Phận đàn bà không nên giỏi hơn chồng
Có phải phụ nữ càng giỏi giang càng khó sống? 28 t.uổi, sợ tôi ế vì mãi lo công việc nên mẹ tôi làm mai một người con của bạn. Tôi đồng ý cưới vì qua vài lần tìm hiểu thấy anh hiền lại chịu khó. Khi ấy tôi đã là trưởng phòng kinh doanh của công ty truyền thông sự kiện có tiếng ở Sài Gòn. Anh xuất thân là dân ngữ văn nên làm biên tập cho một nhà xuất bản nhà nước, công việc nhàn nhã dù t.iền kiếm được chẳng là bao nhưng có thời gian viết lách.
Công việc đòi hỏi tôi đi sớm về khuya nên mọi việc trong nhà gần như nhờ hết vào anh, vì thời gian của anh khá rảnh rỗi. Vật giá đắt đỏ, nên chi tiêu trong gia đình hầu hết nhờ vào lương của tôi. Tôi không tiếc t.iền cho gia đình và người thân của anh, còn anh là nhà văn nên cũng không xem trọng đồng t.iền.
Mẹ anh bệnh, bố anh ốm thậm chí em trai anh đang học năm 2 đại học, tôi cũng là người chu cấp t.iền. Tôi thấy cuộc sống như vậy khá ổn. Anh bỏ công, tôi bỏ t.iền, vợ chồng hỗ trợ nhau dung hòa cuộc sống chung, đẹp lòng gia đình lớn, yên ấm gia đình nhỏ. Vậy mà anh lại sinh tật!
Vợ làm nhiều t.iền chồng tha hồ tiêu pha
Mẹ anh bệnh, bố anh ốm thậm chí em trai anh đang học năm 2 đại học, tôi cũng là người chu cấp t.iền. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
T.iền lương của anh tôi không hề đụng tới, ngược lại, hàng tháng tôi còn đưa thêm mười triệu để anh gởi về cho bố mẹ anh và sinh hoạt phí trong nhà. Thời gian đầu, tháng nào hết tháng đó, rồi gần đây anh bảo t.iền chi tiêu không đủ, do cái gì cũng tăng. Thiết nghĩ, tội thân chồng mình, phận đàn ông nhưng biết đỡ đần vợ, chịu lo việc nhà, mình có phước mới gặp được anh. Nghĩ thế nên khi anh mở lời, tôi không ngần ngại đưa thêm t.iền cho anh. Vậy mà t.iền vừa đưa đầu tháng chưa được nửa tháng anh đã bảo hết. Khi thì cần mua thứ này, thứ kia, có khi là gởi thêm cho bố đi du lịch cùng bạn. Tôi không truy vấn gì, anh hỏi là tôi đưa.
Một hôm thấy anh xài chiếc điện thoại iPhone 4s, tôi hỏi ở đâu ra, anh bảo của bạn cho mượn, nhưng tôi biết, anh chẳng có bao nhiêu người bạn sẵn sàng “cho mượn” điện thoại đắt t.iền như thế. Hóa ra anh lấy t.iền của tôi để trang bị cho bản thân mình những thứ xa xỉ như thế. Tôi cũng không trách, vì đời sống hiện đại, mình làm ra t.iền, chồng tiêu t.iền như thế cũng không có gì quá đáng, nên thôi không nhắc đến.
Rồi anh bảo muốn đổi xe, chiếc Wave anh đang đi nó tàn quá, đôi khi tắt máy giữa đường về nhà trễ nải. Tôi đồng ý, bảo anh mua chiếc Wave mới mà đi vừa tiết kiệm xăng vừa không bị nằm đường. Nhưng anh không chịu. Anh đòi nếu đổi xe thì mua Air Blade, không thì thôi! Nói rồi anh không hài lòng bỏ về phòng. Vậy là hôm sau tôi phải rút t.iền tiết kiệm để anh mua xe theo ý thích.
