Phật dạy: Chỉ cần tu được 3 điều này, bạn sẽ mãi giàu có và phúc lớn
Bạn đã làm được 3 điều quan trọng này chưa?
Hãy cũng đọc câu chuyện sau đây
Có một tỷ phú sống trong căn biệt thư xa hoa. Nhưng một ngày kia mắc bệnh hiểm nghèo, ông chợt nhận ra rằng tất cả những gì là danh vọng, tiền tài và vật chất, thực ra đều hư vô như mây khói.
Vì lo sợ sẽ không sống được bao lâu nữa, ông bèn tìm đến một vị danh y để xin lời khuyên. Sau khi bắt mạch, danh y nói với ông rằng: “Bệnh của ông ngoài cách này ra thì không thuốc nào có thể chữa khỏi. Tôi sẽ kê cho ông ba đơn thuốc, ông cứ theo đó mà làm, hết đơn thứ nhất thì chuyển sang đơn tiếp theo.”
Vị tỷ phú về nhà, trong lòng phấp phỏng hy vọng. Ông lấy đơn thuốc đầu tiên ra và đọc: “Hãy đến một bãi biển và nằm đó khoảng 30 phút, làm liên tục như vậy 21 ngày.” Mặc dù thấy khó hiểu, nhưng ông vẫn quyết định ra bờ biển. Ông lang thang một vòng rồi ngả lưng nằm trên bãi cát.
Ảnh minh họa: Internet
Bất chợt một cảm giác nhẹ nhàng và khoan khoái vô cùng bao trọn thân thể ông. Vì trước đây công việc bận rộn nên ông không có cơ hội nghỉ ngơi. Nay ông có thể tĩnh tâm lại để lắng nghe tiếng gió thổi vi vu, tiếng sóng biển rì rào hòa lẫn với tiếng kêu thánh thót của đàn hải âu gọi bầy… Trái tim ông bỗng thổn thức, chưa bao giờ ông có được cảm giác thoải mái như bây giờ.
Ngày thứ 22, ông mở đơn thuốc thứ hai, trong đó viết: “Hãy tìm 5 con cá hoặc tôm rồi thả chúng xuống biển, liên tục như vậy trong 21 ngày.” Trong lòng ông đầy rẫy những băn khoăn, nhưng vẫn cặm cụi đi mua tôm cá rồi thả chúng ra biển. Ngắm nhìn từng con vật bé nhỏ được trở về với biển khơi, trong lòng ông không nén nổi nỗi xúc động.
Ảnh minh họa: Internet
Ngày thứ 43, ông đọc đơn thuốc thứ ba: “Tìm một cành cây và viết những điều khiến ông cảm thấy không hài lòng lên bãi cát.” Nhưng khi ông vừa viết xong, thủy triều lại cuốn tất cả xuống biển. Ông lại viết, sóng lại cuốn đi, lại viết, lại cuốn đi, rồi lại viết, và lại cuốn đi… ông bật khóc nức nở vì chợt hiểu ra tất cả. Khi về nhà ông cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, tinh thần chưa bao giờ thoải mái và tự tại đến thế, thậm chí ông cũng không còn sợ cái chết nữa.
3 thứ cần tu để cuộc sống hạnh phúc
Buông bỏ
Buông bỏ là một nghệ thuật và là một sự thực tập rất cần thiết để chúng ta cởi trói những ràng buộc của Thân tâm, để trả lại cho ta sự tự do đích thực. Hãy nhìn sâu vào những điều kiện mà ta nghĩ là cần thiết cho hạnh phúc của ta và xét xem chúng có thực sự đem lại niềm an lạc và hạnh phúc cho Ta hay không, hay chúng đang hủy hoại ta, trói buộc ta, đang giam hãm Ta trong ngục tối của phiền muộn, lo âu và sợ hãi?
