Phận đời lênh đênh theo những chuyến…bùn
“Lặn xuống mới biết mình đang ở nơi mà bốn mặt đều là rác, mùi hôi theo mũi miệng đi cả vào ruột đấy chứ. Những ngày đó thì bộ đồ tui mặc chẳng lúc nào khô, vì cứ đi được 15 phút lại bị mắc kẹt”, ông Ba Giờ kể.
Chiếc xà lan đang chạy bỗng kêu soàn soạt rồi đi chậm dần. Ông Chích, 54 tuổ.i, quê Long An chặc lưỡi: “Rác lại quấn đầy chân vịt rồi”, ông tắt máy cất tiếng gọi con trai ra giữ lái. Cởi vội cái áo đang mặc ra, ông nhảy xuống dòng nước đen kịt bốc mùi hôi thối.
22h đêm, con nước kênh Rạch Miễu vẫn còn tiếng máy sèn sẹt phát ra từ những chiếc xà lan chở bùn từ công trình nạo vét lòng kênh. Từng chiếc cứ nối đuôi nhau theo ánh đèn xuôi mái về huyện Cần Giờ, họ cần mẫn chở niềm hi vọng về bữa cơm ấm áp xôm tụ lúc ngày đã tắt nắng từ lâu.
Lái bùn mưu sinh
8h sáng, khi con nước lên cũng là lúc công việc của những người làm nghề chở bùn bắt đầu. Sau khi ăn vội chén cơm nguội, hai cha con ông Chích lại thoăn thoắt lái xà lan cập sát vào cần cẩu. Giao tay lái cho con, ông đi như chạy về cuối tàu quăng dây thừng lên cột cần cẩu.
Xong việc, ông trở lại chỗ cũ uống vội ngụm nước chè đặc mà mắt không rời máy xúc đang nạo bùn từ dưới kênh lên. Trời nắng gắt, người con trai chui tọt vào hầm trú nắng. Ông vẫn bình thản ngồi chờ xà lan đầy bùn, giữa tiếng máy kêu ầm trên dòng kênh, ông Chích nói như hét: “Ngồi đây để biết có chuyện gì mình còn xoay sở kịp, nắng này đi riết thành ra quen rồi”.
Khuôn mặt sạm đen, khắc khổ, những nếp nhăn trên trán nom ông Chích già hơn cái tuổ.i 54. Ông cho biết: “Mỗi chuyến ăn theo khối lượng, cứ 1m3 tính 1600 đồng, trung bình xà lan tui chở được 70m3/chuyến. Nếu con nước hôm ấy xuống ít, tui chở được 4-5 chuyến ra Vòm (huyện Cần Giờ) đấy”.
“Lặn xuống mới biết mình đang ở nơi mà bốn mặt đều là rác, mùi hôi theo mũi miệng đi cả vào ruột đấy chứ. Những ngày đó thì bộ đồ tui mặc chẳng lúc nào khô, vì cứ đi được 15 phút lại bị mắc kẹt”- Ông Ba Giờ kể.
Mặt nước đen ngòm, khi cần cẩu xúc bùn vào xà lan, nước và bùn bắ.n tung tóe phả cả vào người cầm lái. Trời về trưa, cái nắng như thiêu như đốt muốn ngoạm lấy họ. Ngồi ở cuối mạn chẹt (khoang xà lan), nghe tiếng chúng tôi gọi, ông Ba Giờ, 56 tuổ.i, quê Cần Thơ nở nụ cười đưa tay chào.
“Ông hiền lắm, nói gì làm đấy, kể từ ngày ở quê lên, chưa thấy ông lên bờ đi cà phê như người ta bao giờ. Suốt ngày chỉ biết làm việc, ăn rồi sinh hoạt luôn trên sà lan”- Ông Nguyễn Văn Thanh (Giám sát công trình) cho chúng tôi biết.
Vào những ngày nước cạn hơn bình thường, rác đọng lại dưới bùn khiến chân vịt kẹt cứng không đi nổi. Đó là những ngày cực nhất của người chở bùn, khi đó họ phải lặn xuống dòng kênh lôi rác ra.
“Lặn xuống mới biết mình đang ở nơi mà bốn mặt đều là rác, mùi hôi theo mũi miệng đi cả vào ruột đấy chứ. Những ngày đó thì bộ đồ tui mặc chẳng lúc nào khô, vì cứ đi được 15 phút lại bị mắc kẹt”- Ông Ba Giờ kể.
