Phân vân khi cả hai chàng cùng ngỏ lời yêu
Bản thân em thấy mình có tình cảm với anh sinh năm 1986 nhiều hơn, nhưng em cũng không biết cách nào để cho người sinh năm 1987 hiểu và từ bỏ em.
Em năm nay 26 tuổi, cái tuổi không phải là trẻ con nữa, cũng không phải là chưa yêu lần nào. Nhưng kể từ khi chia tay với mối tình đầu đã hơn hai năm cũng là bạn học đại học thì bản thân em khép mình lại, sống cuộc sống một mình, vì trước đây tình yêu đó làm em cảm thấy ngột ngạt, mệt mỏi. Em phải mất khá nhiều thời gian để cân bằng cuộc sống của mình.
Trong suốt quãng thời gian đó cũng có nhiều người tán tỉnh, theo đuổi nhưng tâm lý em giống như sợ yêu, sợ mệt mỏi nên không thể mở lòng cùng ai. Em không thể tin tưởng một ai cả, không tin người ta thật lòng với mình, chắc người ta đến với mình vì một mục đích gì đó. Cộng với bản chất công việc nên em hay suy nghĩ nhiều.
Trong thời gian đó có một người sinh năm 1987 rất thật lòng yêu em, anh ấy chăm sóc, quan tâm em rất nhiều. Lúc đầu gia đình, người thân ai cũng bảo lấy người đàn ông yêu thương mình là tốt, nên em cũng xuôi, cũng có ý định lấy nhưng sau đó em thấy người đó không hợp với em (căn bản không nảy sinh tình cảm) nên em đã thôi. Hơn nữa tình cảm của người đó làm em thấy mệt mỏi, áp lực dẫn đến càng ngày càng làm em thấy ghét người đó hơn.
Nhưng em nói mãi mà anh ấy vẫn không chịu buông tay và chịu hiểu cho em, còn có những hành động tiêu cực nên bắt buộc em phải chuyển chỗ ở, chuyển chỗ làm mà không báo cho anh ấy biết. Em muốn thời gian người đó không gặp em thì sẽ nguôi ngoai và hiểu ra, nhưng cũng gần 7 tháng đến nay người đó vẫn đi tìm kiếm em, làm phiền người thân, gia đình em vì muốn biết thông tin của em. Có những lúc em nói những từ ngữ thậm tệ nhưng người đó vẫn không chịu.
Video đang HOT
Ảnh minh họa: Wallbase.
Nhiều lúc em nghĩ hay mình đồng ý đại đi, nhưng sau đó em nhận ra không thể sống cùng người mình không có tình cảm. Nhiều khi em cũng không hiểu được tại sao bản thân mình lại ghét người đó đến thế, tại sao cũng không thể tiếp nhận được tình cảm đó.
Trong thời gian này có một người sinh năm 1986 có tình cảm có theo đuổi em. Em cũng quen biết người này cũng gần một năm, nhưng thời gian đầu em chỉ xem như bạn bè, người anh thôi chứ không có tình cảm nào. Một phần em cũng chỉ muốn cuộc sống không phiền phức, với lại công việc của em cũng chưa ổn định. Tuy nhiên gần đây, người đó có hỏi em mấy lần, muốn chăm sóc cho em, lúc đầu em cũng từ chối mấy lần, nhưng sau đó bản thân em cũng có suy nghĩ nhiều. Thêm nữa bạn bè cũng có tư vấn cho em, bảo thử mở lòng chứ cuộc sống một mình nhiều khi cũng không ổn lắm. Chính bản thân em cũng nhận thấy vậy, dẫu sao mình cũng là con gái không mạnh mẽ trong mọi trường hợp được.
Thời gian gần đây bản thân em cũng có cho người đó cơ hội để tìm hiểu nhau, nhưng tính cách người đó hơi kỳ với lại cộng với tính chất công việc hay sao mà em cảm thấy không được lãng mạn, không hiểu tâm lý được như em mong muốn. Có những ngày lễ anh quên, cũng có xin lỗi, cũng có nói với em nhưng em vẫn chưa cảm nhận được tình cảm. Mà anh đó lại muốn hỏi cưới. Lòng em phân vân nhiều, vì thời gian tìm hiểu nhau thì có, chứ thời gian yêu thì chưa nhiều.
Bản thân em thì thấy mình có tình cảm với anh sinh năm 1986 nhiều hơn vì ít nhất anh hiểu em và em cảm nhận cách sống của người đó hợp với em hơn người kia. Bên cạnh đó em cũng không biết cách nào để cho người sinh năm 1987 hiểu và từ bỏ em. Với lại giờ em rất ngổn ngang, em không biết mình nên làm như thế nào, mong các mọi người cho em lời tư vấn nhé! Em rất cám ơn!
Theo Ngoisao
Bạn trai mới cứ hay mượn tiền tôi
Nếu chọn người đã yêu 7 năm, tôi không phải lo về kinh tế nhưng tôi đang 'rung rinh' với người cho tôi cảm giác lãng mạn, vui vẻ.
Tôi năm nay 28 tuổi. Cái tuổi không còn nhỏ để quyết định chuyện hệ trọng của đời người. Nhưng trái tim tôi đang phân vân giữa hai ngã rẽ. Chọn người yêu mình hay người mình yêu?