Ảnh minh họa: Internet
Nhận ra được những sợi dây đang trói buộc mình rồi thì ta phải đủ can đảm để quyết tâm dứt lìa và tháo tung những xiềng xích ấy đi.
Ta thường chủ quan với những cái gai rất nhỏ, có thể chỉ là một lời nói không dễ thương của một ai đó, hay một cái nhìn thiếu bao dung, hay những vụng về lầm lỗi của người thương cứ lập đi lập lại nhiều lần, nhưng Ta đã ghim nó vào sâu trong tâm thức ta hàng tuần, hàng tháng.
Hãy bắt đầu từ những cái gai nho nhỏ đó, đừng biến mình thành người khó khăn, khổ đau ấy. Thân thể ta ngày một gầy guộc, tâm hồn ta ngày một nặng nề và bế tắc cũng đi từ những cái gai rất nhỏ mà có thể Ta đã nghĩ chúng chẳng bao giờ có khả năng ràng buộc được ta!
Độ lượng
Thời còn tại thế, Đức Phật khuyên hàng môn đệ không nên giận dữ, bất mãn, thù hận nếu có ai nói xấu Ngài cũng như Giáo Pháp, Giáo Hội do Ngài sáng lập. Đức Phật dạy:
“Nếu các con giận dữ, bất mãn, hay không vui lòng, chẳng những các con tự đặt mình vào chỗ nguy hiểm có thể mất cả nền tảng đạo đức tinh thần mà các con còn không thể xét đoán đúng mức lời chỉ trích có giá trị hay không… Cũng như người kia ngửa mặt phun nước dãi lên trời. Nước dãi không hẳn làm bẩn trời, mà chỉ rơi xuống người ấy”.
Video đang HOT
Ảnh minh họa: Internet
Đúng như vậy, con người sống ở trên đời, không cần thiết việc gì cũng phải quá minh bạch, rõ ràng, bởi “nước trong quá thì không có cá, còn người thanh cao quá thì không ai chơi”. Khi bạn tranh giành với người nhà, tình thân sẽ rạn nứt; tranh giành với người yêu, tình yêu sẽ phai nhạt; tranh giành với bạn bè, tình nghĩa sẽ tan vỡ.
Tranh giành là lý trí, nhưng thua lại là tình cảm, tổn thương vẫn là chính mình. Đen là đen, mà trắng là trắng, thời gian sẽ chứng minh tất cả. Buông bỏ sự cố chấp của bản thân, làm một người độ lượng, làm việc không so đo, sẽ thắng cả cuộc đời; thêm một chút hòa nhã, một chút dịu dàng, cuộc sốngsẽ tràn ngập ánh nắng mặt trời.
Nhân tâm
Đừng coi sự lương thiện của người khác là mềm yếu, bởi đó là một loại độ lượng; đừng xem sự khoan dung của người ta là nhu nhược, bởi đó là một kiểu từ bi. Người tâm tính tốt không dễ nổi nóng, nhưng không có nghĩa là họ không biết tức giận; người lãnh đạm chỉ giả vờ hồ đồ, nhưng không có nghĩa là họ nhìn không thấu.
Tình cảm, không thể qua loa đại khái; nhân tâm, không thể đem ra chơi đùa; duyên phận, không thể phung phí bừa bãi. Lấy tình đổi tình, mới có được tình yêu thật sự; yêu thương bình đẳng, mới có được tình cảm chân chính.
Theo phunuvagiadinh.vn
Cuộc hẹn bất ngờ
Vừa bước đến cổng trường, tôi đã chạm mặt Hùng.
Cậu ấy đội chiếc nón kết màu đen, vừa nhìn thấy tôi đã nhoẻn miệng cười rồi vội rảo bước đi, không để cho tôi nói lời nào. Đang ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng cậu bạn thì bất ngờ một bàn tay vỗ lên vai tôi:
- Này, làm gì mà đứng trời trồng ở đây thế? Còn không mau lên lớp, sắp trễ giờ rồi!