Video đang HOT
Hai cha con ông Chích lênh đênh theo con nước gần 1 năm qua
Không chỉ hôi thối, những lần gỡ rác dưới làn nước đen ngòm ông còn bị đỉa, mòng mòng.. cắn sưng vù sau đó để lại những vết sẹo trên tay, mình ông.
Chiều, dòng người đổ về đây xem cảnh nạo bùn mỗi lúc một đông. Người thanh niên trạc 30 tuổ.i vừa tấp chẹt vào máy xúc, anh vớ vội ca nước xối thẳng lên người trước nhiều ánh mắt đang hướng về mình. Khi thấy chúng tôi tỏ vẻ kinh ngạc, ông Ba Giờ nói mỗi chuyến theo sà lan cả đi lẫn về mất hơn gần hai tiếng đồng hồ. Lúc nghỉ chờ xúc bùn cũng là thời gian để sinh hoạt nên phải tắm vội, ăn vội và ngủ cũng vội luôn.
Nhọc nhằn đường về quê
Lớn lên ở vùng quê nghèo Long An, ông Tư Xích, 60 tuổ.i luôn phải cật lực làm việc từ bé khi phải bỏ học giữa chừng để kiế.m tiề.n. Cuộc sống khó khăn, ông theo ba mẹ làm đủ nghề để kiếm sống từ lúc 10 tuổ.i. Sau khi lấy vợ, ông có 2 người con, tích cóp được căn nhà nhỏ cứ tưởng ông sẽ được an nhàn hưởng tuổ.i hưu ở vùng đất bạc màu này.
Nhìn cảnh hai người con xâu xé nhau chỉ vì mảnh đất và căn nhà nhỏ, không nỡ thấy tình cha con rạ.n nứ.t, ông chia hết phần đất cho chúng rồi 2 vợ chồng cùng phiêu bạt lên Sài Gòn kiếm sống. Ông Tư Xích trầm ngâm: “Hai cái tết rồi vợ chồng tui đâu có về quê, xà lan như nhà vậy, nên vợ chồng tui có chỗ để đón tết. Không biết sau khi công trình kết thúc, vợ chồng tui sẽ làm gì nữa”.
Không chỉ hôi thối, những lần gỡ rác dưới làn nước đen ngòm ông còn bị đỉa, mòng mòng.. cắn sưng vù.
Cuộc sống người cầm lái trôi nổi, lên xuống như con nước. Nước trong và lên cao, họ chở được nhiều chuyến. Con nước xuống, họ mới cho phép mình cập vào bờ và chợp mắt nghỉ chờ nước lên. Sống với con nước từ nhỏ, ông Chích nói như tự hào: “Ngày trước tui chở củi thuê ở quê hơn 20 năm, nhưng ngày có ngày không. Lên đây tôi được lái chiếc xà lan to nhất, mới đầu cũng thấy khó lái và nặng lắm. Phải mất một thời gian tui mới điều khiển nó được thuần thục đấy”.
Ông Chích bảo dưới quê còn vợ già coi sóc nhà cửa, cả 3 người con lớn đều lập gia đình và ra ở riêng. Để có tiề.n sửa cái nhà xiêu vẹo và tích cóp cho thằng út lấy vợ, ông cùng đứa út khăn gói vào Thành phố. Khi nghe chúng tôi hỏi chừng nào về quê nghỉ, ông cười bảo chừng nào còn sức thì cứ làm. Đôi lúc xa nhà nhiều, ông cũng thèm bữa cơm nhà lắm chứ, nhưng bây giờ chưa về được.
Cuộc sống người cầm lái trôi nổi, lên xuống như con nước. Nước trong và lên cao, họ chở được nhiều chuyến.
22h đêm, trong bóng đêm mịt mờ, những chiếc sà lan vẫn tiếp tục hành trình chở bùn không biết mệt. Những người lái sà lan lại xuôi theo con nước với những nhọc nhằn cơm áo gạo tiề.n.
