Phận “gái già” đi bắt “gà Tây”
Đội ngũ gái mại dâm ai cũng ở độ tuổi 30 – 40. Mấy bác xe ôm còn chê ỏng chê eo, thế nhưng các “gái già” này lại kiếm được bộn tiền từ khách Tây.
Một “gái già” đang mặc cả giá
Điếm U40
Hầu hết các gái ở đây có độ tuổi khá nhừ và ngoại hình thì hiện rõ vẻ già nua, tàn phai của thời gian. Nhưng tỷ lệ nghịch với tuổi tác và ngoại hình là tuổi nghề và thu nhập của họ. Có người thâm niên đến 13 năm làm gái, hiện tại mỗi lần đi khách đều kiếm khoảng 100 USD. Chưa tính một số ả còn cặp bồ và xin xỏ của các người tình được vài nghìn USD mỗi tháng.
Chung – là người Hà Nội chính gốc, dáng mảnh khảnh, ăn mặc rất chi nhu mì với quần bò màu đen và áo phông cũng màu đen, tóc dài nhuộm vàng. Lấy chồng và sinh con muộn, tối tối chị lại son phấn, ăn diện lên bar để “đong khách”. Hoa, quê Bắc Ninh tâm sự, chị làm gái từ năm 19 tuổi, lúc đầu làm gái karaoke, lương bèo bọt mà bị khách hành cho rã rời. Một thời gian sau chị có con và chuyển sang làm gái bar. Chị nói: “Làm gái bar đi được nhiều tiền hơn mà làm đâu hưởng đấy, không phải chia chác với bảo kê, cũng không bị má mì ăn bớt tiền”.
Linh xuất thân trong một gia đình khá giả ở Hà Nội, sở hữu một ngoại hình bắt mắt, cô kết hôn sớm và có 2 mặt con mà vẫn có thân hình rất đẹp. Linh vừa cặp với một đại gia vừa làm gái mỗi tối. Khi được hỏi vì sao rất nhiều tiền rồi mà vẫn đi làm gái, chị ta cho biết: “Tiền chẳng bao giờ là thừa cả, bao nhiêu cũng hết em ạ”. Còn có Loan, Tú, Hạnh… tất cả đều ngoài 30 tuổi, có người ngoài 40 tuổi như Linh Natra, thâm niên làm nghề mại dâm trên dưới chục năm.
Địa điểm mà những gái mại dâm kỳ cựu này lựa chọn để vợt khách thường là các quán bar lớn, chủ yếu là khách ngoại quốc như: Nuz… bar tại khách sạn S, hay bar tại khách sạn M, Ro, bar tại Lý Thường Kiệt,….
Q – nhân viên quán bar A.G.E, trên đường Ngô Quyền, cho biết: “Gái mại dâm nhiều lắm, họ đến mua nước, ngồi ngắm xem khách nào có nhu cầu thì làm giá và đi. Một số gái công khai đi từng bàn khách gạ hỏi. Họ cũng đóng góp vào doanh thu của bar khá nhiều vì khách Tây lịch sự lắm, họ sẵn sàng mời nước cô gái nào họ thích, đôi lúc chỉ để ngồi nói chuyện cho đỡ cô đơn”. Đặc điểm của những ả đào này là rất giỏi tiếng Anh vì khách chủ yếu là người Tây Âu. Ngoài ra, họ còn khoác trên mình những bộ cánh đắt tiền, trang sức cao cấp và thậm chí, một cái mác cũng “hàng hiệu” không kém.
Hoa đã có thâm niên 15 năm “đi khách” ở Hà Nội.
Video đang HOT
Theo chân “gái già”
Hơn 1 tháng ròng rã trong vai “kẻ nghèo làm liều”, tôi đã thâm nhập vào cuộc sống của những “đàn chị” trong giới mại dâm cao cấp chuyên làm việc ở các bar lớn trên địa bàn Hà Nội.
