Phản bội người đã “đổ vỏ” cho mình
Tôi đang rơi vào bi kịch mà chính mình đã tự tay tạo ra, và giờ đây tôi không tìm được lối thoát cho bản thân mình.
Khi tôi kể ra đây câu chuyện đời, chuyện tình của mình tôi biết tất cả sẽ lên án, sẽ chửi mắng người đàn bà như tôi. Tôi biết tôi không xứng đáng được chấp nhận, không xứng đáng được tồn tại trên cõi đời này, nhưng tôi không thể ra đi vì tôi còn đứa con của mình, mặc dù tôi biết bản thân tôi chưa xứng đáng được làm mẹ mà có khi tôi còn mang tiếng xấu để đời cho đứa con tội nghiệp của mình.
Nhưng nếu tôi tự chấm hết cuộc đời, có thể con tôi sẽ bơ vơ vì người cha mà bao lâu nay sống chung với mẹ con tôi lại không phải là cha đẻ của con tôi, còn cha đẻ của nó thì chưa bao giờ chấp nhận sự tồn tại của nó. Vậy mà, giờ đây tôi lại phản bội lại chính người đã chấp nhận mẹ con tôi khi tôi bơ vơ, đau khổ vì bị bỏ rơi để lén lút với chính người đã từng đẩy tôi xuống bờ vực thẳm.
Ảnh minh họa (ảnh internet)
Cách đây 5 năm, tôi đã có một mối tình đầu đẹp, đầy ắp những kỷ niệm vui buồn, tôi luôn nghĩ tình đầu là tình cuối, anh đã hứa hẹn với tôi bao điều, tôi luôn tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu này, chính vì thế, tôi luôn sẵn sàng hy sinh mọi thứ để vun đắp cho tình yêu đầu đời để luôn được hạnh phúc. Anh cũng rất yêu tôi, chúng tôi đã yêu nhau được 2 năm và đã có dự tính làm đám cưới, vì thế tôi đã trao tấm thân con gái cho anh, trao trọn niềm tin cho anh, vậy mà mặc cho ngày cưới gần kề, cũng mặc cho một sinh linh đang được hình thành trong bụng tôi, anh đã phủi tay phủ nhận tất cả.
Video đang HOT
Anh nói đứa con đó không phải con của anh, anh bắt tôi phải bỏ đi đứa bé, và thật tàn ác khi anh đã âm thầm bỏ rơi tôi, bặt vô âm tín, không một tin tức. Tôi gần như tuyệt vọng, không còn trụ nổi khi mà đứa con đang lớn dần, gia đình luôn gặng hỏi bao giờ thì hai đứa cưới nhau. Nhiều lần tôi đã tìm đến cái chết để mong cuộc đời được giải thoát nhưng anh – chồng tôi bây giờ đã đến bên tôi, anh đã thầm yêu tôi từ lâu vì hai gia đình tôi chơi thân với nhau từ xưa.
Anh luôn an ủi, động viên và nói rằng anh rất yêu tôi, anh sẵn sàng hy sinh, chấp nhận mẹ con tôi, và mong rằng tôi đừng có những suy nghĩ dại dột. Anh cũng hứa rằng sẽ chăm sóc cho hai mẹ con tôi, sẽ coi đứa nhỏ như chính con ruột của mình. Tôi biết làm thế là có tội vì bản thân tôi biết mình còn yêu người yêu cũ nhiều lắm, tôi chưa quên được anh. Tôi đã từ chối nhưng vì anh luôn động viên và lo lắng, chăm sóc cho tôi nên tôi đã đồng ý làm vợ anh. Đám cưới diễn ra nhanh chóng với sự bất ngờ của hai gia đình. Ngay sau đám cưới anh xin phép gia đình cho hai vợ chồng được đi xa để tự lập và làm việc. Tôi luôn biết ơn anh vì điều đó, anh đã che giấu hoàn toàn về việc tôi đang có thai. Chính vì thế đến giờ này đây cả hai gia đình đều không một ai biết rằng đứa bé này không phải là dòng dõi của anh.
5 năm trôi qua, anh luôn đối xử tốt với mẹ con tôi. Anh chăm sóc cho đứa trẻ nhiều khi còn nuông chiều bé hơn cả tôi. Còn tôi thì luôn cảm phục anh, biết ơn vì anh là “cái phao” đã cứu sống hai mẹ con tôi.
Vậy mà, giờ đây tôi đã làm gì thế này, tôi đang tự hủy hoại hạnh phúc của mình, đang phản bội lại chính người đã cứu mình thóat chết khi mà một ngày về thăm gia đình, tôi đã gặp lại… người xưa. Anh đã tìm đến tôi và luôn mồm nói rằng hãy tha thứ cho anh, rằng ngày xưa anh làm thế vì anh có chuyện khó nói, anh nói rất nhiều, anh cầu xin sự tha thứ của tôi. Tôi đau khổ, nước mắt tuôn rơi khi biết gia đình anh không hạnh phúc, anh luôn bị chì chiết vì vợ anh đến giờ vẫn chưa chịu sinh em bé cho gia đình anh. Cô ấy chỉ mải mê lo sự nghiệp chứ không phải là người phụ nữ của gia đình. Hiện giờ gia đình anh sống định cư tại nước ngoài.
