Phận mỏng
Trưa nắng chang chang, anh vẫn quần cộc, cởi trần, cọc cạch chiếc xe đạp sườn ngang chở oằn bao khoai mì đi ngang nhà tôi. Một tiếng “bốp” khá to làm xe loạng choạng. Nổ ruột rồi. Anh ngần ngừ ghé vào tiệm sửa xe của tôi hỏi trổng:
- Có thay ruột xe đạp không?
Thằng em “chính chủ” của tiệm đã đi ăn trưa, chỉ còn mình tôi nửa thức nửa ngủ trên chiếc ghế xếp.
- Dà… không có thay ruột xe đạp… Anh… A… nh… Cường phải không? Sao trưa nắng mà đi làm chi cho cực vậy? Ngồi uống nước chút thằng em về vá cho.
- Ba lỗ rồi, vá gì nữa? Thay lẹ chở cho lò, lâu mì chạy chỉ hết!
Video đang HOT
- Thì cứ uống ly nước. Rồi lấy xe máy của em mà chở mì đi. Dễ sợ ông không, bạn bè nhà cùng xã mà mười mấy năm nay mới nói chuyện được với ông đó!
Tôi vồn vã vì gặp người quen cũ. Anh e dè chắc vì bộ “trang phục” trên người. Hỏi thăm vợ con, anh bảo: “Duyên phận tôi mỏng lắm! Chắc tại hồi đó mới “yêu mở hàng” mà em từ chối nên có vợ rồi, vợ cũng bỏ mấy cha con tôi đi…”.
Chuyện vợ anh bỏ đi, hai đứa trẻ để lại cho chồng, tôi đã biết. Nhà chung xã mà! Tiêu chuẩn trợ cấp hàng tháng dành cho con em nhà nghèo học giỏi của hai con anh do một Mạnh Thường Quân tài trợ cũng là tôi giới thiệu, nhưng chắc anh không biết. Anh chầm chậm kể chuyện như độc thoại, rằng vợ anh bỏ đi vì chê anh nghèo, nghèo “truyền thống” không hy vọng gì khá lên được. Cô ấy thân gái 12 bến nước, mong bến trong chứ thời buổi này làm sao cam lòng nơi “bến đục”. Vậy là đi biền biệt, bỏ luôn hai núm ruột. Bộ trang phục trên người anh mười mấy năm rồi vẫn vậy, có chăng là đen mốc hơn, nhăn nheo hơn. Suốt ngày anh dang mình dưới nắng, hết đồng đất này tới khu trảng nọ để mót mì, mót mía, mót nhãn… kiếm tiền nuôi con ăn học. Cơ cực vậy nên không khi nào anh được khoác đủ bộ quần áo trên người, thường chỉ độc chiếc quần đùi xoăn như lò xo. Thảng hoặc ba ngày Tết, anh tròng thêm cái áo rồi mươi phút cũng cởi ra vì “quen da” mất rồi.
Hai con trai anh, đứa lớp 11, đứa lớp 10 không học thêm nhưng học rất giỏi. Căn nhà nhỏ xíu, mái tôn thủng lỗ chỗ, tường gạch cũ xì xì nhưng dán đầy những giấy khen. Anh bảo, phận mình mỏng đường tình duyên, thôi ráng lo cho con, mai mốt già được con dìu đỡ cơm thuốc “tới nơi tới chốn”. Là anh ước mong hai con, đứa học điều dưỡng, đứa học y dược đấy!
Anh chất bao mì lên xe máy, tấm lưng trần đen nhẻm đã hơi còng của người đàn ông 40 đập vào mắt tôi một nỗi niềm không thể gọi tên…
Theo VNE
Bị phát hiện đã có vợ, anh còn chửi tôi ngu
"Các em dại thì các em chết, các em yêu mà không chịu tìm hiểu thì kêu ca gì. Đừng oán trách anh vì không phải anh thì em cũng dính bẫy kẻ khác mà thôi", anh thản nhiên nói.
Tôi hỏi anh tại sao anh lại lừa dối tôi thì anh trả lời một cách thản nhiên: "Thằng đàn ông nào chả giống nhau hả em, đàn ông bọn anh là thế. Các em dại thì các em chết, các em yêu mà không chịu tìm hiểu thì kêu ca gì. Có thằng đàn ông nào chịu một vợ một chồng, có thằng đàn ông nào chỉ biết đến vợ mình không đâu. Có gã nào mà không tán tỉnh chơi bời. Chỉ là các cô gái hám giàu, thích yêu thì sa vào vòng tay của họ mà thôi. Đừng oán trách anh vì không phải anh thì em cũng dính bẫy kẻ khác mà thôi".
