Phận đàn bà
Đừng tiếc nuối hai năm tuổi xuân đẹp nhất của em đã dành trọn vẹn cho anh ấy (Ảnh minh họa)
Em tin chị đi, với sắc đẹp của em, sự thông minh của em, cá tính của em, những người đàn ông sẽ xếp hàng dài để chờ em đó.
Gửi em gái!
Đêm nay chị không ngủ được, có lẽ do ly cà phê chị uống cùng em hồi chiều, cũng có lẽ do hình ảnh em ôm vai chị nấc lên từng tiếng tức tưởi cứ ám ảnh chị mãi đến giờ. Thì ra người ấy và em vừa chia tay. Em hối tiếc và giận dữ vì bỏ phí khoảng thời gian là hai năm yêu nhau, nhớ thương, sầu cảm rồi đến một ngày anh ta phủi hết trách nhiệm, đi theo một người con gái khác coi như chẳng có mặt em trên đời.
Ừ, khóc đi em gái cưng, gục lên vai chị khóc nữa đi, khóc để tiêu tan hết muộn phiền trong lòng! Rồi khi em ngừng khóc, chị nói em nghe một điều này cũng quan trọng không kém:
Chị em mình cùng là phận đàn bà, chị hiểu em và thương em, chị và em chơi với nhau mấy năm, chị cũng là người chứng kiến cuộc tình của em diễn ra từ đầu tới cuối. Những ngày em hớn hở ở Tuần Châu gọi điện về cho chị kể rằng em đã gặp được một người đàn ông tuyệt vời, một cơ thể tuyệt vời, một trái tim tuyệt vời. Em kể anh ấy đã thương em ra sao, chiều chuộng em ra sao khi tới Hạ Long, ở trong một phòng khách sạn sang trọng và tươm tất đến chừng nào. Em cũng từng kể cho chị nghe về những điều anh ấy hứa hẹn về tương lai hai đứa. Thời gian đó chị thấy em thật hạnh phúc, khuôn mặt rạng ngời hân hoan mà không một loại mỹ phẩm nào có thể tô vẽ được.
Khoan hãy giận hờn vì người ta không đi cùng em tới cuối cuộc đời.
Khoan hãy trách người ta, em gái! Khoan hãy giận hờn vì người ta không đi cùng em tới cuối cuộc đời. Hãy cám ơn anh ấy. Cám ơn anh ấy đã đến, cám ơn vì những ngày mang xe hơi tới đưa rước. Cám ơn những bữa ăn hai đứa ăn cùng nhau, tận hưởng cùng nhau. Cám ơn những kỷ niệm hai đứa có được mà chỉ có em biết, anh ấy biết, trời trăng mây gió biết. Cám ơn vì những lời hứa để em gái yêu bay bổng lên mây một chút. Cám ơn vì thời gian anh ấy đã dành cho em một cách trọn vẹn, không vụ lợi. Cám ơn những chuyến công tác các tỉnh, những ngày lang thang dung dăng dung dẻ cùng nhau bên Singapore, Mã Lai, Thái Lan… Thực ra thì trước khi có anh ta, em cũng đâu có ai, em chưa có gì. Em phải cám ơn vì dù sao em cũng có một khoảng thời gian khá vui vẻ bên anh ấy. Em nói anh ấy chiếm dụng em nhưng phải chăng em cũng đang chiếm dụng anh ấy đấy thôi?
Ngừng khóc lại, nghe chị nói! Em còn trẻ, tuổi 26 phơi phới với những ước mơ và tham vọng. Em còn cả một tương lai phía trước, còn những người đàn ông độc thân giàu có và đẹp trai đang đứng đâu đó chờ em. Ngồi dậy đi em, ra ngoài đường, đi xem phim, đọc một cuốn sách hay, học một môn gì đó, tham gia một câu lạc bộ nào đó… Rồi em sẽ thấy cuộc sống vẫn tốt đẹp biết bao và còn nhiều thứ để em khám phá.