Thì ra là nhỏ Hân, nhỏ bạn thân của tôi. Hai đứa vội vàng dắt xe vào trong bãi rồi phóng thẳng về lớp.
Hùng là cậu bạn lớp kế bên tôi đồng thời là bạn của Hân. Sinh nhật năm ngoái của Hân, tôi tình cờ gặp Hùng khi cùng được mời dự. Ngay từ lần đầu gặp, tôi đã thầm để ý vì giọng hát trầm ấm mà cậu ấy hát trong bữa tiệc. Và trong suốt hôm ấy, tôi cứ liếc nhìn về phía cậu bạn với một ước ao thầm kín khi trái tim đã bắt đầu khẽ lên tiếng. Lúc về nhà, tôi đã nhắn tin hỏi ngay Facebook và các thông tin cần thiết của Hùng, nhỏ bạn thân cũng chẳng ngần ngại mà giúp đỡ tôi.
- Mày thích Hùng à?
Tôi gật đầu.
- Nhưng mà, tao nói trước là Hùng khó tính lắm đấy nhé! Liệu có theo đuổi nổi không?
- Thì phải thử mới biết chứ mày - Giọng tôi không được tự tin lắm - Mà mày cũng phải giúp đỡ tao đó nghen.
- Tất nhiên rồi, tao đâu nỡ để mày ế đâu.
* * *
Chuyện tôi thích chàng trai lớp bên bị mấy nhỏ bạn đem ra trêu chọc. Tôi là cô gái thuộc ban xã hội, năng động, hoạt bát, đôi khi lại mộng mơ và nghĩ nhiều. Còn Hùng học khối tự nhiên nên tính tình có phần khô khan nhưng đầy lí trí và thực tế. Tụi bạn nhìn vào cứ bảo tôi và Hùng như hai thế giới hoàn toàn khác biệt nhau, làm sao mà thích nhau được.
Tôi bỏ mặc ngoài tai những lời nói ấy, đôi khi thích một người đâu cần phải có lí do.
Tôi tương tư cậu ấy suốt mấy tháng trời mà chẳng dám nói. Tôi tâm sự với mấy đứa trong tổ rồi nhận lại được "tư vấn tình cảm" hết sức nhiệt tình, mặc dù đứa nào đứa nấy ế nhăn răng. Tôi đem chuyện tình ấy giấu trong lòng, để rồi mỗi ngày khi đi ngang dãy hành lang đều khẽ liếc nhìn vào chỗ cậu ấy ngồi. Hay những lần ra chơi, đứng trên lan can tầng học, tôi nhìn xuống dưới sân nơi cậu ấy đang chơi cùng tụi bạn mà không sao rời mắt được. Chỉ cần thấy cậu ấy cười thôi là đủ cho con tim tôi vui rồi. Đến hôm sinh nhật cậu ấy, tôi lấy hết dũng khí rủ nhỏ Hân ra bãi giữ xe của trường. Hân hoang mang hỏi:
- Ra đó làm gì mày? Định xì lốp nó à?
- Bậy bạ. Tao muốn tặng quà cho nó nhưng không dám đưa trực tiếp.
Hân nghe xong ôm đầu nhăn nhó. Nhỏ dùng dằng không chịu đi nhưng tôi cứ năn nỉ, lôi kéo mãi nên nhỏ phải đành chiều lòng tôi. Hai đứa tiến tới bãi giữ xe, mắt dáo dác xem chừng có ai xung quanh không. Tôi khều tay Hân rồi đưa cho nhỏ cái hộp quà được gói ghém cẩn thận, miệng run run:
- Mày bỏ vào giỏ xe nó giúp tao, cái xe màu đen nằm hàng đầu tiên á.
- Ơ, sao lại là tao?
- Tao sợ có đứa nào nhìn thấy...
- Trời! Thế mày đổ hết trách nhiệm lên tao à - Hân ngập ngừng - Mà mày ghi tên chưa đấy, tặng không thế này nó biết là của ai.