Nghe anh nói mà tôi chua xót trong lòng. Người đàn ông tôi yêu đã thay đổi hoàn toàn, anh bỉ ổi chóng mặt. Đến một gã sở khanh khi yêu tôi cũng không dám tin là anh ta lại có thể trắng trợn như vậy. Đằng này, anh thẳng thừng nói với tôi khi bị bại lộ. Anh nói tôi hãy coi như đó là một cuộc tình qua đường, không có gì phải suy nghĩ. Anh còn nói tôi chẳng sao cả, tội gì mà không yêu. Với lại, yêu anh tôi còn nhận được nhiều thứ, anh cũng mua quà cáp cho tôi nhiều, quan tâm tôi. Thật đê tiện, anh lại còn trắng trợn kể công với tôi về những gì anh đã làm cho tôi sao.
Quà ư, nếu như tôi biết anh không phải yêu tôi thật lòng thì tôi đã không màng đến những món quà của anh. Tôi cũng không bận tâm tại sao anh lại khiến tôi đau khổ như vậy mà tôi vẫn muốn được yêu anh. Tôi vẫn hi vọng anh đang nói dối, đang diễn kịch. Nào ngờ, đó là sự thật.
Anh trẻ đẹp, ăn nói dễ nghe, quan tâm người khác. Anh nhiệt tình đến mức khiến tôi tự hào, vậy mà bây giờ anh giống như quỷ dữ, hiện nguyên hình đê tiện của mình. Anh bảo tôi dại thì phải chịu. Đúng là tôi dại thật, dại vì đã yêu và trao trái tim và thân xác này cho anh. Khi anh bị tôi phát hiện, anh hả hê cười đùa vì khi đó, anh cũng đã có được tôi rồi. Coi như đó là chiến tích của anh, thành quả của anh.
Thật hận là vợ anh không hề hay biết anh là gã như vậy. Nếu có nói ra thì cô ấy cũng cho rằng, chúng tôi vì yêu anh, yêu vẻ ngoài của anh, tính cách của anh mà cố tình chia rẽ tình cảm của họ. Cô ta sẽ cho chúng tôi là kẻ đeo bám anh vì trước mặt vợ con, anh cũng giả tạo một cách đáng sợ. Anh thật tài tình, bao nhiêu năm chung sống với vợ, có đến hai con mà anh vẫn lừa được vợ anh một cách hoàn hảo như thế. Trong mắt vợ, anh là một người chồng tuyệt vời, không bao giờ biết đến hai chữ ngoại tình.
Tôi bị anh lừa yêu anh một thời gian dài, yêu thương và chăm sóc anh. Đau khổ hơn, tôi yêu anh thật lòng nên bây giờ, tôi đau lắm. Càng đau hơn khi biết anh lại bỉ ổi như vậy. Một con người, một hình tượng sụp đổ, làm sao mà không đau được. Tôi đã khóc thương cho chính bản thân mình, khóc vì những gì đã qua và hứa rằng, sẽ không rơi nước mắt vì kẻ bỉ ổi ấy nữa.
Không biết, tôi là nạn nhân thứ mấy của anh. Anh cứ bỏ nhẫn cưới, khoác lên mình một hình dáng đẹp, một bộ mặt hiền từ mà không ai có thể nhận ra để đi lừa các cô gái ngây thơ trong trắng. Rồi anh ta sẽ bị quả báo, sẽ bị trừng phạt vì hành động đê tiện của mình. Tôi tự hỏi, chẳng lẽ anh ta không có trái tim. Những người con gái yêu anh ta, chí ít là như tôi, chân thành và say đắm như vậy, tại sao anh ta không hề động lòng, anh ta còn phỉ báng họ khi họ tin vào anh.
Tôi hận đàn ông có vợ và thề rằng, sẽ không bao giờ tiếp xúc với những con người ấy. Đúng là những kẻ tham lam, rồi sẽ bị quả báo và trừng phạt khi đi lừa dối người khác mà thôi!
Theo VNE
Dễ nói khó làm Trước đây, tôi thường tự nhủ sau này chỉ cần chồng mình đánh một cái là mình cũng bỏ. Nhưng giờ đây, khi đã làm vợ, làm mẹ tôi mới thấy chữ "bỏ" không dễ làm như nói. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cha đánh mẹ là vào năm tôi lên bảy. Lần đó, ông đã biến thành một con người khác...