Đừng tiếc nuối hai năm tuổi xuân đẹp nhất của em đã dành trọn vẹn cho anh ấy. Có câu nói của nhà văn Tam Mao thế này chị rất tâm đắc: “Có những tình yêu, có những người, mà tình yêu chỉ có nghĩa là “cảm xúc” tại thời điểm đó. Mà nếu bạn cứ cho rằng tình yêu của họ là tình yêu lâu dài, thì bạn mới thật là ấu trĩ và non nớt”. Giờ chuyện của em ra như vậy chị mới thấy thấm thía câu nói này, có thể anh ấy chỉ cảm xúc với em trong vòng hai năm, cũng không có nghĩa anh ấy không yêu em, chỉ vì là… hết yêu thôi. Thời gian thật tàn nhẫn, thời gian có thể thay đổi mọi thứ, và thật đau lòng là tình yêu là thứ thay đổi nhanh nhất.
Video đang HOT
Có những lúc, em gái ạ, chỉ có nước mắt mới là bạn ta, chỉ có đêm tối mới hiểu lòng ta. Ta tưởng là sẽ trăm năm đầu bạc răng long nhưng rồi cũng phải chia tay người ấy nơi ngã ba đường để ta tiếp tục rẽ sang một con đường khác. Hạnh phúc đớn đau chỉ là một khái niệm. Cánh cửa này đóng lại, chắc chắn sẽ có vài ba cánh cửa khác rộng hơn mở ra.
Em tin chị đi, với sắc đẹp của em, sự thông minh của em, cá tính của em, những người đàn ông sẽ xếp hàng dài để chờ em đó.
Chúng ta đều là đàn bà, mà đàn bà cá tính thì cứ đa đoan như thế em ạ!
Chị đã chia tay những người đàn ông của chị ở ngã ba đường, nuốt sâu những giọt nước mắt của mình vào trong, biết là rồi sẽ đau, biết rằng con đường phía trước mù mịt một mình mình đơn độc, vậy mà vẫn phải đi. Đâu thể gục ngã được. Phải chăng khi không còn yêu nhau thì đòi lại những ngày tháng tươi đẹp hi sinh cho anh ta, hay quỵ lụy hơn là van nài anh ấy quay lại, cho dù chỉ là một cái xác không hồn? Sau những cơn đau nhói tim gan, chị mới thấy rằng yêu người rất nhiều, nhưng hãy yêu chính ta nhiều nhất em gái ạ!
Em gái thân, khi người ấy không còn tình cảm với mình, hãy để người đi. Chẳng lẽ khi yêu, chúng ta đều mong nhau hạnh phúc sao? Dù bây giờ hạnh phúc của anh ta không phải là với em mà với người khác?
Chiều nay nhìn em khóc mà chị thấy xót xa quá, những hình ảnh quá khứ của chị hiện về, chị thấy đau lòng em à. Em đau mà chị cũng như xát muối vào ruột vào gan. Chúng ta đều là đàn bà, mà đàn bà cá tính thì cứ đa đoan như thế em ạ!
Chị biết, đêm nay em sẽ thức trắng như bao đêm khác khi em thấy dấu hiệu của cuộc chia ly với anh ấy. Rồi em sẽ thấy mệt, rồi em sẽ thấy những giọt nước mắt khóc cho anh ta là vô ích. Người đi cứ đi, ta ở lại đây, cố gắng “hốt lại đống sữa đã đổ” để làm gì hả em?
Bình tĩnh lại, nghe chị, ngẩng đầu bước tiếp! Hạnh phúc còn chờ chị em ta phía trước! Em phải thật hạnh phúc nhé, em gái! Chị luôn mong là như vậy!
Thân mến!
Chị gái Ngọc Châu
Ngọc Châu (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Tôi yêu anh
Tình yêu của tôi và anh bắt đầu thật lạ... (Ảnh minh họa)
Tôi đã yêu anh nhiều như thế, nhiều hơn những gì tôi nghĩ mình sẽ dành cho một người con trai, yêu bằng tất cả những gì mình có, thể xác và cả linh hồn...
Chưa bao giờ tôi cảm thấy hối tiếc vì đã cho anh nhiều như vậy, dù sau này anh có bỏ rơi tôi vì một người con gái khác, tôi cũng không hối tiếc và tôi nghĩ nếu điều đó xảy ra tôi cũng không hề trách anh và vẫn sẽ còn yêu anh như vậy. Vì tôi nghĩ một điều đơn giản anh chẳng thể chịu đựng được hơn thế nữa, ngay cả bản thân tôi cũng không chịu đựng nổi chứ nói gì anh, lúc đó tôi cũng sẽ cầu nguyện anh sẽ hạnh phúc, vì tôi yêu anh nhiều lắm.