- Chưa... à... rồi... rồi. Tao có ghi bên trong - Giọng tôi lắp bắp.
Hân phì cười trước vẻ sợ sệt của tôi, vừa giận vừa thương nhưng không nỡ từ chối tôi. Nhỏ cốc đầu tôi rồi tiến về chỗ chiếc xe đạp ấy, thản nhiên bỏ ngay ngắn hộp quà vào trong giỏ xe.
Ngày hôm sau, tôi lên lớp với vẻ thấp thỏm, lo lắng. Ngồi trong lớp mà lòng tôi nôn nao đủ điều, không biết cậu ấy nhận quà xong thế nào nhỉ, cậu ấy có hiểu tình cảm của mình hay không, liệu cậu ấy có thích mình không. Bao nhiêu câu hỏi cứ nhảy xổ ra, mà tôi cứ thắc mắc vậy chứ làm sao trả lời được. Tôi mong chờ Hùng xuất hiện ngay cửa lớp hay đơn giản chỉ là một tin nhắn cảm ơn từ cậu ấy. Mấy lần đi ngang lớp của Hùng, tôi đều nhìn về phía cậu bạn ngồi, chỉ hi vọng rằng nhận được một tín hiệu gì đó từ Hùng. Nhưng rồi, đáp lại sự chờ mong của tôi, Hùng vẫn cười đùa với nhỏ bạn ngồi bên.
Tôi trở về nhà với nỗi thất vọng trong lòng. Chẳng hiểu sao, tôi không còn hi vọng với tình cảm đơn phương thế này. Đôi khi việc chờ đợi tín hiệu từ ai đó thật sự mệt mỏi. Nếu có thể nói ra cho hết nỗi lòng với người mình thích thì có lẽ đã chẳng còn những giây phút dằn vặt, tự làm khổ bản thân mình thế này. Nhưng có mấy ai đủ can đảm để nói ra điều ấy.
Tôi kể cho Hân nghe, nhỏ lắc đầu rồi vỗ về tôi: "Mày phải kiên trì lên, mưa dần thấm lâu, có ngày hắn cũng đổ thôi". Tôi không biết lời nói của Hân có thật hay không nhưng nhỏ vẫn tin. Thật lạ là mỗi lần tôi định bỏ cuộc thì Hùng bất ngờ lại tỏ vẻ quan tâm đến tôi. Những câu chúc ngủ ngon vô tình được gửi đến vào buổi tối, những câu hỏi thăm ngắn ngủi về chuyện làm kiểm tra, chuyện điểm số cũng khiến tôi rộn lên niềm vui nho nhỏ.
Hôm sau tôi gặp Hùng ở dưới căng tin, được cậu ấy mời một li sinh tố thay cho lời cảm ơn về món quà sinh nhật hôm trước khiến tôi vui mừng khôn tả. Hôm ấy chúng tôi nói chuyện khá lâu nhưng thật sự tôi chẳng nhớ nội dung cuộc trò chuyện ấy là gì mà mải ngẩn ngơ nhìn Hùng. Tôi thích nhìn vào đôi mắt của Hùng. Đôi mắt sâu, nồng ấm và chứa đựng nhiều điều bí ẩn. Tôi đi tìm hình bóng của tôi trong ánh mắt cậu ấy. Liệu rằng có ngày nào đó điều đó thành sự thật?
* * *
Hè năm lớp 11, Hân rủ cả nhóm đi chơi ở Vũng Tàu. Tôi hí hửng đồng ý tham gia khi biết rằng Hùng cũng đi. Sáng hôm ấy, chúng tôi tập trung tại trường để sắp xếp xe và xuất phát đi. Định bụng sẽ đi cùng nhỏ Hân vì dễ nói chuyện dọc đường đi thì Hùng lên tiếng:
- Xe tớ dư một chỗ nè, có ai muốn đi cùng không?
