Phận người đàn bà “bán thân” nuôi con
Người đàn bà ấy đã quyết định lao vào cái nghề bán thân để nuôi con (Hình minh họa)
Nhìn đôi mắt u buồn của Bạch Thị Vân Anh, người ta có dự cảm về nhưng điều trắc trở. Những gì mà người phụ nữ hai mươi sáu tuổi này đã từng trải qua chẳng khác nào một cuốn tiểu thuyết buồn với những trang dài bất tận.
Tuổi thơ của Vân Anh trôi qua êm đềm và bình lặng như biết bao đứa trẻ khác. Nó chỉ thực sự sóng gió khi cô khép cuộc đời con gái để cất bước theo chồng. Mười sáu tuổi, cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới vậy mà cô đã bước chân vào cuộc sống hôn nhân. Vợ chồng âu cũng là duyên số. Nhiều khi nghĩ lại, cô ước giá như mình đừng bỏ học nửa chừng. Giá như mình đừng bỏ quê lên Hà Nội giúp người chị họ trong tiệm cắt tóc gội đầu. Và giá như người đàn ông là chồng cô sau này đừng là hàng xóm, đừng thường xuyên sang nhà chị họ cô chơi và tán tỉnh cô thì có lẽ cuộc đời cô giờ đã khác. Nó có thể sẽ vẫn vất vả nhưng nó chắc ít truân chuyên và bị lụy như thế này. Nói rồi cô lại khóc. Thương mình thì ít mà cô thương con, thương bố mẹ thì nhiều.
Tình yêu đầu đời đã đến nhẹ nhàng như một cơn gió thổi vào tâm hồn cô. Cô cứ ngất ngây trước những lời có cánh ngọt ngào của chàng trai Hà Nội. Quen biết nhau chưa đầy nửa năm thì họ tổ chức đám cưới. Những tưởng rằng cuộc đời của cô từ nay sẽ sang một trang mới. Một cô gái quê mùa giờ được làm dâu về phố đó không chỉ là niềm tự hào của cô mà còn là niềm hãnh diện của cả gia đình. Ai cũng mừng cho hạnh phúc ngọt ngào của cô.
Song cuộc đời thường không êm ái và bằng phẳng đến thế. Sáu tháng sau khi kết hôn cô phát hiện chồng mình là một con nghiện. Cảm giác đau đớn, ê chề và tuyệt vọng hoàn toàn xâm chiếm tâm hồn cô. Cô hoang mang không biết mình sẽ phải đối mặt ra sao với sự thật phũ phàng này. Cơn sốc qua đi, cô cố lấy bình tĩnh và muốn mang tình yêu chân thành của mình để giúp chồng cai nghiện. Chồng cô đã hợp tác hay ít nhiều tỏ ra hợp tác. Nhưng hết lần này đến lần khác, anh ta lại tái nghiện. Cô buồn khổ và tuyệt vọng. Một đêm, cô đã gói ghém hành trang và trở về nhà cha mẹ.
Chính thời điểm đó cô phát hiện mình đang mang thai. Được làm mẹ là niềm hạnh phúc lớn lao của người phụ nữ nhưng điều ấy đối với cô lại là một bi kịch. Cô không thể sống với chồng là một con nghiện lâu năm. Cô lại càng không thể làm một bà mẹ đơn thuần vì cô đâu có tài cán gì để có thể nuôi con một mình. Nhưng cướp đi mạng sống của con mình thì cô lại càng không thể. Không ai biết tâm can cô khi đó đau đến mức nào. Cô đau đớn tới tận cùng của nỗi đau. Và rồi cuối cùng thiên chức làm mẹ đã khiến cô bỏ lại sau lưng mọi khó khăn để giữ lại đứa con. Cô biết, với người cha nổi tiếng gia trưởng như cha cô thì sẽ không bao giờ chấp nhận một đứa con “không chồng mà chửa”. Cô biết điều đó đang chờ đợi mình trước mặt. Lại một lần nữa cô thu xếp hành trang trốn khỏi nhà với tâm nguyện dù vất vả nhường nào cô vẫn sẽ cố nuôi con thành người.
