Phận làm dâu nhà giàu
Mẹ chị bị ốm, lên ở với con gái vài ngày để tiện việc đi lại điều trị ở bệnh viện. Vậy mà, mẹ chồng chị bóng gió chì chiết, nhiếc móc như thể bà phải nuôi thêm một gánh nặng. Phận làm dâu, chị nuốt nước mắt giúi vội ít tiền vào tay mẹ đẻ rồi chở mẹ ra bệnh viện nằm.
Ngày cưới, chị hạnh phúc như bất cứ cô gái nào trong làng. Váy trắng tinh khôi, tiệc cưới linh đình. Chị cứ như mê đi trong hạnh phúc. Cả làng mừng cho chị và những chàng trai thì thầm tiếc nuối chị – cô gái xinh đẹp và dịu dàng nhất làng đã lên xe hoa.
Ngày về nhà chồng, ở trên phòng chị vừa cởi chiếc váy cưới lộng lẫy xuống đến chân, chị đã nghe thấy tiếng mẹ chồng gọi với từ dưới phòng khách. Chị vội vàng xỏ dép xuống dưới. Khách khứa họ hàng vẫn còn đang ngồi ngổn ngang.
Mẹ chồng bảo chị: “Từ nay con đã làm dâu nhà này, gia đình này là của con, con phải lo lắng quán xuyến. Nhà mẹ ở phố nên có khác một chút so với ở quê, mẹ sẽ dạy bảo con từ từ. Nhưng con phải thấy là mình may mắn khi làm dâu của mẹ. Gia đình nhà mình nề nếp và gia giáo, con cũng phải cố gắng mà học theo”.
Chị lật đật vâng dạ, chị đã thấy được vài ánh mắt thương cảm của mấy bác họ dành cho chị. Chị bỗng thấy có một vầng mây nhẹ bao phủ trên đầu.
Ngày về nhà chồng, ở trên phòng chị vừa cởi chiếc váy cưới lộng lẫy xuống đến chân, chị đã nghe thấy tiếng mẹ chồng gọi với từ dưới phòng khách (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Từ lúc chị về làm dâu, đến nay đã tròn 8 tháng. Chưa một lần chị cảm thấy một ngày mình được nghỉ ngơi. Bất cứ việc gì dù nhỏ nhất, chị cũng bị mẹ chồng theo dõi quản thúc. Từ việc đặt chiếc ly xuống bàn thế nào cho khéo, đến việc úp cái bát mà không có tiếng động, bất cứ điều gì bà cũng đưa mấy từ “gia giáo nề nếp” vào làm chị không thở nổi.
Chị là một giáo viên, công việc không quá bận nhưng cũng chiếm nhiều thời gian của chị. Buổi trưa chẳng bao giờ chị được thảnh thơi như bạn bè để đi ăn cơm cùng nhau. Cứ hết tiết dạy chị vội vàng phóng xe về nhà nấu cơm cho cả gia đình chồng. Buổi tối, mình chị cơm nước giặt giũ xong cũng đến gần 10 giờ khuya, lúc đó ngồi bên bàn giáo án, chị buồn ngủ rũ mắt.
Mẹ chồng chị quy định nhà phải lau ngày 2 lần, mà ngôi nhà nào có nhỏ bé gì. Mỗi lần lau nhà xong là chị thở hổn hển. Bà kêu chị yếu, có mấy việc cỏn con mà làm không xong. Bà than thở tiếc nuối ngày xưa sao bà không kiên quyết một chút để bắt chồng chị lấy người phụ nữ mà bà chọn.
Chị mang thai, vì không được nghỉ ngơi và suốt ngày mệt mỏi nên sức khỏe chị yếu. Chị sinh con, con bé ốm đau quặt quẹo, bà chê chị không biết đẻ. Bà chẳng bao giờ thèm bế cháu. Trong mắt bà, chị phải đẻ được cháu trai đích tôn thì bà mới coi như là chị đã đẻ. Còn không thì cứ phải đợi đấy.
Mẹ chị bị ốm, lên ở với con gái vài ngày để tiện việc đi lại điều trị ở bệnh viện. Vậy mà, mẹ chồng chị bóng gió chì chiết, nhiếc móc như thể bà phải nuôi thêm một gánh nặng. Phận làm dâu, chị nuốt nước mắt giúi vội ít tiền vào tay mẹ đẻ rồi chở mẹ ra bệnh viện nằm để khỏi phải nhìn thấy khuôn mặt nặng nhẹ của mẹ chồng.
Chị lại phải cùng con gái trở về ngôi nhà bé nhỏ với bố mẹ đẻ. Ly hôn xong là lúc chị biết mình đang có bầu lần nữa (Ảnh minh họa)
Rồi chị mang bầu hai lần nữa nhưng đều bị sẩy. Mẹ chồng chị lại có cớ để tiếp tục phàn nàn. Chồng chị nghe lời mẹ, bỏ bê chị sống với một cô gái khác. Khi cô gái kia mang thai, mẹ chồng gây sức ép buộc chị phải ly hôn mặc chị van xin khóc lóc.
Chị lại phải cùng con gái trở về ngôi nhà bé nhỏ với bố mẹ đẻ. Ly hôn xong là lúc chị biết mình đang có bầu lần nữa. Lần này, ông trời thương nên đã để em bé lại với chị. Ngày mà người phụ nữ kia sinh được đứa con gái thì hai tháng sau, trong ngôi làng nhỏ, con trai kháu khỉnh của chị đã ra đời.