Đúng hẹn, tôi chạy xe đến đón Hoa ở phố An Dương, quận Tây Hồ trong một buổi tối rét buốt tháng 11. Hoa lóc cóc đi bộ từ đằng xa lại, chiếc váy đen ngắn cũn, quần tất mỏng tang và một khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng: “N ơi, chị đây, khiếp lạnh quá, chị không mang cái áo lạnh nào lên, chắc phải về quê lấy thôi”. Hoa leo lên xe tôi và luôn miệng xuýt xoa kêu lạnh. Tôi cười trừ rồ ga phóng đi, cảm thấu được cái rét buốt ngấm vào da thịt.
Vì đối tượng khách của những gái bar này toàn bộ là người nước ngoài, nên họ có thể nói tiếng Anh như gió, đấy là chưa tính một số cô còn nói được tiếng Nhật, Hàn hoặc Trung… “Càng giỏi ngoại ngữ thì càng đi được giá cao”- một đàn chị cho biết. Khách Tây thường là đến Việt Nam công tác, lạ nước lạ cái nên họ có nhu cầu tìm bạn nói chuyện nên khi gái nào biết nói chuyện thì khách không ngần ngại mà “bo” cho rất nhiều tiền (có thể là 300 – 400 USD), nếu khéo léo một chút họ còn cho đi du lịch và cho tiền mua sắm. “Khách Tây họ không chê già, không chê xấu, cứ chiều họ là được, mà tiền nong lại sòng phẳng, thoải mái” - Hoa tâm sự. Chính vì những lý do ấy mà những gái mại dâm này dù đã ở ngưỡng 30 – 40 tuổi hay có ngoại hình xấu một chút vẫn rất đắt khách.
Nhã nhặn, biết làm giá, biết làm tình, biết lả lơi, biết chiều chuộng, biết nâng giá trị bản thân… tất tần tật những nguyên tắc cho một “cái nghề”…
Có hôm tôi theo Hoa lên bar A.G.E, nhìn xung quanh toàn là người ngoại quốc, chỉ có nhân viên phục vụ là người Việt, còn lại là “gái”. “Em phải mua đồ gì uống như khách, chứ không thì bọn bảo vệ đuổi ra ngoài đấy, với lại bọn khách thấy mình cũng đàng hoàng, chúng nó mới xài và cho nhiều tiền. Nói thật chứ cave nào chả giống cave nào, nhưng bọn nó nghĩ là có loại cao cấp với loại bình thường”- Hoa cười rồi khua tay bảo nhân viên lấy ly Cocktail giá 235 nghìn đồng.
Đong đưa trước quầy rượu được một lúc, Hoa hớt hải chạy lại nháy mắt tôi căn dặn: “Chị đi khách, lát về đợi chị nhá, chị trả tiền xe ôm cho”. Tôi gật đầu nhìn theo bóng Hoa cùng người đàn ông ngoại quốc cao to gần gấp đôi ả đi nhanh về lối khách sạn.
Tối hôm ấy, khi tôi chở Hoa về, tôi được đàn chị này hào phóng mời một bát phở bò. Trong cái giá rét của 2g sáng, giữa tháng 11, hai người phụ nữ, một già một trẻ ăn mặc cực sexy ngồi ăn phở ở một quán ăn đêm nằm trên đường Xuân Diệu. Tôi vừa ngồi được một lúc thì có một chị trang điểm rất đậm tiến lại hỏi Hoa: “Ai đây? Mới à?”.
Người này ngồi xuống nhìn tôi hỏi han, tôi cũng tỏ vẻ ngây ngô và thành thật kể hoàn cảnh của mình. Rồi từ lúc ấy, người đàn bà có tên Tú, thâm niên 15 năm làm gái đứng bar đã chia sẻ về những cuộc đi khách của mình. Đang tâm sự thì một gã huýt sáo, Tú đứng bật dậy chạy ra ngoài, hóa ra là có một người ngoại quốc đi qua. Tú chạy ra kéo lại rồi hỏi xem có đi nhà nghỉ không? Sau một lúc làm giá. Tú chạy vào chào tôi và Hoa rồi đi mất.