Rồi anh bảo muốn đổi xe, chiếc Wave anh đang đi nó tàn quá, đôi khi tắt máy giữa đường về nhà trễ nải. (ảnh minh họa)
Có xe mới, điện thoại xịn anh về nhà trễ. Nhiều ngày liền tôi mệt mỏi rã rời, về đến nhà gần mười giờ đêm vẫn chưa thấy tăm hơi anh. Tôi gọi điện thì anh bảo bận bản thảo gấp. Những đêm lở dở đó tôi toàn mì gói thay cơm. Rồi có hôm anh về nhà người nồng nặc mùi rượu, quần áo quăng bừa bãi. Trong khi dọn dẹp, tôi phát hiện trong túi quần của anh một lốc vé số hơn năm mươi tờ. Quá giận, tôi hơi lớn tiếng bảo anh sinh tật, hồi đi xe cùi, xài điện thoại dỏm thì nền nếp lo lắng cho vợ, đến bây giờ thì đua đòi theo thiên hạ, lại còn cờ bạc số má. Anh hét lại với tôi “Cô tưởng cô giỏi lắm sao? Kiếm được t.iền về quăng vô mặt tôi là cô ngon lành sao? Nếu cô đã giỏi k.iếm t.iền thì tôi cũng sẽ giỏi xài t.iền cho cô coi!”. “Tôi làm ra đồng t.iền cực khổ, còn anh thì chơi bời tráng tác, đề đóm kiểu thất học như vầy sao?” – Tôi dí cọc vé số vào mặt anh. Bất ngờ, anh sấn tới giáng cho tôi một bạt tay đau điếng. Trời đất như sụp dưới chân tôi!
Phận đàn bà không nên quá giỏi?
Một tuần lễ tôi không về nhà, cũng không dám than với cha mẹ. Tôi cám cảnh thân mình. Nghĩ lấy được chồng hiền lành, mình có thể chuyên tâm lo sự nghiệp, k.iếm t.iền vun đắp cho gia đình. Ai ngờ chồng tốt hóa ra hỏng bét, lại còn b.ạo h.ành với vợ. Tôi nhục nhã vì sau bao lâu bon chen k.iếm t.iền về cho anh, cho gia đình anh lại bị đối xử chẳng khác gì một công cụ. Tôi từng tự hào mình tài giỏi, mình năng động, mình không thua kém ai về tài năng, thì ngay khi cái tát tay của chồng giáng xuống, mọi thứ trong tôi đều sụp đổ.
Có phải phụ nữ càng giỏi giang càng khó sống? Nếu có giỏi đi nữa cũng nên tỏ ra ngu ngốc, ngoan ngoãn làm một nội trợ ru rú chăm chồng? Nếu trót sinh ra giỏi giang thì không nên cưới chồng sinh con đẻ cái để không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ chăn?
Theo Eva
Tôi có tội vì học cao hơn chồng?
Tôi bắt đầu "có tội" từ khi học cao lên. Không nói ra nhưng anh mặt nặng mày nhẹ, lâu lâu bóng gió. Tôi và chồng tôi đến với nhau vì tình yêu. Một đám cưới đơn sơ nhưng hạnh phúc viên mãn. Chồng kỹ sư, vợ giáo viên, một đứa con trai giờ cũng đã bắt đầu trưởng thành, còn ước mong gì hơn?
Ở trong chăn mới biết chăn có rận. Chồng tôi vốn người sĩ diện, bạn bè rất nhiều và cũng rất hào phóng với bạn bè, điều này làm cho anh hiếm khi để dành được đồng nào. Những năm khó khăn vất vả kiếm từng đồng rồi cũng qua, gia đình tôi có một mái nhà khang trang. Có một thời gian công việc của anh phất lên, t.iền kiếm được cũng khá. Nhà tôi hai vợ chồng xài t.iền riêng, tôi lo chợ búa, con cái, chồng lo điện, nước, điện thoại, căn bản là thế. Nghĩ lại cũng thấy buồn cười, thu nhập của anh cao hơn tôi mà những chi phí anh trả có thấm vào đâu so với t.iền chợ búa, nhưng may mắn, những vật dụng cần thiết trong nhà anh đều lấy t.iền của anh ra mua sắm khi cần. Tính tôi cũng chẳng so đo.
