Phản bội chồng vì vướng… ‘hợp đồng tình dục’
Tôi yêu anh không cần có ngày mai, bởi chúng tôi chưa bao giờ có ý định phá nát gia đình mình, thế nên chỉ cần những giây phút sảng khoái bên nhau là đủ. Cuộc tình này giống như một “ hợp đồng tình dục”.
Bao lâu nay tôi biết mình phạm phải sai lầm lớn, nhưng tôi vẫn làm như thế vì cái gọi là tình yêu và tình dục. Người ta nói, tình yêu không thể chỉ dừng lại ở những cái nắm tay, những cái ôm hay cái nhìn thấu tim gan, mà tình yêu cần tình dục. Tôi phủ nhận điều đó, đơn giản vì ngày ấy tôi chưa bao giờ ăn nằm với đàn ông và khi lấy chồng, tôi càng cảm nhận được tình yêu phải song song với tình dục. Vợ chồng đôi khi còn có những điều ngại ngần với nhau, ví như chuyện đề cập tới những tư thế, cách yêu mới trong quan hệ, tôi thật ngại mở miệng với chồng. Chồng tôi cũng không phải người bạo dạn trong chuyện ấy, thế nên anh thường xuyên chiều vợ, âu yếm vợ giống như việc làm cho xong nghĩa vụ.
Tôi yêu chồng, nhưng tôi cũng yêu người đàn ông ấy. Cuộc gặp gỡ giữa tôi và anh không thường xuyên nhưng ánh mắt, cử chỉ của anh đã khiến tôi nhận ra, anh ta cũng thích thú với tôi. Chẳng hiểu sao, bản năng của tôi lại lớn tới thế, tôi yêu và cứ lao vào vòng tay anh không nghĩ tới hậu quả, tương lai bị phát hiện sẽ ra sao. Mỗi lần gặp, chúng tôi lại lao vào nhau như con thiêu thân, quấn lấy nhau, không cần nghĩ tới bất kỳ chuyện gì. Anh nói với tôi: “Chúng ta cứ giữ quan hệ thế này, chỉ hai ta biết để làm cho nhau cảm thấy hạnh phúc viên mãn, không ảnh hưởng gì tới gia đình đôi bên em nhé”. Lời đề nghị có chút khiếm nhã nhưng tôi thấy hài lòng, đúng hơn là tôi cảm thấy an toàn khi bên người đàn ông ấy.
Video đang HOT
Tôi sợ vô tình đã tự biến mình thành kẻ nghiện chăn gối. Thú thực giờ đây, tôi không thể xa được anh.(Ảnh minh họa)
Mỗi lần gặp, tôi quên hết mệt mỏi, âu lo và gánh nặng gia đình. Anh cho tôi cảm giác lên thiên đường mà chồng không thể có. Có lẽ, cái anh tìm được ở tôi, vợ anh cũng không thể làm thay. Đôi khi tôi thấy khinh bỉ chính bản thân mình, nhưng vẫn không thể dừng lại vì cái thứ gọi là tình dục thực sự có sức hấp dẫn quá lớn, đặc biệt đối với người đàn bà khao khát cháy bỏng yêu thương như tôi. Một tháng, rồi một tuần, chúng tôi chỉ gặp nhau một lần, cứ vụng trộm như thế mặc dù lo ngay ngáy nếu có người phát hiện. Tôi biết vậy nhưng vẫn chấp nhận, vì ngoài trách nhiệm làm vợ, làm mẹ, tôi còn cần những cảm xúc yêu thương của đàn bà. Chồng tôi không thể, tôi tìm tới anh, chỉ cần thế thôi, với tôi vậy là quá đủ. Nhưng lâu dần, tôi như nghiện anh. Nếu không được gặp anh một tuần là tôi cảm thấy người bứt rứt, khó chịu như thiếu thốn thứ gì đó.
Bên chồng, tôi cảm thấy mình bất lực, yếu kém, không thể làm gì được. Chồng giống như một người dự bị cho cuộc sống của tôi, còn anh là nhân vật chính. Nếu một ngày nhân vật chính ấy biến mất, không biết tôi có đủ can đảm để đảm nhận vai diễn này tiếp tục không. Tôi sợ vô tình đã tự biến mình thành kẻ nghiện “chăn gối”. Thú thực giờ đây, tôi không thể xa được anh. Tôi đã tự biến mình thành “kẻ ăn vụng”. Tôi cảm giác có cái gì đó khiến người ta thấy khát khao hơn, cháy bỏng hơn và phải hưởng thụ nhanh như sợ ai đó bắt được, hay sợ họ chạy mất. Thế nên, dừng lại thế nào, tôi cũng không biết nữa.
Theo Phunutoday
Sau...'hợp đồng hôn nhân', tôi sẽ buông anh cho tình cũ
Tôi và chồng tôi cưới nhau không phải vì tình yêu. Lý do đơn giản là xuất phát từ "hợp đồng hôn nhân" để làm hài lòng bố mẹ hai bên và giúp công ty của bố anh thoát khỏi phá sản. Dù vậy, cuộc hôn nhân 15 năm không quá lạnh lùng khi chúng tôi có với nhau một cậu con trai.