Tình yêu của tôi và anh bắt đầu thật lạ. Ban đầu chỉ là cảm xúc nhớ thương và chờ đợi muốn nhắn tin với anh vì nhắn tin với anh cho tôi một cảm giác vui thật lạ, và tôi mong chờ điều đó, dĩ nhiên tôi không là người chủ động nhắn tin cho anh nên nó càng làm tôi thấy nhung nhớ anh và cảm giác chờ đợi nhớ mong càng nhiều hơn. Anh học chung lớp với tôi, cả năm nhất tôi đã không nói chuyện với anh, qua năm hai anh lấy số điện thoại của tôi và chúng tôi nhắn tin với nhau, nó làm tôi thấy vui và hạnh phúc, hơn những gì người yêu cũ dành cho tôi, anh làm tôi quên đi người đó dù vẫn còn quen nhau.
Lúc đó tôi chỉ nghĩ đến anh dù chúng tôi chưa nói chuyện riêng với nhau, chỉ nhắn tin đùa vui nhau. Và thực sự lúc đó tôi còn mặc cảm với mình lắm, bởi vì tôi không còn trong trắng, tôi đã bị người yêu cũ cướp mất điều đó, tôi sợ anh biết và sẽ không chấp nhận nên đan xen với niềm vui là nỗi lo, tôi sẽ làm gì nếu anh biết điều đó? Tôi không biết mình có nên nói cho anh biết không, và sẽ nói như thế nào, tôi đã nghĩ đến điều gì đó để nói với anh đó chỉ là một tai nạn nhưng làm sao tôi nói dối được, nó cắn rứt lương tâm tôi.
Trước đây tôi nghĩ mình sẽ nói nếu như có ai đó ngỏ lời với tôi và người ta không chấp nhận thì thôi, nhưng với anh tôi cảm thấy mình bất lực tôi không biết mình phải làm như thế nào. Nhiều khi định nhắn tin nói với anh tất cả để anh suy nghĩ trước khi đến với tôi nhưng tôi lại sợ anh sẽ không thông cảm mà rời xa tôi thì tôi sẽ buồn lắm. Tôi đã quen cảm giác được nhắn tin trò chuyện với anh và mong đợi được gặp anh.
Tôi gặp anh vào một ngày đầu tháng 11, anh đã thật sự tạo được ấn tượng trong tôi, và tôi đã yêu anh ngay từ lần gặp đầu tiên đó. Tôi đã nhớ anh suốt đêm hôm đó, và tôi mong chờ được gặp anh lần tiếp theo, nhưng rồi tôi cũng nghĩ mình sẽ nói với anh về chuyện đó như thế nào. Tôi đã soạn tin nhắn cho anh tối hôm đó nhưng rồi không dám gởi, bởi tôi biết mình cần có anh. Suốt những ngày sau đó người yêu tôi vẫn đến với tôi nhưng tôi biết mình đã không còn thuộc về người đó nữa. Quen anh tôi mới nhận ra rõ ràng hơn mình quen người đó chỉ là thương hại.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy hối tiếc vì đã cho anh nhiều như vậy... (Ảnh minh họa)
Ngày đó N đã theo đuổi tôi rất nhiều và sau 2 năm tôi đã nhận lời quen N khi trong lòng tôi còn nghĩ đến người con trai khác, tôi biết mình không có tình cảm với N nhưng tôi nghĩ quen N sẽ giúp tôi quên người đó, nhưng tôi đã nhầm. N và tôi là những người hoàn toàn khác nhau cả suy nghĩ và cách sống, tôi sống nội tâm và thiên về cảm xúc còn N thì dường như còn quá trẻ con và cách sống quá hời hợt. Nó làm tôi thất vọng vô cùng và càng làm tôi nghĩ về người đó hơn.
