Phát bực vì chồng điệu đà chỉ biết lo làm đẹp
Trong nhà tắm, bàn trang điểm, số mỹ phẩm của tôi chỉ bằng một phần mười những gì anh có. Đồ của anh, nhất định phải hàng xịn, tốt và đắt tiền.
Chồng tôi từng là hot boy nổi tiếng của trường đại học. Tôi cũng là người hâm mộ của anh trong suốt 3 năm, cho đến ngày bất ngờ được anh tỏ tình. Khi ấy, tôi như người con gái hạnh phúc nhất khi nhận được sự ngưỡng mộ xen lẫn ganh tỵ của mọi người xung quanh.
Công bằng mà nói, có chồng đẹp trai tôi cũng thấy tự hào lắm. Đi chơi với nhau, tôi luôn nhận được cái nhìn xuýt xoa của các cô gái. Đồng nghiệp trong công ty còn bảo, “số cái N. (tức là tôi) có phúc mới lấy được chồng đẹp trai, hiền lành như vậy. Chắc nó có gì đặc biệt lắm nên chồng mới cưới”. Tôi chỉ cười trừ.
Ở trong chăn mới biết chăn có rận. Chồng đẹp tất nhiên cũng có chút tự hào, nhưng không phải ai đẹp trai thì cũng hoàn hảo. Ý thức được vẻ ngoài của mình, chồng tôi lại càng chăm chút cho nó, kĩ tính hơn cả phụ nữ.
Tôi cứ tưởng đàn ông điệu cùng lắm chỉ dăm lọ nước hoa, quần áo giày dép chục bộ hàng hiệu là đủ. Nhưng với anh, hình như làm đẹp là nghĩa vụ bắt buộc trong cuộc đời, dù đang ở tuổi thanh niên hay đã làm chồng, làm cha. Vậy là sau khi kết hôn, anh vẫn tiếp tục duy trì thói quen làm đẹp của mình.
Chồng tôi còn mê làm đẹp hơn cả vợ (Ảnh minh họa)
Mỗi tuần, đều đặn anh đi spa một lần, khi thì chăm sóc da mặt, lúc lại mát xa khử độc tố, thậm chí có tháng anh còn đi tắm trắng. Khi trào lưu da nâu lên ngôi, tôi phải can mãi, anh mới không rút tiền tiết kiệm đi nhuộm da.
Video đang HOT
Trong nhà tắm, bàn trang điểm, số mỹ phẩm của tôi chỉ bằng một phần mười những gì anh có. Đồ của anh, nhất định phải hàng xịn, tốt và đắt tiền. Tủ lạnh để chật những mặt nạ, đồ dưỡng da giống như nhiệm vụ của nó không phải để chứa đồ ăn. Anh không mê đồng hồ nhưng cũng có ít nhất năm, bảy chiếc thay đổi.
Mỗi sáng ngủ dậy, trước khi đi làm, người kêu ca “không có gì để mặc” không phải là tôi nữa. Trong khi vợ tất bật cho con đi học, nấu ăn sáng, đầu bù tóc rối thì anh phải trải qua đủ tám bước dưỡng da cơ bản, thoa kem chống nắng mới chịu ra ngoài. Xu hướng thời trang anh còn bắt kịp nhanh hơn cả vợ. Dù nhiều đồ trong tủ chưa một lần mặc đến, anh vẫn kịp khuân hàng túi đồ khác về treo.
Mọi người cứ tưởng anh nhiều tiền nên mới có dư giả mua sắm. Nhưng không, mỗi tháng, anh lĩnh lương chưa đến 20 triệu, chỉ đưa cho tôi một nửa. Còn lại, anh không hề tiết kiệm mà đổ hết vào quần áo, giày dép, mĩ phẩm, spa các kiểu. Có tháng tiền học của con phát sinh, tôi chưa kịp lĩnh lương, hỏi thì anh bảo “nhưng khoản ấy anh đã dành cho buổi chăm sóc da mặt cuối tuần rồi”, khiến tôi không thể chịu nổi, quát mắng ầm ĩ.