Có một thời gian công việc của anh phất lên, t.iền kiếm được cũng khá. Nhà tôi hai vợ chồng xài t.iền riêng, tôi lo chợ búa, con cái, chồng lo điện, nước, điện thoại, căn bản là thế. (ảnh minh họa)
Tôi bắt đầu "có tội" từ khi học cao lên. Không nói ra nhưng anh mặt nặng mày nhẹ, lâu lâu bóng gió. Tôi sao lại không hiểu nhưng với cái nghề của mình, học cao hơn nữa là một điều chính đáng, tôi nhịn anh và vẫn quyết tâm học. Lấy bằng Cao học xong, tôi nghĩ thôi, không học nữa để nhà cửa yên ổn. Đùng một cái, công việc của anh sa sút, chi phí trong nhà mình tôi gánh gồng, bản tính của anh mới bộc lộ rõ. Anh hay quát mắng con, đ.ánh chó c.hửi mèo; tôi phải "chạy sô" đi dạy thêm nhiều thì anh mỉa mai, bà thạc đáng ra phải làm ít t.iền nhiều, sao không ráng lên chức cho bõ công đi học, anh nói tôi khinh anh vì anh không làm ra t.iền, tôi khinh anh vì anh học thấp hơn tôi... Thời gian rảnh của anh cũng ngày càng tăng, có khi cả ngày anh vùi đầu chơi máy tính.
Tôi nghĩ anh có tính sĩ diện, rơi vào tình trạng này sẽ rất khó chịu nên đành nhịn. Vợ chồng sống với nhau lâu dài, có lúc tôi cũng lựa lời động viên anh, thấy anh cũng cảm động nhưng cũng chẳng có động thái gì. Quen làm ông chủ nên có nơi mời anh dạy học cho học viên trường nghề, anh chẳng buồn suy nghĩ mà từ chối. Tôi gánh vác gia đình, lại phải chịu đựng thêm tính khí thất thường của anh, nhiều lúc thấy thật thương thân. Ngẫm đi ngẫm lại chắc cái tội lớn nhất của tôi là dám học cao hơn anh. Lại trào phúng nghĩ gia đình trí thức có khác, dùng lời nói dằn vặt nhau cũng đủ cần chi thượng cẳng chân hạ cẳng tay cho thiên hạ chê cười.
Lại trào phúng nghĩ gia đình trí thức có khác, dùng lời nói dằn vặt nhau cũng đủ cần chi thượng cẳng chân hạ cẳng tay cho thiên hạ chê cười. (ảnh minh họa)
Mọi chuyện chưa ngừng ở đó, vợ một người bạn thân của anh báo cho tôi biết anh với một cô bạn cũng đã li dị chồng thường hay qua lại với nhau, bảo tôi cẩn thận. Cô này tôi biết, rất khéo nói. Sau đó, một người bạn rất thân với chồng tôi cũng nói với tôi khi sang thăm nhà cô kia thấy anh ở trên lầu nhà cô ấy, mà cửa đóng. Tôi kiệt sức, không ghen nổi, hẹn anh nói chuyện, cho anh biết rằng dù có dù không anh cũng phải giải quyết dứt điểm chuyện này.
Anh quyết định trở về quê, hùn vốn làm ăn với em mình. Tôi cùng con sống với nhau, lễ lạt cả nhà lại đoàn tụ. Tuy đã có sự r.ạn n.ứt không dễ gì hàn gắn trong tình cảm giữa anh và tôi nhưng tôi nghĩ sẽ cố gắng cho anh cũng là cho bản thân một cơ hội. Đến giờ này, khi đang học Tiến sĩ, tôi cũng không cho anh biết. Tôi biết anh sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện mình học không bằng vợ nên thế nào tôi cũng sẽ còn chịu đựng sự dằn vặt từ anh, chỉ hy vọng anh đừng quá đáng. Chẳng lẽ gia đình ly tán vì tội vợ học cao hơn chồng?
Theo Eva
Nhục vì vợ lúc nào cũng khoe lương 3 chục triệu Có lần, vợ đưa t.iền cho tôi nói anh mời mấy người bạn tới nhà mà ăn uống nhậu nhẹt khiến tôi xấu hổ. Từ ngày kiếm được t.iền, vợ bắt đầu tỏ thái độ với tôi. Những chuyện trước giờ vợ không dám xen vào, bây giờ vợ nói mạnh mồm lắm. Vợ bảo anh nên thế này, anh nên thế kia,...