- Vậy Hùng chở Như nhé, để tui chở đồ cho, chứ chở nó hư xe tui hết.
Không để tôi phản đối vì câu nói "dìm hàng" ấy, nó đã đẩy tôi đến bên xe của Hùng với nụ cười đầy bí hiểm. Hùng vẫn bình tĩnh nhìn tôi rồi cười thân thiện:
- Nếu Như không ngại thì lên xe đi.
Ngoài mặt tỏ vẻ bối rối nhưng thực ra lòng tôi vui lắm. Chả mấy khi có cơ hội được đi cùng cậu ấy thế này, làm sao tôi có thể từ chối được cơ chứ. Trên đường đi, tôi cố tình ngồi sát vào Hùng một chút. Tôi cố gắng bắt chuyện và cậu ấy cũng nhiệt tình trả lời tôi. Những câu hỏi không đầu không cuối nhưng đủ khiến câu chuyện giữa chúng tôi kéo dài mãi. Cậu ấy vui tính hơn tôi tưởng, đặc biệt những câu nói của cậu ấy luôn khiến cho tôi bật cười. Trái ngược với sự hoạt ngôn thường ngày của tôi, bỗng dưng khi ở gần với cậu ấy tôi lại trở nên khép nép đến lạ. Những câu từ tự nhiên bay biến đâu mất để đôi lúc phải để cậu ấy gợi chuyện. Hành trình hôm ấy thật dài nhưng đầy ắp tiếng cười của chúng tôi.
Chúng tôi cắm trại tại một bờ biển vắng, cùng đốt lửa trại và làm BBQ. Bầu trời đêm đó đầy sao và trăng sáng. Chúng tôi ngồi cùng nhau, thủ thỉ đôi ba điều về cuộc sống, chuyện học hành thi cử rồi chuyện tương lai sau này. Giữa cái không gian rộng lớn, vắng vẻ ấy chỉ còn nghe tiếng sóng vỗ bờ. Tiếng nổ lép bép của những que củi giữa ngọn lửa bập bùng khiến mọi người cảm thấy ấm áp hơn. Rồi Hùng cất tiếng hát, là Bài ca tuổi trẻ. Giọng của Hùng vang lên trong tiếng đệm ghita từ cậu bạn của Hân. Những âm thanh vút lên, ngân dài trên cái nền trời đêm ấy.
"Tuổi trẻ này mình cùng nhau
Khoác vai đi từ sáng tới đêmđã có người thương rồi. Tôi đã lấy hết can đảm để rủ cậu ấy đi chơi thế mà... kết quả chẳng hề như mong muốn. Tôi chào từ biệt cậu ấy và biết rằng mình chẳng còn cơ hội nào nữa. Đường về nhà thật vắng vẻ và tôi thấy lòng mình như rộng ra, thênh thang quá đỗi.
* * *
Đêm giao thừa, nhỏ Hân rủ tôi đến quán cà phê. Năm nào hai đứa cũng đều "ăn mừng" năm mới kiểu "độc thân vui tính" như thế. Đúng bảy giờ tối, tôi có mặt tại quán cà phê quen của hai đứa. Bước lên lầu hai, những ánh đèn sáng lấp lánh, dây kim tuyến giăng giăng khắp phòng khiến cho khách đến phải xuýt xoa. Tiến về phía chỗ ngồi nơi cửa sổ, tôi không thấy Hân đâu. Chờ năm phút, mười phút, mười lăm phút, tôi bắt đầu lo lắng liền gọi điện cho nhỏ. Không có ai bắt máy.
- Chào Như! Cậu tới đây một mình à?
Tôi ngỡ ngàng khi đứng trước mặt tôi giờ đây là Hùng. Một nỗi bối rối khi gặp cậu ấy vào lúc này, tôi bối rối:
- Ơ, sao cậu lại ở đây? Không phải cậu có hẹn à?