“Có làm thì mới có ăn cô à, thôi thì có cái nghề để mình làm ra đồng tiề.n chân chính là vui rồi. Cứ cố gắng làm việc thì nghề cũng không phụ mình”. Ông Ba Giờ cười hiền lành.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Phận phu đêm nhọc nhằn trong bóng tối
2h sáng, chợ đầu mối Phú Hậu bắt đầu hoạt động. Người buôn kẻ bán từ các ngả đường kéo về. Những chuyến xe tải từ Hà Nội vào, từ Đà Lạt ra mang theo hàng tấn rau quả dần tập kết. Đây là thời điểm bắt đầu công việc của các cửu vạn.Nhọc nhằn phu đêm
Ở thành phố Huế, Đông Ba và Phú Hậu (tổ 12, phường Phú Hậu, TP Huế) là hai chợ đầu mối lớn. Trước đây chỉ có chợ Đông Ba hoạt động; từ tháng 5/2006, chợ được chuyển về vùng bãi Dâu thuộc phường Phú Hậu nhằm hạn chế ô nhiễm cho thành phố. Lưu lượng hàng hóa tập kết và chuyển đi lớn nên rất cần đến lực lượng phu chở hàng, bốc vác.
Phận phu đêm nhọc nhằm trong đêm tối
Anh Lưu, một phu hàng cho biết, thường có 2 tổ trên 30 người thuộc nghiệp đoàn bốc vác chia ca bốc dỡ hàng ở chợ Đông Ba và Phú Hậu. Các thành viên chỉ việc bốc hàng cho các quầy trong chợ và báo lại với bộ phận thu tiề.n. Số tiề.n thu vào buổi sáng sẽ được chia đều cho từng thành viên trong nghiệp đoàn.
Hỏi thăm những phu bốc vác, tôi biết còn rất đông bộ phận phu hàng là những người không vào "biên chế". Họ là những người không có việc làm ổn định, nhà nghèo phải chấp nhận làm phu bám chợ kiếm sống qua ngày.
Ông Nguyễn Văn Hoạt, 68 tuổ.i, chủ một quán nước bên chợ, kể: "Cả chợ này ước ra cũng phải gần 100 người làm phu kéo hàng, già trẻ, gái trai chi cũng có, phần đông là phu tự do".
Không khó để nhận ra các phu kéo hàng trong khu chợ đông đúc này. Với một chiếc xe kéo tay, khuôn mặt hốc hác vì thức đêm và làm việc nặng, áo quần nhếch nhác, họ luôn chân luôn tay trong những hẻm chợ. Trong ánh đèn nhập nhoạng, họ bốc rau quả từ các xe tải xuống, chất đầy một chiếc xe nhỏ, kẽo kẹt kéo, luồn lách trên những con đường nhỏ nhầy nhụa bùn đất...
Hàng qua tay họ mới về được chợ Phú Hậu và từ chợ này ra các chuyến xe xuôi về các vùng quanh Huế, Quảng Trị, Ba Đồn... Hàng cần vận chuyển gần chợ đã có phu tay, những lô hàng chở về các chợ lân cận thường cần đến xích lô hoặc xe thồ. Vì vậy, xung quanh chợ cũng có rất đông lực lượng này tập trung kiếm việc làm.
Anh Lê Văn Tí, một tài xích lô, cho biết: "Ban ngày chở khách, đến sáng, tui tranh thủ về chợ chạy hàng kiếm thêm thu nhập, cực nhưng mà có cái ăn cho gia đình".
Làm phu chợ đêm có không ít những phụ nữ tuổ.i đã quá 50, cũng có những cô gái mới đôi mươi. Phan Thị Ngân 21 tuổ.i, phu nữ trẻ nhất trong chợ, tâm sự: "Em theo bác trai đi làm đã mấy ngày nay, nhà em ở khu chung cư Phú Hậu, trước mẹ em đi làm nhưng mấy hôm nay bị ốm nên em phải đi thay". Dứt lời Ngân nhanh tay cõng mấy bì củ cải to bằng người xuống xe. Tay yếu, mấy lần cô gái bị cả bì tải nặng đè gập người xuống.
Với mỗi chuyến hàng cực nhọc như thế, họ được từ 3-5 ngàn đồng. Số tiề.n ít ỏi đó là nguồn sống cho chính của những gia đình nghèo. "Tranh thủ từ đêm đến sáng có khi cũng kiếm được gần 50 ngàn, chắt bóp chi tiêu vừa đủ nuôi mình và hai đứa con đang đi học", chị Nguyễn Thị Thoại tâm sự.
Các phu cửu vạn bốc rau quả trên chuyến xe từ Đà Lạt ra
"Ai kéo đê..ê..ê!"
Chị Thoại làm cửu vạn ở chợ đêm đã được gần 5 năm. Chồng mất vì ta.i nạ.n giao thông để lại cho chị 2 đứa con đang tuổ.i ăn tuổ.i học. Đứa con đầu đang học đại học, đứa sau học lớp 8. Toàn bộ chi tiêu trong gia đình và tiề.n ăn học của con đều phụ thuộc vào đôi tay chị. Ngày đi làm phụ hồ, chờ sang canh lại đi làm cửu vạn ở chợ đêm, cuộc sống của chị cứ hối hả nhọc nhằn như vậy suốt 365 ngày.