Tôi cứ nghĩ mình giận lâu thì chồng sẽ biết điều, bớt điệu đi dành thời gian chăm sóc gia đình. Nhưng anh vẫn chứng nào tật nấy, mọi công việc trong nhà, dù lớn hay nhỏ đều đổ hết lên đầu tôi. Mẹ chồng tôi đến chơi còn phải thốt lên “Không biết ai mới là chồng, ai là vợ trong nhà này nữa”. Nhiều lúc, nếu không vì con, tôi chẳng còn thiết tha cố gắng. Không biết tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu, tôi nên làm cách gì thì chồng mới chịu thay đổi.
Theo Vietnamnet
Phát bực vì anh trai và chị dâu
Vậy mà anh trai tôi, ông anh quý hóa của tôi, lại bảo tôi im đi, đừng chọc chị giận nữa. Rồi kéo tay bà dâu nhà tôi về phòng, vừa đi, tay vừa vuốt vuốt ngực cho vợ.
Anh trai tôi mới cưới vợ. Đó là một tiểu thư khá giàu có ở thành phố. Chị dâu làm bên ngân hàng. Mới sống cùng nhau một thời gian ngắn mà hiện giờ, tôi chỉ muốn tống cổ chị dâu cùng anh trai ra khỏi nhà.
Không phải tôi vô cớ vô lí lại nảy sinh suy nghĩ đó. Chị dâu tôi thật sự khiến sự chịu đựng của tôi và bố mẹ đạt đến giới hạn.
Vì làm bên ngân hàng nên chị dâu có ngoại hình rất chuẩn, gương mặt bắt mắt, ưa nhìn. Chính anh trai tôi cũng thừa nhận anh thích chị ngay từ cái nhìn đầu tiên theo đúng kiểu tình yêu sét đánh. Tuy nhiên, ngay từ lần đầu tiên về ra mắt, tôi đã không ưa nổi chị dâu tương lai.
Đến ra mắt bố mẹ chồng mà mặc váy ngắn cũn cỡn, đi đôi giày cao lênh khênh. Đã vậy, vào nhà thấy mẹ tôi cũng chỉ cười một cái rồi lon ton theo anh tôi vào phòng, ở lì đến khi dọn cơm ăn. Suốt cả bữa cơm chỉ có mẹ và tôi nấu nướng, còn chị thì chẳng thấy mặt mũi đâu.
Ăn xong rồi, chị cũng chẳng chịu dọn ngay một cái chén mình ăn mà vội vã vào nhà vệ sinh. Tôi và mẹ còn tưởng chị bị dị ứng món nào. Hỏi anh trai mới biết, chị đi dặm lại phấn má và tô lại son. Thực ra thì buổi đầu, nếu chị xúm tay vào thì tôi và mẹ cũng vui vẻ bảo chị ra phòng khách ngồi chơi. Nhưng đằng này, chị chẳng thèm nói một lời xã giao.
Anh sợ vợ như sợ cọp, khiến tôi cũng cảm thấy chán nản. (Ảnh minh họa)
Thấy không ổn, tôi và mẹ ra sức phản đối nhưng anh trai tôi nhất quyết cưới bằng được chị. Anh còn to tiếng bảo gia đình gây khó dễ, bắt bẻ người yêu anh. Bất đắc dĩ, bố mẹ tôi phải đi cưới vợ cho anh dù lòng không muốn chút nào.
Cưới về rồi mới thật sự là những chuỗi ngày đau khổ của bố mẹ tôi. Chị dâu ỷ mình đi làm nên đi sớm về muộn. Sáng nào chị cũng dậy sớm để... trang điểm, lựa váy áo để mặc đi làm. Chị mới về mà nhà tôi phải mua thêm một cái tủ 6 cánh để chị treo váy áo của mình. Đến quét cái sân chị cũng chưa từng đụng chổi. Ngày chủ nhật, chị ngủ đến 9 giờ sáng rồi dậy cùng chồng đi cà phê tới tận trưa mới về. Mẹ tôi than phiền, chị vẫn bình chân như vại.