- Đúng là tớ có hẹn... và cô gái ấy đang hiện diện trước mặt tớ đây này.
Rồi cậu ấy ngồi xuống đối diện với tôi, rất gần và rất thật. Đúng lúc ấy, tôi mới nhận ra rằng cuộc hẹn tối nay của tôi đều là sự sắp đặt của nhỏ Hân. Thiệt tình, lúc nào nó cũng làm tôi bất ngờ!
Ngoài kia, đường phố ngập tràn sắc màu và người người khoác tay nhau đi dạo phố. Mùa lễ hội đã bắt đầu. Hát lên như chưa từng được hát
Vui nay thôi ai biết mai sau".
Tuổi trẻ chúng tôi có bao nhiêu đâu, sao lỡ để hoài phí như vậy chứ. Những chuyến đi giúp chúng tôi trưởng thành hơn, gần nhau hơn, biết thêm nhiều điều thú vị và thấy rằng nước mình còn nhiều cảnh
đẹp lắm.
* * *
Chiều tan trường trên con đường về nhà quen thuộc, nắng không gay gắt nhưng nó vẫn cứ chói chang, tôi hít một hơi thật sâu làm căng phồng cả lồng ngực. Tôi bỗng nhớ về cuộc nói chuyện với Hùng lúc nãy khi tan trường:
- Tết Dương lịch này cậu có định đi chơi với ai chưa?
- À, tớ có một cái hẹn rồi. Xin lỗi cậu nhé!
Nghe Hùng nói thế, lòng tôi chợt buồn. Thì ra, cậu ấy đã có người thương rồi. Tôi đã lấy hết can đảm để rủ cậu ấy đi chơi thế mà... kết quả chẳng hề như mong muốn. Tôi chào từ biệt cậu ấy và biết rằng mình chẳng còn cơ hội nào nữa. Đường về nhà thật vắng vẻ và tôi thấy lòng mình như rộng ra, thênh thang quá đỗi.
* * *
Đêm giao thừa, nhỏ Hân rủ tôi đến quán cà phê. Năm nào hai đứa cũng đều "ăn mừng" năm mới kiểu "độc thân vui tính" như thế. Đúng bảy giờ tối, tôi có mặt tại quán cà phê quen của hai đứa. Bước lên lầu hai, những ánh đèn sáng lấp lánh, dây kim tuyến giăng giăng khắp phòng khiến cho khách đến phải xuýt xoa. Tiến về phía chỗ ngồi nơi cửa sổ, tôi không thấy Hân đâu. Chờ năm phút, mười phút, mười lăm phút, tôi bắt đầu lo lắng liền gọi điện cho nhỏ. Không có ai bắt máy.
- Chào Như! Cậu tới đây một mình à?
Tôi ngỡ ngàng khi đứng trước mặt tôi giờ đây là Hùng. Một nỗi bối rối khi gặp cậu ấy vào lúc này, tôi bối rối:
- Ơ, sao cậu lại ở đây? Không phải cậu có hẹn à?
- Đúng là tớ có hẹn... và cô gái ấy đang hiện diện trước mặt tớ đây này.
Rồi cậu ấy ngồi xuống đối diện với tôi, rất gần và rất thật. Đúng lúc ấy, tôi mới nhận ra rằng cuộc hẹn tối nay của tôi đều là sự sắp đặt của nhỏ Hân. Thiệt tình, lúc nào nó cũng làm tôi bất ngờ!
Ngoài kia, đường phố ngập tràn sắc màu và người người khoác tay nhau đi dạo phố. Mùa lễ hội đã bắt đầu.