Họ đã làm mại dâm từ khi còn trẻ, đủ các kiểu, dạng biến hóa, từ gái ôm, gái karaoke, gái theo phòng, gái gọi… và giờ là gái đứng bar, gái đi “đong khách”… Họ vẫn ngày ngày làm công việc ấy, coi nó như một cái “nghề”.
* Tên các nhân vật trong bài viết đã được thay đổi
Theo xahoi
Sơn nữ bị gán lời nguyên hiện thân của "ma cà rồng"
Trong nhiều chuyến công tác ở miền núi Tây Bắc, chúng tôi được nghe không dưới một lần những câu chuyện đầy sự hoang đường về "ma cà rồng"...
Nhiều thiếu nữ miền sơn cước được trời phú cho sắc đẹp tuyệt mỹ, bỗng dưng bị cho là hiện thân của "ma cà rồng" (Ảnh minh họa)
Hiện thân của quỷ!?
Vượt qua mấy con đường rải đá tối tăm dọc dãy núi Bách Thần (Tuyên Quang) tìm đến căn nhà sàn của bà Hoàng Thị Bần. Bà Bần là người dân tộc Tày, năm nay đã gần 80 tuổi và được người dân nơi đây cho rằng biết rất nhiều chuyện người xưa truyền lại về loài "ma cà rồng" từng gieo rắc nỗi kinh hoàng cho người dân vùng cao nhiều đời qua.
Dõi đôi mắt xa xăm vào bóng đêm núi rừng Tây Bắc, bà Bần bắt đầu câu chuyện: Không chỉ các cụ đời xưa mà ngày nay người dân tộc Tày chúng tôi vẫn nói với nhau rằng "ma cà rồng" thường hóa thân vào các cô gái đẹp, da trắng như trứng gà bóc, môi đỏ như máu, tóc đen chảy dài xuống lưng. Cũng theo lời bà Bần thì "ma cà rồng" chẳng bao giờ chết. Mỗi lần người "bị ma nhập" chết đi ấy là một lần "ma cà rồng" lột xác. Lột xác 7 lần thì "ma cà rồng" có thêm một chiếc sừng (nhiều cùng ma lột xác 9 lần). Có thêm một chiếc sừng thì "ma" thoát xác 63 lần (trên đầu có 9 cái sừng) lúc ấy "con ma" hấp thu đủ linh khí tam tài, công lực trở nên vô cùng thâm hậu, biến hóa muôn hình vạn trạng. Lúc ấy chỉ cần "ma" nhìn ai thì người đó sẽ phải... chết(!?). Chính vì vậy mà người nào bị dân bản nghi là "ma cà rồng" thì người đó sẽ bị cả bản xa lánh, cô lập. Chẳng ai muốn giao tiếp với "ma" và đặc biệt rất sợ "ma"... đến nhà mình chơi. "Ma" đến "thăm" nhà nào thì dứt khoát vài ngày hôm sau lợn, gà của nhà đó tự dưng sẽ lăn đùng ra chết?!
"Ma cà rồng" không trú chân ở hẳn một nhà mà cứ lang thang khắp nơi theo chu trình của một đời người. Vì thế người nào bị dân bản nghi là "ma" thì trọn đời, trọn kiếp phải chịu muôn vàn tiếng xấu. Cô gái bị "ma cà rồng" nhập xác, nếu lấy chồng, "ma" theo cô gái ấy về nhà chồng. Cô gái ấy sinh con, "hồn ma" nhập sang con gái, "hồn ma" nhập sang cháu gái. Nếu không có cháu gái thì núp tạm sau cháu dâu...". Lời đồn tai ác ấy đã khiến cho nhiều cô gái cùng thế hệ với bà Bần bị người trong làng bản ghê sợ, cách ly. Người ta cứ bảo nhau không lấy, không chơi khiến cho những cô gái đó nếu không muốn ế chồng thì phải bỏ quê hương đi lập gia đình ở tít tận những miền xa.