Hành trang của người mẹ trẻ chỉ là một chiếc ba lô với vài bộ quần áo. Điều khiến cô day dứt mãi đến tận bây giờ là khi ấy cô đã không đi người không mà dắt theo chiếc xe đạp mini nhật của anh trai. Cô dắt nó theo và bán nó với giá ba trăm ngàn. Ba trăm ngàn đã giúp cô trôi nổi ở các bến xe từ Bắc vào Nam. Một mình bơ vơ nơi đất khách quê người. Cô cũng sắp tiêu hết những đồng tiền cuối cùng. Nhiều đêm cô phải lang thang ra ghế đá công viên để ngủ. Sương đêm buốt lạnh thân thể cũng không bằng cái lạnh tâm can. Cô không biết mình sẽ phải sống như thế nào trong những ngày sắp tới. Và cô không biết mình sẽ phải làm gì để có thể nuôi con.
Lúc xin được làm nhân viên trong một tiệm cà phê, cô đã cảm thấy vô cùng may mắn. Bà chủ cửa hàng cà phê rất tốt bụng đã cưu mang cô. Cô bảo đời này, kiếp này cô không bao giờ quên ân nghĩa mà bà ấy đã ban cho cô. Tiền kiếm được cô chắc chiu cho tới ngày nằm ổ. Quá tiết kiệm nên nhiều khi cô lả đi vì đói. Lẽ thường khi một người phụ nữ mang thai thì người ta ăn rất nhiều và bồi bổ mọi loại chất dinh dưỡng để mong con sau này khỏe mạnh. Còn cô, ăn còn chưa dám ăn no còn nói gì đến bồi dưỡng cho thai nhi. Chính vì thế mà người cô lúc nào cũng xanh như tàu lá chuối. Rồi cô đẻ non. Cô bảo suýt nữa thì cô đã đẻ rơi con ở dọc đường. Vào đến viện, nhìn những bà bầu khác được gia đình chăm sóc, tận mắt chứng kiếm niềm hạnh phúc vô ngần của những người trong gia đình khi một đứa trẻ ra đời nước mắt cô lại rơi. Nhìn lại mình, một thân một mình trong cơn vượt cạn, nỗi tủi hổ lại dâng lên ngập lòng. Ngay cả đến khi con gái cô chào đời, người y tá hỏi ai là người nhà ra xem mặt cháu. Đáp lại là một sự im lặng đau đớn. Cô sinh từ sáng sớm, mãi đến tối bà chủ cửa hàng cà phê và những người bạn cùng xóm trọ mới vào để chia sẻ. Cô cũng không biết họ vào vào để chia sẻ niềm vui hay chia sẻ nỗi hỡn tủi của cô.
Cuộc sống dù quá đỗi vất vả nhưng cứ nhìn thấy con mỗi ngày khôn lớn cô cũng thấy ấm lòng. Còn nhớ lần đầu tiên khi đứa con gái cất tiếng gọi mẹ, niềm hạnh phúc trong cô như vỡ òa. Bao nhiêu vất vả, khổ đau và hờn tủi như tan biến. Khi đó cô biết mình sẽ sống vì ai.
Có con nơi đất khách nhưng cô giấu biệt không cho bất kể ai trong gia đình mình cũng như gia đình nhà chồng biết. Ai nấy đều nghĩ rằng cô đang đi làm ăn xa. 5 năm sau khi cô gái cô đã lớn, cô hiểu mình nhất thiết phải quay trở về đối mặt với gia đình vì con gái cô cần được khai sinh, cần được đi học. Nó nhất thiết phải được hưởng cái quyền tối thiểu nhất của một đứa trẻ là được cắp sách tới trường. Nhưng sẽ là không đơn giản để xin cho nó học một trường nào đó nếu nó không có giấy khai sinh. Đến lúc này cô nghĩ mình phải trở về. Dù biết chắc rằng khi về cô sẽ không bao giờ được cha cô chấp nhận. Cô tin mình sẽ bị cha mắng nhiếc và đuổi đi. Nhưng vì con cô sẽ làm tất cả. Cô hi vọng rằng, cha cô dù có phong kiến và gia trưởng đến đâu nhưng tình yêu của một người cha dành cho con rồi sẽ xóa đi sĩ diện và mặc cảm của ông. Hai mẹ con cô lại gói ghém hành trang trở về nơi cô đã sinh ra.
Đúng như những gì cô dự cảm trước. Không chỉ cha mẹ cô mà cả gia đình cô đều bị sốc trước sự hiện diện của một đứa trẻ mà cô bảo là con gái cô. Cha đã đuổi cô ra đường dù mẹ và các anh chị hết lời van lơn mong ông tha thứ cho cô. Cô bảo tính cô gan lì từ nhỏ nên dù bị đuổi đi, mắng chửi cô vẫn cầu xin cha cô hãy chấp nhận cho đứa con gái mình mang họ ông ngoại, để nó được đi học. Còn phần cô, cha cô muốn trừng phạt thế nào cũng được.