ZEAKI
Theo muctim.com.vn
Có nên thổ lộ tình cảm khi biết em đã có người thương Tôi nói ra, em có quyền lựa chọn, nhỡ đâu em chọn tôi thì sao. Tôi quen em sau khi em vào làm chung công ty một thời gian ngắn. Hồi đầu em mới vào tôi thường trêu chọc em, cứ thế tình cảm đến lúc nào tôi không biết nữa. Hàng ngày chúng tôi nhắn tin với nhau tới khuya. Những tâm...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Nửa đêm nghe tiếng mẹ vợ khóc than trong phòng, tôi vào hỏi thì bàng hoàng khi bà quỳ sụp xuống van xin con rể cứu giúp

Bố vợ U80 vay tiền tôi để chu cấp cho tình trẻ kém 30 tuổi

Chồng keo kiệt với vợ con, nhưng lại lén lút gửi tiền về cho mẹ mình

Thức trắng đêm xem phim "Sex Education", tôi thất thần vì đang SỐNG TỆ: Vợ ôm con bỏ đi, bị mọi người XA LÁNH chỉ vì lỗi này

Xem phim "Sex Education", tôi bật khóc hối hận khi hiểu lý do con gái HẬN MẸ: Bi kịch xuất phát từ LỖI SAI ĐƠN GIẢN này

Tối nào con rể cũng pha cho mẹ vợ một ly sữa ấm, tôi điếng người và không dám uống khi vô tình biết âm mưu phía sau

Đi thể dục ngang qua khu tập thể cũ, tôi suýt ngất khi thấy chồng đang quỳ gối cầu xin cô gái trẻ

Mỗi lần gặp anh rể, tôi lại run rẩy vì một chuyện xảy ra trong quá khứ

Thầm ngưỡng mộ bạn gái lương 40 triệu/tháng nhưng khi phát hiện việc làm của 2 mẹ con cô ấy trong chuyến du lịch thì tôi khủng hoảng thật sự

Đi làm về muộn, cả nhà đã ngủ ngon lành, lúc mở lồng bàn ăn cơm, tôi lặng người khi thấy tờ giấy mà mẹ vợ đặt trên mâm

Trước khi đập bỏ nhà cũ, chồng mời các em ăn bữa cơm cuối trong ngôi nhà của bố mẹ mà tôi thấy bản thân quá thất đức

Chồng rút 10 triệu mua quà 8/3, tôi hí hửng mừng thầm cho đến khi thấy tên 2 cô gái được ghi trên thiệp
Có thể bạn quan tâm

Kỳ họp thứ ba Quốc hội Trung Quốc hoàn thành mọi chương trình nghị sự
Thế giới
19:24:53 11/03/2025
Tổng thống Trump tuyên bố sẽ mua Tesla để ủng hộ tỷ phú Elon Musk
Uncat
19:17:56 11/03/2025
Clip: Tài xế "liều mạng" chạy ngược chiều, lạng lách tránh cảnh sát giao thông, cảnh tượng sau đó khiến ai cũng bất ngờ!
Netizen
18:22:50 11/03/2025
Kim Soo Hyun bị đào lại hình ảnh đi xem concert cùng 1 nữ idol, tiện thể xin số của gái lạ
Sao châu á
18:16:56 11/03/2025
'Bóc giá' nhẫn cưới của hot girl Việt đời đầu và chồng thiếu gia
Phong cách sao
18:14:28 11/03/2025
5 bộ trang phục thời thượng để có vòng eo nhỏ nhắn
Thời trang
18:09:42 11/03/2025
Điều gì xảy ra khi luôn uống một cốc cà phê mỗi sáng?
Sức khỏe
18:04:05 11/03/2025
Tử vi hằng ngày - Xem tử vi vui 12 con giáp ngày 11.3.2025
Trắc nghiệm
17:55:19 11/03/2025
Sao nữ đẹp có tiếng tự hủy nhan sắc, diện mạo gây giật mình
Hậu trường phim
17:50:31 11/03/2025
Thời kỳ khủng hoảng nhất của Sulli có liên quan gì đến Kim Soo Hyun?
Nhạc quốc tế
17:44:42 11/03/2025