Dù những gì liên quan đến "ma cà rồng" chỉ là những lời truyền miệng nhưng bà cụ người Tày này một mực khẳng định hiện nay vẫn còn những gia đình trong dân tộc mình bị coi là "ma cà rồng" nhập xác. Thuyết phục mãi, bà Bần mới dám chỉ cho chúng tôi một gia đình bên xã Yên Lập (Chiêm Hóa, Tuyên Quang) bị đồn là có "ma cà rồng" trong dòng họ.
Từ nhà bà Bần ra về, dù không tin vào những chuyện hoang đường như vậy nhưng những cơn gió núi quăng mình vào vách đá tạo nên những tiếng rít ghê người giữa đại ngàn hoang vu cũng đủ để chúng tôi sởn gai ốc, dựng tóc gáy trên suốt quảng đường về...
Rất nhiều cô gái người Tày bị cho rằng hiện thân của "ma cà rồng"
Lời nguyền nặng mang
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi tiếp tục leo bộ vượt qua con đường đầy đá gộc vắt ngang một quả đồi để tìm sang xã Yên Lập, nơi được cho là vẫn đang tồn tại "ma cà rồng" giữa thời đại tên lửa. Vừa nghe chúng tôi hỏi về "ma cà rồng", Phó Chủ tịch UBND xã Sầm Văn C. nghệt mặt ra như bất ngờ rồi bỗng xua tay đầy lo lắng: "Cái này khó nói lắm. Có "ma cà rồng" thật đấy. Sợ lắm. Không nên nhắc đến làm gì". Chúng tôi phải động viên mãi, ông Phó Chủ tịch xã sinh năm 977 có khuôn mặt còn rất trẻ này mới nhỏ giọng kể lại: "Ở trong xã Yên Lập có 2 gia đình bị coi là bị "ma cà rồng" nhập. Họ cứ đến nhà ai thì nhà người đó có người bị bệnh hoặc chết lợn, chết gà". Cũng theo lời ông C. từ năm 2000 trở lại đây, khi xã có điện chiếu sáng thì người dân đi đêm ít bị "ma cà rồng" dọa. Chứ trước đó thì việc gặp "ma" là chuyện thường xuyên.
Điều đáng chú ý là con gái trong dòng họ Hà đều rất xinh đẹp tuyệt trần và nổi tiếng khắp gần xa về nhan sắc. Họ là những cô gái da trắng, môi hồng, tóc đen mượt chảy dài như suối. Thế nhưng, chỉ vì lời đồn đại tai ác trên mà con gái họ Hà ở khu vực đó không lấy được chồng. Từ thời phong kiến cho tới tận cách đây mấy năm, vẫn không có ai dám lấy những người con gái đẹp đó. Những người con gái họ Hà đều phải bỏ đi nơi xa không ai biết đến để lấy chồng và mưu sinh. Bà Hà Thị B., vợ ông T. nhan sắc hơn người cũng đều chịu chung số phận.
Mất cả giờ đồng hồ thuyết phục, giở đủ các ngón nghề cơ bản chúng tôi mới tiếp cận và chụp được kiểu ảnh của Hà Thị Ng. (17 tuổi) - một thiếu nữ mà theo ông C. là đang phải chịu sự khốn khổ vì những lời đồn ác tâm kia. Ng. có một vẻ đẹp rực rỡ hệt như bông hoa rừng tươi thắm dưới ánh nắng mặt trời. Với làn da trắng nõn và nụ cười đẹp mê hồn có thể làm siêu lòng người khó tính nhất. Năm nay đã 17 tuổi mà Ng. vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai, bởi đơn giản là các chàng trai trong bản đều kinh sợ chẳng ai dám đến gần cô, ai bạo gan thì cũng chỉ dám đứng từ xa mà ngắm.