Chị ôm con mà nước mắt cứ rơi. Không biết chị khóc vì hạnh phúc hay vì quá xót xa cho thân phận của mình?
Theo VNE
Tôi van xin chồng 'phút giây hạnh phúc'
Tôi van nài anh, van anh ngủ cùng tôi, cho tôi giây phút hạnh phúc nhưng nhất định anh không làm. Anh đã coi tôi là người ngoài, giờ ăn không nói, ngủ không chung giường. Tôi năn nỉ, van xin anh, anh cũng mặc kệ, bỏ ngoài tai tất cả những gì chỉ cần là lời tôi nói.
Nước mắt tôi chảy dài khi nghĩ đến những ngày tháng vợ chồng trong tương lai. Tôi đã tưởng anh yêu tôi hết lòng, hết dạ. Thì ra, anh chỉ coi tôi là người đàn bà mà anh sở hữu, không hơn không kém.
Ngày cưới tôi, nhìn nụ cười rạng rỡ của anh, tôi tin, đó là tình yêu thực sự. Tôi nghĩ, chắc chắn mình sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc như ý. Nhưng thật chẳng ngờ, mọi chuyện đã thay đổi chóng mặt. Ngày đó, anh lấy tôi nhưng không phải thực sự anh yêu thương tôi hết lòng. Anh vẫn tơ tưởng tới người con gái khác, đó là người tình cũ của anh. Vì hận cô ấy, anh đem lòng yêu tôi và cưới. Thế mà anh đóng đạt vai, đóng như thật chuyện chúng tôi trở thành vợ chồng hạnh phúc.
Phát hiện ra anh còn hay nhắn tin tình cảm với người cũ, tôi bốc hỏa. Tôi làm um mọi chuyện lên, nói anh ngoại tình này kia. Cả nhà anh biết chuyện nói anh không ra gì. Ai cũng nghĩ anh phản bội tôi vì đúng là, anh có cô bạn gái cũ tên như vậy, cũng làm ở chỗ đó, theo như tôi biết và gia đình anh biết. Nghe tới tên cô ta, họ đoán là tôi biết chuyện, họ cũng nghĩ &'không có lửa làm sao có khói' nên anh là đối tượng tình nghi. Chúng tôi trở thành hai người bằng mặt không bằng lòng.
Anh hận tôi, cau có khó chịu vì tôi nói chuyện của anh với cả nhà. Anh khăng khăng không ngọai tình, chỉ là nhắn tin tình cảm khi cô ấy kêu than với anh về gia đình mình. Chứ anh chưa từng làm chuyện gì với cô ấy từ khi anh cưới tôi. Anh thừa nhận là mình còn yêu người con gái đó, nhưng họ cũng có gia đình rồi. Còn anh thì đang cố gắng vun vén tình cảm với tôi. Nhưng tôi đã bị anh chơi cho một vố, giờ cả làng biết anh ngoại tình này kia. Trong mắt họ, anh là một gã đàn ông vô liêm sỉ, không ra gì. Anh hận tôi vì tôi đã bêu xấu anh, đặt điều cho anh.
Thú thực là, tôi chưa từng thấy anh ngoại tình, chỉ là tôi đọc được tin nhắn mùi mẫn của anh. Điều đó cũng không thể khẳng định anh ngoại tình. Nhưng máu ghen tuông nổi lên trong người tôi, tôi bực bội đã nói anh như vậy. Kể ra chỉ là nhắn tin tình tứ, tôi nghĩ, anh cũng không nên làm như vậy khi anh đã có vợ rồi. Nhất là, đó là người con gái anh yêu thương tha thiết.
Bây giờ, tôi nói với anh rằng, đó là sai lầm của tôi, hi vọng anh hiểu và thông cảm cho tôi. Phụ nữ ghen tuông là vậy. Nhưng anh đã lạnh lòng với tôi, anh nhất định không tha thứ. Từ hôm đó, anh coi tôi như người dưng nước lã. Anh ra ngoài nằm, không nằm chung giường với tôi. Anh ghét bỏ tôi, coi tôi không ra gì. Tôi nói gì anh cũng phớt lờ như tôi không tồn tại. Nhưng anh không đề cập chuyện ly hôn, có lẽ vì chúng tôi mới cưới.
Tôi mệt mỏi vì cuộc sống vợ chồng như vậy. Không chung giường, cả bữa ăn không nói câu nào. Anh coi tôi không ra gì. Tôi cô đơn vô cùng, và thấy mình đã quá đáng. Tôi van nài anh, van anh ngủ cùng tôi, cho tôi giây phút hạnh phúc nhưng nhất định anh không làm. Anh đã coi tôi là người ngoài, giờ ăn không nói, ngủ không chung giường. Tôi năn nỉ, van xin anh, anh cũng mặc kệ, bỏ ngoài tai tất cả những gì chỉ cần là lời tôi nói.
Anh hận tôi như vậy, tôi phải làm sao? Tôi chán lắm rồi, sống thế này thì thà không sống còn hơn! Liệu tôi sai hay là anh sai.
Theo VNE
Cảm ơn cô đã cướp chồng tôi - kẻ vô liêm sỉ Thật may là vì cô đã cướp chồng để bây giờ tôi không phải gánh chịu nỗi đau ấy, để tôi được sống cuộc sống hạnh phúc mà lẽ ra tôi được hưởng. Ngày đó, khi chồng mình rơi vào tay kẻ khác, tôi nghĩ mình có thể chết đi được. Tôi giống như người rơi xuống vực thẳm, hơn nữa cảm giác...