Tôi đã chia tay N vài lần nhưng không được, N khẩn khoản năn nỉ tôi quay lại vì N cần tôi, và tôi nghĩ quen để giúp N cố gắng học đến khi thi đại học xong tôi sẽ chia tay N và tôi đã cố gắng sống với tình yêu đó suốt một thời gian dài mà trong lòng nghĩ đến một người khác. Tôi đã cố gắng khuyên bảo N học tập như mục đích tôi quen N và tôi đã làm được. Tôi cũng đã thử mở rộng lòng mình với N vì N yêu thương và quan tâm tôi nhiều lắm nhưng tôi không làm được, cứ mỗi lần như vậy tôi lại nghĩ đến người đó. Rồi thì năm 12 cũng kết thúc tôi đã bên N được hơn 1 năm để giúp N học tập và hoàn thành ước mơ đại học của mình, nhưng rồi tôi cũng không thể yêu được N mà còn hận và căm ghét N nhiều hơn, hối hận vì đã bên N một thời gian dài như thế, bởi vì N đã lấy mất sự trong trắng của tôi.
Đó là ngày họp lớp cuối năm tổ chức tại nhà N và khi mọi người về hết thì N nói tôi ở lại xíu N đưa tôi về. Tôi tin N nhưng N đã làm điều đó trong sự đau khổ và tủi nhục cùng cực của tôi, tôi đã không thể chống đối chỉ thương cho thân mình và nghĩ đến người tôi yêu sau này và tôi nghĩ đến người đó, tôi khóc cho những tủi hờn và đớn đau cho số phận của tôi. Tôi nghĩ đến những ngáy tháng bên người đó, được tôn trọng chứ không như vậy. Tôi hận N. Suốt một thời gian sau tôi đã không thể bình thường với N, N xin lỗi nhưng tôi chẳng thể tha thứ, tôi khóc mỗi đêm và những lúc 1 mình. Tôi nhớ H, tôi đã tìm gặp H dù chỉ là thấy H đi ngang qua tôi nhưng làm tôi nguôi ngoai được cõi lòng dù càng cảm thấy đau đớn hơn. Tôi không tâm sự với ai ngoài nhỏ bạn thân để thấy lòng mình thanh thản hơn.
Suốt một thời gian dài tôi gặp ác mộng, tôi khóc mỗi đêm, rồi tôi bị chứng không ngủ được đến nỗi phải dùng thuốc ngủ, tôi già hẳn đi nhưng không ai biết chỉ nghĩ tôi lo ôn thi mà như vậy. Lúc đó tôi lên thành phố ôn thi dù biết ôn ở nhà tốt hơn nhưng tôi muốn trách mặt N. Tôi nghĩ thi đại học xong tôi sẽ chia tay N, nhưng rồi tôi cũng không thể chia tay được, nhìn N buồn và năn nỉ không có tôi N không học được và N cũng tỏ ra hối hận nên tôi đã bỏ qua chuyện đó, một phần cũng vì tôi đã quá mệt mỏi giờ đành buông xuôi theo số phận.
Tôi sợ mất anh nhưng tôi không thể giữ anh cho mình... (Ảnh minh họa)
Tôi học cao đẳng nhưng tôi đã không hòa nhập được với môi trường ở đây. Tôi mặc cảm nhiều vì vậy tôi không tiếp xúc với ai vì nghĩ ai cũng trong trắng chứ không như mình. Tôi tránh tiếp xúc với mọi người, nhất là con trai vì vậy mọi người nghĩ tôi kiêu nhưng có ai biết trong tôi bị tổn thương như thế nào. Nhìn mọi người vui đùa tôi cũng muốn hòa nhập vào nhưng tôi không làm được, mặc cảm trong tôi quá lớn. Nhiều khi đang học tôi bỏ về vì tôi cảm thấy cô đơn và buồn cho mình quá. Tôi ôn thi lại vì tôi không muốn học ở đây, ước mơ của tôi là ở đại học quốc gia, nhiều khi tôi bỏ xuống đó đi lang thang một mình dù N học ở đó nhưng tôi không muốn gặp N, nỗi đau N gây ra cho tôi quá lớn để tôi có thể tha thứ và mở rộng lòng mình với N. Tôi vẫn gặp N mỗi tuần nhưng tình cảm tôi chẳng thể dành thêm cho N được nữa. Nhưng tôi không chia tay N, chỉ muốn giúp N học hết 4 năm đại học sau đó tôi sẽ chia tay, đó là nhưng gì tôi nghĩ mình sẽ làm trả lại tình cảm N dành cho tôi thời gian qua.