Tôi có một mối tình đã bảy năm với người bạn trai của tôi. Anh là con trưởng trong gia đình ba anh em. Hoàn cảnh gia đình không giàu có nhưng đàng hoàng, ba anh em đều học đại học. Cha mẹ không có điều tiếng gì. Anh tốt nghiệp đại học Bách Khoa và đang làm cho một công ty xây dựng có tiếng của thành phố. Anh là người siêng năng, chịu khó, cầu tiến, hiền lành nhưng không quá lanh lẹ và có phần thật thà quá nên dù tài, anh vẫn không được cân nhắc vào các vị trí quan trọng.
Trong tình yêu anh cho tôi có cảm giác an toàn, bình yên nhưng không lãng mạn và vui vẻ. Bởi anh không biết nói những lời lẽ bay bướm, cũng không biết tạo sự bất ngờ hay khiến tôi cảm động. Tôi cần gì, anh sẽ đáp ứng nhưng nếu không nói thì anh không bao giờ quan tâm. Công việc buộc chúng tôi phải sống ở hai nơi xa nhau. Có khi một tháng mới gặp nhau một lần. Gặp cũng không có sự vui mừng, chỉ là cùng ăn uống rồi thôi.
Hai năm trước, tôi có tình cảm với một người. Người này hoàn toàn trái ngược với bạn trai của tôi. Đó chỉ là một người học hết lớp 12, làm công nhân trong công ty của tôi (Tôi làm trợ lý giám đốc). Gia đình đông anh chị em (11 người), hoàn cảnh khó khăn. Các anh chị đã lập gia đình nhưng người thì ly hôn, người thì đang ly thân vì chồng nghiện ma túy, có người còn bị đi tù vì từng gây thương tích cho người khác. Ba của người này cũng có hai đời vợ. Còn bản thân người này cũng từng ăn trộm vặt, bị công ty xử lý và từng cá độ đá banh. Dùng lý trí để xét về tất cả, tôi đều biết anh không có một cơ sở nào cho tôi đáng để trao thân gửi phận nhưng con tim tôi lại đi ngược lý trí.
Tôi luôn vui vẻ khi ở bên cạnh người này, luôn nói được tất cả suy nghĩ của tôi cho anh - những điều này tôi không thể tâm sự cho bạn trai bảy năm của tôi. Khi tôi bệnh, chính người này cũng chăm sóc tôi tận tình, nấu cháo, mua thuốc và đội mưa đi hái lá xông cho tôi. Những ngày lễ, anh luôn làm tôi bất ngờ vì những hành động rất lãng mạn. Đi đâu anh cũng muốn chở tôi đi, luôn cho tôi cảm giác tôi là người quan trọng nhất đối với anh. Tôi biết trái tim mình hoàn toàn nghiêng về anh nhưng lại không biết phải đưa anh về nhà giới thiệu như thế nào?
Nói thêm về gia đình tôi. Gia đình tôi thuộc dạng khá giả, gốc Bắc nên ba mẹ tương đối coi trọng sĩ diện. Tôi là con gái duy nhất trong gia đình có ba anh em. Cả ba anh chị em chúng tôi đều thành đạt và đều đã tốt nghiệp đại học. Mẹ tôi từng quyết liệt phản đối tình yêu của anh trai tôi khi anh quen một người con gái chỉ mới học hết lớp 8. Bản thân tôi cũng từng là niềm tự hào khi mẹ đem ra để nói chuyện với bạn bè hàng xóm. Chính vì thế, từ rất lâu, tôi luôn có 1 áp lực thầm kín về việc chọn bạn đời. Huống hồ tôi từng đưa người bạn trai 7 năm của tôi về ra mắt gia đình và đã được mẹ chấp thuận, đem khoe với bạn bè của mẹ thì giờ đây tôi đang rất phân vân về việc có nên chia tay với người cũ và đưa người mới về ra mắt hay không?
Thêm một việc khiến tôi còn băn khoăn mà rất mong anh chị góp ý cho tôi. Tôi luôn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc khi ở bên người bạn trai mới nhưng điều làm tôi suy nghĩ là anh rất hay mượn tiền tôi. Mà đa phần là mượn nhưng không trả lại. Mặc dù khi anh lĩnh lương anh cũng không tiếc gì tôi. Nhưng có lẽ lương anh thấp (khoảng hơn 3 triệu/tháng) nên anh không đủ tiêu xài. Vì thế mà hầu như tháng nào anh cũng mượn tiền tôi.
Tôi không biết liệu sau này lấy nhau, có con cái thì việc phải lo cái ăn cái mặc có còn khiến tôi vui vẻ như bây giờ hay không? Tôi rất mong và rất biết ơn sự đóng góp ý kiến của mọi người để tôi có quyết định đúng đắn cho chuyện hệ trọng cuộc đời mình.
Theo VNE
Nộp đơn ly hôn mà tôi vẫn còn lưỡng lự Anh ta là người vô trách nhiệm, thiếu văn hóa nhưng tôi vẫn muốn cho anh cơ hội để con có đủ cha mẹ. ảnh minh họa Tôi là một nhân viên kế toán còn chồng tôi làm trong viện kiểm sát của bộ quốc phòng. Khi kết hôn với anh ấy, tôi và anh ấy chỉ có thời gian quen và tìm...