Năm tháng trời ròng rã cô ra sân quỳ lạy để xin cha cô tha thứ. Ngày nắng cũng như ngày mưa. Mẹ cô xót con nên đã bao lần xin chồng tha thứ cho con mà vô nghĩa. Hàng xóm láng giềng đến nhìn thấy ai cũng ái ngại cho cô. Ai cũng thêm lời để xin giúp cô nhưng tất cả đều vô tác dụng. Chỉ đến một ngày khi cô đã quá mệt, lả ra sân cha cô đã đỡ cô dậy. Ông nói rằng: “Thôi con đứng dậy đi. Đấy cũng là một bài học cho con”. Cô sung sướng trong lòng vì tin rằng cha đã tha thứ cho mình.
Nhưng vừa khắc phục được sai lầm này cô lại phạm một sai lầm khác. Dường như cuộc đời cô là một chuỗi những sai lầm nối tiếp nhau. Nó là một vòng luẩn quẩn không lối thoát. Vừa được cha tha thứ lỗi lầm cô lại nghĩ ngay tới một công việc để có tiền nuôi con ăn học.
Để lại con cho ông bà ngoại chăm, cô một mình lên thủ đô tìm việc làm. Nói là tìm việc làm cho oai chứ thực ra trong đầu cô đã có dự định sẽ làm việc gì rồi. Cô muốn tranh thủ thời gian tuổi trẻ để “bán thân”. Với suy nghĩ đơn giản của cô thì chỉ có nghề đó cô mới nhanh chóng dành dụm được một số vốn nhất định để nuôi con và để cô kiếm được một công việc tốt hơn sau này. Nghĩ là làm. Cô thuê nhà ở Đội Cấn và bán “vốn tự có” của mình để nuôi con, để “chăm chút” cho tương lai. Nhưng lại một lần nữa thần may mắn không mỉm cười với cô bởi hành nghề chưa được bao lâu thì cô lại bị bắt. Lại một lần nữa cô làm cho cả gia đình choáng váng. Lần này cha cô quyết định từ một đứa con mất nết. Anh trai cô vì thương cô lên đã lén lút lên thăm cô. Anh trai đã trách cô nông nổi và khờ khạo. Bố cô vì quá thất vọng về con gái nên sức khỏe đã suy sụp nhanh. Hơn lúc nào hết cô thấy thương và có lỗi với bố biết bao.
Video đang HOT
Những ngày này khi phải sống trong Trung tâm Giáo dục lao động xã hội Ba Vì cô không dám mơ tới một ngày sẽ được cha cô tha thứ. Cô đã khiến gia đình khốn đốn và đau khổ vì mình quá nhiều. Cô chỉ nuôi một hy vọng đến một ngày nào đó, khi con cô khôn lớn nó sẽ hiểu và cảm thông cho những sai lầm của mẹ. Ngày xưa, cô đã từng quỳ xin sự tha thứ của cha. Giờ đây, cô sẽ tiếp tục sám hối như một cách quỳ xin sự tha thứ của số phận.
Theo Cảnh sát toàn cầu
"Tú bà" cứu gái mại dâm bằng bao cao su
Nhiều gái mại dâm đã thoát cảnh đầy đọa của bệnh tật nhờ một cựu tú bà tốt bụng (Hình minh họa)
Từng là một "tú bà" khét tiếng, giờ đây người đàn bà này đang quay lại chốn "lầu xanh" tìm lại những cô gái mại dâm để... tuyên truyền cho các cô gái mại dâm tránh xa lưới hãi tử thần HIV/AIDS.
Ở TP Huế, có một người đàn bà khá nổi tiếng, bởi từng là một "tú bà" khét tiếng với nghề "buôn son bán phấn", sống trên thân xác gái mại dâm. Bị bắt, đi tù, mãn hạn tù, "cựu tú bà" ấy lại quay lại chốn "lầu xanh" tìm lại những cô gái mại dâm, nhiều người tưởng rằng mụ quay lại để bắt mối, tuyển hàng làm "nghề" cũ.
Nhưng người ta lại một phen ngạc nhiên, "cựu tú bà" ấy quay lại mang trên mình một thiên sứ với nghĩa cả cao đẹp, đó là tuyên truyền cho các cô gái mại dâm tránh xa lưới hãi tử thần HIV/AIDS, bà giúp các cô gái biết cách dung bao cao su một cách an toàn, tránh xa ma túy, bệnh tật... những việc làm cao đẹp ấy khiến nhiều người cảm phục, cũng khiến chị ngày càng nổi tiếng.
