tôi làm kế toán cho một công ty tư nhân, còn chồng tôi làm nhân viên bán hàng cho một cửa hàng. Hai vợ chồng chỉ gặp nhau vào buổi tối nhưng cũng không bớt được số lần cãi cọ to tiếng với nhau… và những lần đó, chồng tôi luôn là người gây sự.
Có những hôm, tôi nấu ăn không hợp ý thích của chồng nên chồng tôi đã giận dỗi, rồi vùng vằng mặt nặng mày nhẹ, quăng bát đũa bỏ đi. Những lần như thế anh lại đi chơi với đám bạn đến khuya mới về. Tôi làm lành cho qua chuyện còn chồng tôi ỷ thế làm cao khiến tôi tức giận vô cùng.
Rồi có lần anh đi vớ không giặt, vứt lung tung khắp nhà nên tôi đã mang đi giặt cho sạch. Khi đi làm về, có người bạn rủ anh đi ăn nhậu nhưng anh tìm mãi không thấy vớ đâu. Đến khi anh hỏi tôi, tôi bảo, “Em mang đi giặt cho anh rồi” thì anh lại nổi điên lên, giận dỗi, quăng hết đồ đạc trong nhà và bỏ đi… những lúc như vậy, tôi thật sự không còn muốn chung sống với anh trong ngôi nhà này nữa!
Tôi thật sự quá mệt mỏi khi phải cắn răng chịu đựng những giận dỗi vô cớ của anh! (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Sáng nào cũng vậy, tôi thường dậy lúc 6h để nấu ăn cho cả hai vợ chồng (Vì cả hai chúng tôi đều làm việc lúc 7h30 nên phải ra khỏi nhà khá sớm). Đúng 6h30, tôi gọi anh dậy vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng thì anh vùng vằng không dậy. Khi tôi mang đồ ăn sáng lên ăn trước để đi cho kịp giờ làm thì anh lại mặt nặng mày nhẹ, không thèm ăn và bỏ đi làm. Hôm đó, tôi đã muốn hét lên cho giải tỏa nỗi uất ức trong lòng bất lâu nay…
Từ khi sống với anh, chịu những cảnh giận dỗi trẻ con của anh, đầu óc tôi như muốn nổ tung khi phải tìm hiểu căn nguyên mọi chuyện, rồi làm lành, chiều chuộng anh. Cứ sống mãi trong cảnh giận hờn trẻ con như vậy, tôi thật sự chán nản, mệt mỏi… và có nhiều hôm tôi không muốn về nhà nữa.
Tôi cũng không biết mình phải chịu đựng cảnh này bao lâu nữa… và liệu tôi còn đủ can đảm để tiếp tục chịu đựng những trận giận dỗi vô cớ của anh nữa hay không?
Tôi viết lên những dòng này rất mong độc giả của chuyên mục cho tôi lời khuyên tôi phải sống như thế nào? Phải làm sao để thoát khỏi cuộc sống với những giận dỗi vô cớ trong gia đình? Tôi thật sự không muốn cuộc sống nặng nề như vậy nữa… vì tôi đã quá mệt mỏi rồi!
Tôi rất mong nhận được những ý kiến phản hồi của các bạn!
Tôi xin chân thành cảm ơn!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nếu em là người tình
Anh yêu! Chắc giờ này anh đã chìm sâu vào giấc ngủ... Chỉ còn em trăn trở với những nỗi niềm riêng...
Nếu em là người tình... thì mọi chuyện sẽ ra sao anh nhỉ?
Nếu em là người tình... thì em sẽ không cằn nhằn mỗi khi anh đi nhậu về say...
Nếu em là người tình... thì em sẽ không bao giờ cần anh quan tâm hôm nay em vui hay buồn...
Nếu em là người tình... thì em sẽ không bao giờ bắt anh phải quan tâm đến mọi người trong gia đình nhiều hơn...
Nếu em là người tình... thì em sẽ không cần anh lúc nào cũng bên em như ngày xưa...
Nếu em là người tình... sẽ có vô vàn điều mà em sẽ không bao giờ ép buộc anh làm...
Nếu em là người tình... thì...
Bởi em không phải là người tình mà là vợ anh, là người đầu ấp tay gối... Là người luôn cùng anh bước qua bao nỗi đau... dìu anh qua những vấp ngã... đón anh về sau những "cơn say"...
Anh chẳng thể nào thoát nổi em đâu... (Ảnh minh họa)
Bởi em là vợ anh... nên em lo lắng mỗi khi anh đi nhậu về khuya. Không phải vì em sợ anh bỏ quên em để chén tạc chén thù. Mà em sợ... bóng đêm... Anh không giữ nỗi mình sau mỗi "cuộc chơi"... Sợ anh không vững tay lái... đường xa... em nhỏ bé... Anh có tìm thấy đường về với em??? Nếu sau mỗi lần tiếp khách anh về nhà với bộ dạng khác với bây giờ thì em sẽ không lo lắng thật nhiều mà an tâm rằng đó là công việc của anh... anh nhỉ!!!
Bởi em là vợ anh nên em muốn anh vẫn quan tâm em như ngày nào. Không chỉ khi yêu con người ta mới cần quan tâm, chia sẻ... Mà cả khi có một gia đình... sự quan tâm chính là sợi dây yêu thương, gắn kết tình cảm sau những giờ mải mê làm việc... Em cần một người chồng biết tại sao em buồn... biết an ủi, khích lệ khi em cần một chỗ dựa... biết cùng em hưởng thụ niềm vui mà cuộc sống mang lại...
Bởi em là vợ anh nên em sẽ yêu cầu anh chú tâm đến gia đình nhiều hơn. Tiền bạc thật sự rất cần cho cuộc sống nhưng không quyết định hạnh phúc. Em nghĩ chồng của em sẽ làm tốt vai trò của một người con, người chồng, người cha trong gia đình. Vì em biết chồng em không chỉ là một nhân viên xuất sắc trong công việc mà còn là một người đàn ông của gia đình.
Bởi em là vợ anh nên lúc nào cũng muốn anh hiện diện bên mình không chỉ là cuộc sống hằng ngày mà cả trong những giấc mơ... Đừng nghĩ rằng em ích kỉ nhé anh... Bởi khi yêu thì lý trí không thể át được con tim... Em muốn được bên anh, yêu anh và nhiều hơn thế ông xã à!
Nếu em là người tình sẽ không thể được hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc khi có anh... Bởi vậy, kiếp này hay kiếp sau mình vẫn là vợ chồng ông xã nhé...
Bởi em không phải là người tình nên anh chẳng thể nào thoát nổi em đâu...
Hãy hôn em nếu anh có thể Duyên phận luôn được định đoạt và nhiều khi tình yêu tới không chỉ đơn thuần là vô cớ. Ẩn chứa sau mỗi nụ cười và nước mắt là bao điều nhắn nhủ, bao nhiêu cảm xúc của một con người. Khi ta hiểu được giọt nước mắt của ai kia rơi trên vai ta, nó sao nóng đến vậy? Nó lăn dài...