Bằng tiếng Kinh lơ lớ, Ng. cười buồn tâm sự: "Ngay từ khi mới lớn lên em đã chịu đủ tiếng xấu rằng em là hiện thân của ma quỷ nên chẳng dám đi đâu. Sắp tới em sẽ được một người bác họ đón về Hà Nam để học, để kiếm lấy cái nghề rồi lấy chồng sinh con. Phải xa quê hương, xa cha mẹ, dù rất buồn nhưng em chẳng biết tính sao nữa...".
Theo tìm hiểu của PV, ở xã Yên Lập và những xã lân cận có đến hơn 50 cô gái đẹp từng bị tiếng là "ma cà rồng" nhập. Điển hình như chị em nhà cô Hà Thị M. và Hà Thị T. ở thôn Bản Cải vốn rất xinh đẹp và trắng trẻo nhưng bị đồn là "ma cà rồng". Vì lời đồn đó mà một cô phải lấy chồng trên Na Hang, còn một cô thì xuôi về Phú Thọ. Trước khi ra về, chúng tôi hỏi giờ có điện, có ti vi, đài, báo để đọc thông tin rồi thì còn sợ "ma cà rồng" không, ông Phó Chủ tịch xã nhăn mặt: "Sợ chứ! Cái "ma cà rồng" nó có tha ai đâu. Nếu bắt gặp thì các nhà báo cũng sợ cả thôi"!
Sự thật về căn bệnh "ma cà rồng"
Các nhà khoa học trên thế giời nghiên cứu và khẳng định, những người bị coi là "ma cà rồng" thực ra bị mắc một căn bệnh cực kỳ hi hữu có tên gọi là porphyria - một loại bệnh gen di truyền làm ảnh hưởng đến các sắc tố dưới da. Vào giai đoạn cuối, khôn mặt bệnh nhân porphyria bị biến dạng một cách kỳ dị và hãi hùng, ngay cả chủ nhân của nó cũng không đủ can đảm để soi gương. Nước da sạm lại, nướu răng bắt đầu tróc ra từng mảng khiến cho gốc chân răng càng chìa hẳn ra ngoài. Lợi chuyển sang màu đỏ quạch, ri rỉ máu, trông như thể hàm răng vừa cắm vào... cổ ai.
Thêm nữa những người này cũng rất sợ tiếp xúc với ánh sáng, bởi sẽ làm cho da phồng dộp và nhiễm trùng. Do đó họ chỉ dám ra ngoài vào ban đêm. Rồi loạn tâm lý phát sinh từ hoàn cảnh tù túng ức chế này. Không ít bệnh nhân porphyria rơi vào trạng thái cuồng loạn đã nảy ra ý nghĩ điên rồ: Tìm hơi máu để làm dịu cơn đau đớn. Đây là căn bệnh được coi là bí hiểm nhất mọi thời đại và may mắn là số người mắc bệnh không nhiều, trên toàn thế giới mới chỉ ghi nhận được hơn 100 trường hợp.
Tuy nhiên, qua tìm hiểu của chúng tôi thì những người bị coi là "ma cà rồng" ở các bản người Tày của một số vùng cao Việt Nam lại không phải là những người có dấu hiệu của bệnh porphyria. Con "ma" đó chỉ sống trong những lời đồn đại của người dân thiếu hiểu biết, tri thực hạn chế, sống trong những lời phán truyền mê muội của các ông bụt, ông tạo và thậm chí sống trong cả sự đố kị, ganh ghét, nói xấu nhau trong cuộc sống hàng ngày.
Theo xahoi
Tâm sự của "ông trùm" về các chiêu trò "móc túi" trong giới cờ bạc bịp Sài thành Trong thế giới cờ gian bạc lận, chuyện thắng thua không phải do đỏ đen hoặc may rủi như người ta thường nghĩ. Gắn chíp cho bầu cua Tay cờ bạc bịp mà chúng tôi lần đầu được tiếp xúc được xem là một trong 4 "tứ trụ" về cờ bạc từ những năm 90 trở lại đây. Người này nổi tiếng tới...