Có lần, tôi bực bội quá, nên định góp ý vài câu với chị trong bữa cơm chủ nhật. Ấy vậy mà mới nghe tôi nói 2 câu, chị đã nước mắt ngắn dài rồi đùng đùng bỏ về phòng. Anh trai tôi thấy vậy thì mắng tôi một trận rồi vội vã đi theo vợ. Lát sau lại thấy tất tả chạy xuống xách xe đi. Tưởng đi đâu, hóa ra đi mua phở về cho vợ ăn, sợ vợ đói.
Thái độ của chị với bố mẹ tôi càng ngày càng quá quắt. Chị cậy có chồng bảo bọc nên chẳng còn sợ ai. Mà anh trai tôi kể cũng lạ. Người sinh ra, nuôi mình lớn lên, vậy mà chẳng bằng người đàn bà về ở với anh được 1 năm. Anh sợ vợ như sợ cọp, khiến tôi cũng cảm thấy chán nản.
Mẹ tôi có thêm dâu nhưng giống như có thêm cục nợ. Mỗi ngày bà phải giặt tay vài bộ váy áo, lo thêm ăn uống cho con dâu. Tôi chưa từng thấy chị dâu rửa giúp mẹ cái chén hay lau hộ mẹ cái nhà.
Hôm nọ, nhà tôi có giỗ. Dù đã nói trước với chị dâu cả tuần nhưng đến sáng chủ nhật, chị vẫn đi cà phê. Đi đến trưa, chị gọi điện báo không ăn cơm vì còn đi shopping với bạn. Tôi điên quá, định để chị về thì làm một trận cho ra trò.
Tôi chỉ muốn tống cổ chị dâu cùng anh trai ra khỏi nhà. (Ảnh minh họa)
Chị đi mãi đến tận 5 giờ chiều mới ló mặt về. Thấy tôi cau có, chị vờ lảng vào nói chuyện, khen tôi khéo tay. Tức quá, tôi to giọng bảo chị làm dâu con mà không biết bổn phận, chỉ biết ăn diện, sửa soạn cho mình. Tôi chưa nói hết câu, chị đã mắng lại xa xả. Chị nói chị đi làm cả tuần áp lực, mệt mỏi. Ngày chủ nhật phải cho chị nghỉ ngơi.
Tôi hỏi lại chẳng lẽ những người phụ nữ khác không đi làm, tôi không đi làm, tại sao những người khác họ vẫn chăm chồng, chăm con tốt? Chị cũng chẳng vừa, chị nói thẳng vì chị không muốn làm con rùa ở nhà. Bố mẹ chị sinh chị ra giàu có, chấp nhận gả chị cho nhà nghèo như nhà tôi là cái phúc của nhà tôi rồi, đừng đòi hỏi gì thêm.
Tôi nghe mà máu dâng lên tới não. Mẹ tôi cũng sửng sốt không thốt nên lời. Bố tôi thì tức quá, đập tay xuống bàn rồi bỏ lên phòng. Vậy mà anh trai tôi, ông anh quý hóa của tôi, lại bảo tôi im đi, đừng chọc chị giận nữa. Rồi kéo tay bà dâu nhà tôi về phòng, vừa đi, tay vừa vuốt vuốt ngực cho vợ.
Trời ơi, nói thật, tôi chưa từng thấy con dâu nào hỗn như chị ta. Phải chi nhà tôi ăn uống gì vào tiền của chị ta thì chị ta nói được. Đúng là nhà tôi nghèo hơn nhà chị ta nhưng cũng chưa từng động vào tiền chị ta, cũng có tự trọng mà. Tôi điên quá mọi người ạ. Ai có kế gì hay, bày tôi để tôi tống cổ chị ta ra khỏi nhà cho lành đất đi?
Theo Afamily
Dâu tai quái khiến nhà chồng phát bực Cả gia đình tôi đều bực mình nhưng không làm gì nổi. Anh tôi hiền lành, biết nghe lời nhưng không hiểu sao lại vướng phải người vợ hết sức độc đoán và ích kỉ đến vậy. Gia đình tôi thuộc dạng có điều kiện: bố mẹ đều là công chức về hưu, ngoài lương chính, bố mẹ còn cho thuê một dãy...