Đến hôm nay tôi gặp anh, anh đã làm thay đổi con người tôi, thay đổi những suy nghĩ của tôi bên N và tôi dứt khoát chia tay N dù không biết bên anh tôi có hạnh phúc không và anh có tha thứ và chấp nhận tôi như thế hay không nhưng tôi biết mình đã yêu anh và cần anh. Những ngày tháng sau không có anh cũng được, tôi sẽ sống một mình để nuôi giữ tình cảm tôi dành cho anh. Anh làm tôi thôi nghĩ về N, tôi mơ mộng nhiều hơn dù không chắc chắn một điều gì.
Lần đầu tiên gặp anh cảm xúc anh dành cho tôi khác hoàn toàn so với những người khác. Anh đưa tôi đến một quán nước rất đẹp bên bờ sông, nó không sang trọng như những quán cafe người khác mời tôi đi nhưng nó làm tôi cảm thấy thanh bình và cảm thấy cái gì đó chân thành ở anh chứ không như những người khác. Cùng với cảm xúc về một nơi tuyệt vời đó tôi đã yêu anh. Nhiều ngày sau đó tôi vẫn muốn cùng anh đến đó, bởi ở nơi đó tôi biết trái tim mình đã thuộc về một người... nhưng tình cảm dành cho anh càng nhiều tôi càng nghĩ về việc đó, tôi sẽ nói với anh như thế nào?
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, chẳng muốn dối gian anh nhưng lại chẳng dám nói với anh điều đó, tôi chờ đợi một ngày mình có đủ can đảm để nói với anh. Tôi đã nói dối anh tôi chưa quen ai hết và anh là người đầu tiên vì bên anh tôi thấy bình yên lắm, cảm giác được yêu thương và che chở khiến tôi nói dối anh như thế và thật sự tôi cảm thấy hối hận thời gian qua tôi ước gì mình thật sự chưa quen ai và anh là người đầu tiên nên tôi cố tạo cho mình cảm giác như thế. Tôi càng cảm thấy đau khổ hơn khi nghĩ về N và những gì N gây ra cho tôi, tôi yêu anh và thương anh nhiều. Tôi biết tôi nói dối sẽ có một ngày anh biết và còn trách tôi nhiều hơn nhưng tôi đã không ngăn cản được mình làm như vậy. Rồi một ngày tôi và anh đi biển, dù không muốn nhưng tôi cũng nghĩ tôi và anh sẽ có chuyện đó. Tôi muốn cho anh những gì còn lại của mình dù chỉ một lần thôi cũng được nhưng tôi không biết phải nói sao với anh về việc đó, tôi muốn nói với anh về tất cả trước khi mọi việc xảy ra nhưng tôi đã không nói được. Tối hôm đó anh có đòi hỏi nhưng tôi đã giữ được, vì tôi chưa nghĩ ra cách nào nói để anh hiểu, tôi hơi hoảng hốt dù đã chuẩn bị tinh thần, tới ngày hôm sau tôi đã để anh làm chuyện đó dù tôi chưa nói với anh và tôi sợ anh biết được điều đó sẽ trách tôi. Tôi đã nghĩ đó là lần cuối cùng tôi đi với anh, tôi nghĩ anh sẽ bỏ rơi tôi vì điều đó. Tôi sợ mặc dù tôi không hối tiêc bởi vì tôi muốn được là của anh 1 lần thôi cũng được, một lần để rồi tôi thuộc về anh vĩnh viễn và để tôi giữ anh mãi trong tim.