"Cựu tú bà" trở lại "lầu xanh"
"Cựu tú bá" đó chính là chị Nguyễn Thị Thảo, 48 tuổi, ở Tổ 3, phường An Tây, TP Huế. Chị Thảo được ví như cái phao để những người lầm lỡ bấu víu trên con đường phục thiện hoàn lương, tránh xa bệnh nghề nghiệp.
Cựu tú bà Nguyễn Thị Thảo
Nhờ chị Thảo mà rất nhiều cô gái trẻ đang trên đường lầm lỡ trong nghề mại dâm đã hoàn lương bằng những việc làm cụ thể của chị như tuyên truyền về HIV/AIDS, phát bao cao su miễn phí...
Thế nhưng, những ngày đầu mới ra tù, đó là vào tháng 7 năm 2005, người ta thấy "cựu tú bà" ấy quay lại "chốn xưa" với thái độ lấm la lấm lét thì nhiều người ngờ lắm, người dân soi mói, các chủ cắt tóc, gội đầu - thư giãn nhạy cảm, những động chứa thì lớn tiếng: "Bà định xem xét "thị trường" để tranh giành với chúng tôi sao? Đất của người nào người sống, đừng lôi kéo mấy đứa "con" của tôi nhá".
Con mấy cô gái mại dâm từng là nhân viên của chị Thảo ngày trước hớn hở: "Má về hồi nào, tính gọi con sang làm hả"... Lúc đó, chị Thảo lung ta lung túng, mãi mới đưa ra mớ bao cao su, mới giải thích rằng họ đang hành nghề thiếu an toàn, rất dễ bị bệnh.
Rồi chị lấy dẫn chứng về nhiều cô gái mại dâm trước đây mà chị quen ra làm ví dụ, như tại họ để cho "khách làng chơi" quan hệ không dùng bao cao su, rất dễ lây bệnh, dễ bị "si-đa". Lại có nhiều cô vì yếu, trước lúc "tiếp khách" thường dung ma túy để cho "trường sức", cái cảnh chích choác không an toàn ấy đã khiến nhiều cô gái mại dâm sớm đổ bệnh, mất sớm...
Mới nghe đến đó, mọi nhân vật ở "lầu xanh" mới vỡ lẽ, hóa ra chị đến để "dạy đời" họ. Có kẻ còn nói "mụ có hơn gì chúng tôi, đừng lên mặt dạy đời", người thì bán tín bán nghi, xì xảo với những việc làm trái với cá tính của một "tú bà" từng sống trong nghề như chị. Thế nên, từ đó họ thường tránh mặt, cấm cửa "cựu tú bà" Nguyễn Thị Thảo đến gần nơi họ hành nghề.
Thậm chí, chúng con cho bảo kê ra ngăn chặn chị, không cho tiếp xúc với các cô gái mại dâm để phát bao cao su, tuyên truyền phòng chống HIV/AIDS... vì sợ làm lung lay ý chí của các cô gái. Cũng may, dần dần nhờ sự giúp sức của các ban nghành cơ sở, các tổ chức đoàn hội, chị Thảo dễ dàng tiếp xúc với nhiều cô gái mại dâm mà không gặp nguy hiểm như những ngày đầu "vào nghề".
Nhiều cô gái mại dâm hay lánh mặt chị cũng chịu nghe, chịu để chị hướng dẫn cách dung bao cao su sao cho đúng khoa học, tránh lây nhiễm các bệnh nan y. Còn các "tú ông, tú bà" cứng cổ cũng không còn xua đuổi chị như ta ma ngoại đạo nữa, họ nghe theo chị, học cách phòng bệnh cho mọi đối tượng.
Chị bắt đầu chiếm được cảm tình, được uy tín trong giới mại dâm bắt đầu từ đó, có khi họ không "tín nhiệm" bất cứ ban nghành nào ngoài người đàn bà phát bao cao su ấy. Chị trở thành chõ dựa cho họ, trở thành người định hướng từ tưởng hoàn lương cho nhiều cô gái.
Có cô như V. được chị khuyên bỏ về quê lấy chồng sinh con, giờ vẫn thường xuyên bắt lien lạc với chị. Hay cô H. ở ngoại thành Huế, cũng đã bỏ nghề mại dâm và trở thành tuyên truyền viên tích cực của chị...