Tôi vẫn giấu chuyện đứa bé mà tôi đang có là con của anh, tôi nói với anh tôi đã bỏ đứa bé đó đi rồi và giờ đang có một gia đình hạnh phúc. Vậy mà trước ngày anh bay sang nước ngòai để trở về với gia đình anh, bao căm hận trong tôi bỗng bay biến hết, tình yêu ngày nào bỗng trỗi dậy. Tôi và anh đã…., cả hai không kìm nén được cảm xúc. Tôi đã vì một phút bồng bột mà tạo một sai lầm quá nghiêm trọng. Sau cơn mê đó, tôi bàng hoàng bừng tỉnh, tôi van xin anh hãy quên chuyện này đi, rằng đây chỉ là phút nông nổi, tôi rất yêu chồng con tôi. Ngay sau đó tôi đã chạy về bên gia đình, từ đó đến nay tôi luôn sống trong sự dằn vặt, day dứt, tôi thấy yêu và thương chồng mình hơn bao giờ hết.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi đang phải sống trong sự trừng phạt của tòa án lương tâm mà không biết bao giờ mới thoát khỏi. Xin hãy giúp tôi để lương tâm tôi được thanh thản.
Nỗi đau này ai hiểu cho em
Lần cuối cùng hãy cho em được gọi anh như vậy, bởi từ ngày mai em sẽ tập cho mình sống không có anh bên cạnh, không được nhớ và nghĩ về anh nữa.
Anh! Em không hiểu tại sao anh lại đối xử với em như vậy sau tất cả những gì anh đã nói cùng em còn lại được gì hả anh ?Em thật không ngờ bên trong cái tình cảm mà anh luôn cho là chân thành đó lại là một trái tim rỗng tuếch, nhưng em không trách anh.
Em trách riêng mình tin và yêu anh quá nhanh, có lẽ em đã vội vàng đến với anh khi thấy ở anh hội tụ được nhưng điểm em đặt ra để lựa chọn.
Khi bên anh, em đam mê và sung sướng bao nhiêu thì bây giờ em dằn vặt và đau khổ bấy nhiêu? Em không tha thứ cho bản thân mình, em biết như thế là không nên nhưng thử hỏi có mấy ai không mềm lòng khi tình yêu và những khát khao đến?
Em băn khoăn và tự hỏi tại đâu mà anh xa khỏi em, phải chăng do nghề nghiệp mình quá chênh lệch nhau? Nếu vậy em sẽ chủ động ra đi, không để anh phải khó nghĩ về em đâu? Lúc này đây hơn bao giờ hết em thấy buồn quá, em muốn khóc nhưng tại sao không thể khóc được? Muốn yêu anh nhưng cũng muốn xa anh, thế đấy, em mâu thuẫn với chính mình, anh bảo em phải làm sao đây? Em buồn quá, rất muốn gặp anh nhưng lại sợ không quên được anh . Thôi thì em mong thời gian cứ mãi như này, em xin anh đừng gặp và gọi cho em nữa,hãy cứ để những kỷ niệm đó ngủ yên trong quá khứ.
Cám ơn tất cả những gì anh đã quan tâm và dành cho em trong suốt thời gian qua Còn nhớ không anh lời em nói mới đây thôi "lỡ một ngày nào đó em không còn được nghe giọng nói của anh nữa có lẽ em sẽ không sống nổi?" vô tình hay cố tình lúc đó anh trầm ngâm im lặng?
Đôi khi em muốn khóc trước sự lạnh lùng của anh,em biết giữa những người con gái bên anh, em đâu có gì nổi bật thì làm sao mong được là một chút gì đó trong anh chứ?Không biết anh nhu nhược hay là em nữa, chỉ biết rằng cả hai không dám đối mặt với thực tế, vượt qua mọi định kiến để đến với nhau Định mệnh? Em không tin vào định mệnh,tất ca là do con người taọ ra chí ít nó cũng rất đúng với hiện tại của em anh à.
Vĩnh biệt anh, vĩnh biệt tất cả những gì em đã có hôm qua để ngày mai em sống tốt hơn .
Lời cuối em muốn nói "Em nhớ và yêu anh".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sai lầm do tôi tạo ra Tôi vẫn nghĩ Hương là người yếu đuối, nhưng nghe xong chuyện, Hương không khóc. Cô ấy giữ khuôn mặt bình thản đến lạ lùng... Tôi ôm lấy người yêu mình mà khóc nức nở. Tình yêu của chúng tôi đã kéo dài gần 7 năm qua. Chuyện hôn nhân cũng đã được lên kế hoạch. Vậy mà một thằng đàn ông tồi...