Tôi muốn nói thật với anh và xin lỗi anh nhưng tôi đã không làm được... (Ảnh minh họa)
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu ai nhiều như thế. Tôi chờ đợi để nghe những lời trách móc của anh để thấy nhẹ lòng hơn nhưng anh không phản ứng càng làm tôi khó xử hơn. Tôi đã khóc vì mặc cảm cho mình, vì đã không để dành được cho anh điều thiêng liêng đó, tôi khóc cho số phận đớn đau của mình, và tôi yêu anh nhiều lắm. Tôi muốn nói thật với anh và xin lỗi anh nhưng tôi đã không làm được. Tôi không biết mình phải làm sao nữa, tôi yêu anh, tôi sợ mất anh nhưng tôi không thể giữ anh cho mình. Suốt một thời gian sau đó tôi đã nói dối anh nhiều, tôi không muốn như vậy nhưng tôi chẳng thể làm gì khác tôi muốn nói thật với anh tất cả nhưng sao tôi không đủ can đảm, và rồi tôi cứ thế dối gian anh dù tôi chẳng hề muốn. Tôi chờ đến một ngày tôi sẽ có đủ can đảm để nói với anh tất cả vì mỗi lần nói dối anh như vậy tôi thấy lương tâm mình cắn rứt ghê gớm. Tôi yêu anh, tôi muốn anh tin vào tình yêu đó nhưng tôi lại chẳng thể làm cho anh tin, tôi buồn lắm, anh chẳng thể hiểu cho những gì tôi đang nghĩ, tôi thương anh nhiều, tình cảm tôi dành cho anh nhiều hơn mỗi khi tôi phải nói dối anh. Anh không thể biết rằng tôi yêu anh nhiều biết chừng nào, tôi muốn anh tha thứ cho tôi và hiểu cho tôi nhưng tôi chẳng thể, tôi cũng không hiểu tại sao lại nói dối anh để cả 2 phải đau khổ, để anh không tin tôi. Tôi không dám đối diện với sự thật, tôi muốn xóa bỏ quá khứ của tôi bên N, không biết anh có hiểu rằng tôi yêu anh nhiều lắm và tôi không hề muốn dối anh điều gì. Tôi muốn anh hiểu rằng tôi đã toàn tâm toàn ý yêu anh, tôi đã dành cho anh tất cả, cả thể xác và linh hồn. Tôi biết giờ không thể làm gì để anh tin tôi hoàn toàn nữa, nhưng tôi mong rằng một ngày anh sẽ hiểu. Tôi hối hận vì đã lừa dối anh thời gian qua, giờ tôi muốn thời gian quay lại vô cùng để làm lại tất cả, tôi sẽ không lừa dối anh một điều gì nữa dù là nhỏ nhất. Giờ tôi cảm thấy bất lực vô cùng mỗi khi nghĩ đến chuyện đó, tôi luôn có suy nghĩ sẽ kết thúc cuộc đời mình để có cơ hội làm lại tất cả một lần nữa.
Tôi thấy cuộc đời mình không may mắn, rất bất hạnh, anh đã mang đến cho tôi một niềm vui và ánh sáng mới cho cuộc đời mình nhưng tôi lại lừa dối anh nhiều quá, tôi có lỗi với anh nhiều quá. Giờ tôi chỉ muốn bỏ đi thật xa để quên đi cuộc đời cũ của mình, để giữ mãi anh trong tim và để anh quên đi tôi cùng những gì tôi đã gây ra cho anh. Nếu có can đảm tôi sẽ đi. Tôi yêu anh nhiều lắm, xin lỗi anh vì những gì đã gây ra cho anh, tôi chẳng thể làm gì nữa để chuộc lại lỗi lầm của mình, chỉ mong anh sẽ không vì tôi mà đau buồn nữa, mong anh sẽ hạnh phúc bên một người tốt với anh hơn tôi. Tôi sẽ đi. Tôi yêu anh, tình yêu của tôi...
Tôi ghen với quá khứ của anh, nhưng tôi làm sao có đủ tư cách, anh có một tình yêu thật đẹp và trong sáng còn với tôi, tình yêu chỉ là một lỗi lầm, là niềm đau. Có lẽ anh là hạnh phúc trọn vẹn duy nhất của tôi, là điều đầu tiên làm cho tôi thấy mình may mắn được sống và được yêu thương, tôi sẽ giữ mãi tình yêu đó.
thanhtrang.0410@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Khi giấc mơ về! Em không hối tiếc vì bất cứ điều gì... (Ảnh minh họa) Anh yêu dấu! Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cho em được gọi anh thân thương như vậy nhé! Em ngồi viết cho anh lá thư này như một lời chia tay. Chia tay quãng thời gian ngắn ngủi bên nhau, chia tay những đắm say, ngọt ngào,...