Duyên phận trong những ngày tù tội
Bây giờ, ngồi kể chuyện với chúng tôi về quá khứ, chị Thảo bảo rằng cuộc đời mình cũng từng lầm lỡ nên bây giờ khi đã hoàn lương trở thành người trong sạch, đóng góp sức mọn cho cuộc sống này chị càng thêm gìn giữ nó. Ngày đó, khi đất nước trở mình trong nền kinh tế mới, biết bao loại hình dịch vụ kinh doanh, giải trí đã tranh nhau mọc lên.
Chị Thảo và môt công tác viên trong nhóm
Bắt nhịp với "trào lưu" đó, chị Thảo mở quán cắt tóc, gội đầu. Các nhân viên được chị trực tiếp tuyển chọn, từ Bắc vào Nam, từ đồng bằng đến miền núi. Trên địa bàn có nhiều quán tương tự nhưng khách muốn thư giãn luôn tìm đến quán chị Thảo không những vì tay nghề, sắc đẹp của các cô gái mà còn là sự biết "chiều" hết mình.
Tiền kiếm được ngày càng nhiều, chị bàn với chồng mở rộng thêm "cơ sở". Ngày ấy, quán của chị Thảo nổi lên như cồn trong giới ăn chơi ở xứ Huế. Năm 2001, vợ chồng chị Thảo đã nằm trong "tầm ngắm" của cơ quan Công an. Lần lượt bị bắt, chị Thảo bị phạt 5 năm tù và chồng chị 7 năm tù với tội danh buôn bán ma tuý và chứa gái mại dâm.
"Những ngày tháng trong tù, tôi mới thấy hết giá trị của sự tự do, nỗi đau khi hai con tôi còn nhỏ dại mà không có bố mẹ bên cạnh chăm sóc, dạy dỗ, chúng nó đều phải bỏ học..." - chị Thảo kể trong nước mắt. Do cải tạo tốt nên chị được tha về trước thời hạn hai năm.
Trở về khi gia đình tan nát, con bỏ học, chênh vênh, cuộc đời không định hướng và muốn chết quách đi cho xong. Cũng trong hoàn cảnh đó, chị Thảo may mắn gặp được bác sĩ Trần Thị Ngọc (Giám đốc Trung tâm phòng, chống HIV/AIDS tỉnh Thừa Thiên - Huế) và bác sĩ Nguyễn Khoa Nhân (phụ trách các nhóm giáo dục đồng đẳng viên Thừa Thiên - Huế) vận động tham gia nhóm nhân viên tiếp cận cộng đồng, đóng góp công sức của mình trong công tác phòng, chống HIV/AIDS cũng là những ngày tháng phục thiện.
Ban đầu chị còn nghi ngại, sợ mọi người chê cười nhưng được thuyết phục bởi người tốt nên chị đã vỡ ra nhiều vấn đề. Chị nghĩ, làm rồi nhiều người sẽ hiểu chị thôi. Hơn nữa, chị từng ở tù với nhiều chị em có hoàn cảnh đặc biệt, tất cả họ tâm sự với chị rằng, họ không muốn phạm tội, vì hoàn cảnh đưa đẩy. Chứ thực ra, có nhiều người cũng mong ước được sống bình thường.
Nhất là các cô gái bán dâm, họ từng lương thiện và trên hành trình sa chân vào cái nghề nhơ nhớp ấy đôi khi họ cũng động lòng muốn hướng thiện. Nhưng vì miếng cơm manh áo đã giết đi cái sự trăn trở của lương tâm mà tiếp tục dấn sâu vào con đường tù tội.
Sau khi mãn hạn tù trước thời hạn về nhà, những quán cắt tóc, gội đầu ngày trước được chị chỉnh sửa thành những phòng trọ cho sinh viên, những người có thu nhập thấp thuê giá rẻ và giúp đỡ họ nhiều trong cuộc sống. Nhất là đối với các cô gái trẻ, chị khuyên can thiệt hơn ở đời cho họ biết để không sai lầm như chị ngày xưa.
Khi chị tham gia đi tuyên truyền, không kể ngày hay đêm, với chiếc xe đạp cà tàng, chị cùng các anh, chị em trong nhóm rong ruổi khắp các ngõ hẻm, từ thành phố đến các huyện là điểm nóng như Phú Lộc, Phú Vang... vượt hàng trăm cây số, qua những con dốc đứng đến với đồng bào huyện A Lưới, Nam Đông, len lỏi đến từng nhà hàng, khách sạn thậm chí sang cả huyện Hải Lăng (Quảng Trị) để tiếp cận với những người có hành vi nguy cơ cao. Thuyết phục, động viên họ đi khám bệnh, cung cấp kiến thức về HIV và phát bao cao su.