Quệt mồ hôi sau một chuyến bốc hàng cho xe ra Đông Hà, chị kể: "Nhà có ba mẹ con, giờ nghỉ ngày nào là đói ngày ấy, mình chịu cực không sao chứ để con thất học rồi lại ra làm như ri khổ lắm!".
Ông Trần Văn Sáng, Trưởng Ban quản lý chợ đêm Phú Hậu, cho biết tại chợ này có gần 100 người làm nghề bốc vác chủ yếu là phu tự do, phần đông là phụ nữ. Họ là những người không có việc làm ổn định, nhà nghèo phải chấp nhận làm phu bám chợ kiếm sống qua ngày.
Chị Nguyễn Thị Thoại đã gần 5 năm gắn bó với nghề bốc vác tại chợ đêm Phú Hậu. (Trong ảnh: Chị Thoại cố nốt những chuyến hàng cuối cùng để kịp về lo cho con đi học)
Mỗi phiên chợ như vậy chị Thoại kiếm được khoảng 30-50 ngàn. Có những đêm ít người thuê, số tiề.n kiếm được chỉ đủ du di một bữa cơm trưa.
4h sáng, chợ đêm đông đúc, chen lẫn trong những tiếng eo sèo là những âm thanh ngân dài lạc giọng: " Ai kéo đê..ê..ê!". Ngoặt sang gian hàng rau gần cửa chợ ra đường Ngô Kha, chị Thoại được một chủ hàng gọi chở ra chuyến xe lên A Lưới. Hai chuyến rau, bí, bắp cải nặng trĩu được trả 6.000đ. Chở xong chị lại lật đật cùng những phu khác vào chợ, sục ủng trong những vũng nước ứ đọng bốc mùi tìm người gọi chở hàng.
Bên ngoài chợ, những chuyến xe xích lô đầy ắp rau quả cũng đang chuyển bánh chạy về các chợ vùng quê. Rít sâu điếu thuố.c, anh Tí căng chân đạp mạnh chiếc xe nặng về chợ Bao Vinh. Chuyến này của hai chị tiểu thương thuê anh 30 ngàn. Những chuyến hàng về chợ lẻ thường ít nên hai ba người gom lại thuê một xích lô chở, vừa tiện, giá lại phải chăng.
Sau chuyến hàng này, anh Tí phải về nhà lau chùi xe để sáng ra còn đi chở khách. Hỏi anh như thế lấy thời gian đâu mà ngủ nghỉ, anh chỉ cười: "Chỉ sợ không có việc thôi, khi nào không ai gọi thì mình đậu xe rồi tranh thủ chợp mắt là được".
Lao động về đêm có không ít nguy hiểm chờ chực. Anh Tí nhớ lại: "Có đêm chở hàng về chợ Quảng Thành, đường tối, trời mưa xối xả, mắt nhập nhoạng nên không kịp né vũng sâu, thế là cả chuyến hàng nặng đổ xuống, may mà nhảy xuống kịp chứ không là gãy mất ống chân".
Những phụ nữ làm công việc dầu dãi này cũng ốm đau luôn. Song vì sự mưu sinh, họ ốm mà không dám nghỉ. Chị Thoại kể: "Mấy hôm trước tui ốm, nhà hết tiề.n nên liều ra chợ kiếm cái ăn, được một hôm thì bị nặng hơn, may mà được mấy chị thương gom tiề.n giúp mua thuố.c uống mới đỡ lại".
Trời dần trở sáng, mưa mùa đông ở Huế xối xả và nặng hạt hơn. Những phu chợ đêm lục tục với chiếc xe kéo về nhà. Trên chiếc sọt có một bó rau và mớ cá tươi, chị Thoại hớn hở về nhà kịp làm bữa sáng cho con đi học...
Theo Dân Trí
Chùm ảnh trẻ vùng cao nhọc nhằn mưu sinh Đi đâu trên vùng cao Tây Bắc, chúng tôi vẫn thường bắt gặp cảnh tượng đáng thương của tr.ẻ e.m vùng cao sau mỗi buổi đến trường lại nhọc nhằn giúp bố mẹ kiếm sống. Vì thế xin đừng trách nhiều học sinh vùng cao học yếu bởi vì cuộc sống thường ngày của gia đình còn gian khó thì các em làm...