Dạy cách dùng bao cao su
Theo như chị kể thì những ngày đầu thật vất vả, bị mọi người xa lánh. Có kẻ chuyên kinh doanh mại dâm thì còn chửi: "Đúng là lưu manh giả danh người tốt, trước mụ cũng hơn gì tôi". Có kẻ còn cho bọn bảo kê ra ngăn chặn chị Thảo không cho tiếp xúc với các cô gái mại dâm để phát bao cao su. Còn những chủ cắt tóc, gội đầu - thư giãn nhạy cảm thì tránh mặt chị, có chủ còn cấm cửa chị.
Nhưng nhìn những cô gái trẻ đang đứng trước ranh giới giữa lương thiện và sa ngã, chị lại càng quyết tâm cứu lấy các cô. Chị năn nỉ, khuyên nhiều lắm... Cuối cùng, các cô gái hành nghề nhạy cảm học hành không tới nơi tới chốn kia cũng nghe ra và tin chị.
Bây giờ, chị đã trở thành người bạn mỗi khi họ cần. Cứ như thế, chị đã khuyên nhủ nhiều cô gái bỏ con đường tối về với lao động chính đáng. Nhiều cô gái ở tại thành phố này như cô H., cô V. gần nhà chị vốn hành nghề mại dâm nhiều năm nay hoàn lương có cuộc sống ổn định coi chị như người mẹ tái sinh ra họ. Họ cũng đã noi gương chị Thảo, tham gia tuyên truyền phòng chống HIV/AIDS, phát bao cao su ở các phố, khu vực nhạy cảm trong thành phố.
Bây giờ, chị Thảo bảo vui nhất là khi tiếp cận được với đối tượng khó cảm hóa nhất rồi chở họ đi khám bệnh, được chia sẻ nỗi niềm cùng mọi người, dần dần hướng họ về cuộc sống lương thiện. Với "tiếng tăm", kinh nghiệm của mình nên chị luôn được các cô gái tin tưởng, các thành viên trong nhóm tin tưởng, vì chị là người tiếp cận được nhiều đối tượng nhất.
Rất cần những người như chị
Hỏi về chuyện gia đình, chị Thảo cho biết, chồng chị cũng ủng hộ nhiệt tình và sắp tới anh cũng sẽ tham gia nhóm với chị. Hai con chị giờ đã trưởng thành và được mọi người tin yêu vì chúng là con của người đàn bà biết hoàn lương và sống ý nghĩa bằng công sức đóng góp của mình cho xã hội. Những ngày này, chị đã có những niềm vui to lớn, đó là có đứa cháu ngoại đã biết bi bô chào đón bà.
Chị Thảo bảo: "Cảm ơn Nhà nước đã cho tôi cơ hội được làm lại cuộc đời, tạo điều kiện cho tôi trở thành người bình thường. Nay tôi thấy người trẻ tuổi đang sa ngã giống như tôi ngày trước, tôi thấy xót xa, thấy mình có lỗi khi chưa làm được gì cho họ".
Chị Thảo luôn đau đáu làm sao để giúp cho những người lầm lỡ, và có nguy cơ lầm lỡ trở về con đường thiện và ý niệm đó biến thành việc làm cụ thể chứ chị không ngồi yên một chỗ.
Như trưởng nhóm Lê Văn Đồng nói về chị Thảo thế này: "Chị Thảo làm việc rất tích cực, trách nhiệm, nhiệt tình tuân theo những quy định của nhóm". Lúc đấy chị cười, thật hiền, thật đẹp: "Sự đóng góp công sức của tôi có gì đâu, tôi không sợ khó khăn, chỉ sợ mọi người thiếu hiểu biết về HIV/AIDS, tôi đã sống những ngày tăm tối rồi, thấm thía được cái giá phải trả nên mong muốn mọi người đừng như tôi...".
Theo Dân Việt
100% gái mại dâm bị bạo hành ở Việt Nam 100% những cô gái mại dâm bị bạo hành (Hình minh họa) 100% gái mại dâm bị bạo hành, hầu hết trong số họ xuất thân từ những vùng nông thôn nghèo khó, thiếu kiến thức để tự bảo vệ mình nên buộc phải chấp nhận bị bạo hành. Đó là một kết luận trong báo cáo nghiên cứu mới nhất về "Bạo...