Tôi hơn chồng 5 tuổi và là một phụ nữ làm kinh doanh thành đạt, có địa vị trong xã hội. Còn anh là bác sĩ ở một bệnh viện lớn trong thành phố. Cuộc sống của chúng tôi bình lặng, việc ai nấy làm, bạn ai nấy chơi, tôn trọng nhau và có trách nhiệm với gia đình. Dù đến với nhau không phải vì tình yêu, nhưng cái nghĩa 15 năm qua cũng sâu nặng. Cho đến một ngày, tôi phát hiện ra anh ngoại tình. Cô ta tên là Lan, một cô gái xinh đẹp, trẻ hơn tôi 10 tuổi. Họ gặp nhau trong một chuyến công tác chữa bệnh từ thiện cho bà con dân tộc vùng núi. Công ty của cô ta là doanh nghiệp hảo tâm, kết hợp với bệnh viện của chồng tôi trong chuyến từ thiện đó. Trên chuyến xe, họ tình cờ ngồi cạnh nhau. Và cũng tình cờ, chồng tôi phát hiện cô ta bị u nang buồng trứng phải phẫu thuật. Trong suốt thời gian cô ta nằm viện, họ gần gũi nhau và nảy sinh tình cảm.
Chồng tôi thú nhận rằng, ban đầu anh thấy Lan tội nghiệp, không có ai bên cạnh nên quan tâm chăm sóc. Lâu dần, lòng biết ơn của Lan đã chuyển thành tình yêu. Đó là một thứ tình cảm khác lạ mà anh chưa từng cảm nhận trong suốt 15 năm chung sống với tôi... Nghe những lời anh nói, tôi cảm thấy đau đớn và uất nghẹn. Nhưng tôi không muốn kết thúc cuộc hôn nhân này chỉ vì một người đàn bà khác. Tôi sẽ chỉ buông tay cho đến khi nào tôi muốn. Tôi hẹn gặp cô gái đó. Khi cả hai vừa ngồi xuống, uống được cốc nước lọc thì cô ta bắt đầu nôn ọe.
Cô giỏi lắm nhưng đừng tưởng con cô sẽ có cha.
Với sự nhạy cảm của phụ nữ, tôi biết cô ta đang mang bầu. "Cô có thai? Cô giỏi lắm nhưng đừng tưởng con cô sẽ có cha. Tôi chưa buông tha cho anh ta đâu", tôi nói trong tức giận. Tôi nhiếc móc cô ta rằng, nếu không có tôi, anh vẫn sẽ là người chồng của gia đình như bao năm qua. Chỉ cần cô ta từ bỏ thì mọi chuyện sẽ như cũ. Cô ta im lặng và cuối cùng đáp lại: "Em thực lòng không muốn giành giật với chị. Không đợi đến lúc chị yêu cầu thì em cũng đã nhiều lần dằn vặt, giá như em đừng yếu lòng như vậy. Em có thể sinh con một mình, suốt đời mang tiếng người thứ ba, nhưng em sẽ không chấp nhận hạnh phúc với một thứ ràng buộc không tình yêu"... Tình nhân của chồng tôi cương quyết không phá thai vì sợ sau này không sinh con được nữa. Cô ta cũng không cho chồng tôi ly hôn. Cứ như thế, cả ba chúng tôi giằng co nhau trong một mối quan hệ mà không ai chịu buông tay hẳn.
Cô gái kia đã sinh cho chồng tôi một đứa con gái. Hơn một năm qua, họ vẫn qua lại với nhau, giống như đó là gia đình thứ 2 của anh ấy. Còn mối quan hệ của tôi và chồng vốn không mặn nồng giờ càng trở nên lạnh nhạt. Anh ngày càng ít về nhà hơn, chỉ ở lỳ bệnh viện. Chúng tôi sống chung nhà nhưng như hai cái bóng lặng lẽ. Nhất là từ khi con trai đi du học ở Anh, căn nhà chỉ còn lại hai vợ chồng, không khí càng nhạt nhẽo. Mới đây, tôi bị rối loạn tiền đình phải vào bệnh viện. Con trai đi du học xa còn anh đang trong đợt công tác dài ngày. Cuối cùng người vào viện thăm nom, chăm sóc tôi lại là Lan. Tôi từ chối thì cô ta nói: "Em không đến vì mục đích gì cả, chỉ muốn giúp chị lúc này. Em biết người bệnh thường thấy cô đơn và tủi thân". Tôi im lặng không nói gì. Những ngày sau đó, chỉ có tôi và Lan - hai người đàn bà trong mối nhân duyên nghiệt ngã bên cạnh nhau...
Đêm trước ngày ra viện, tôi thức trắng để suy nghĩ về cuộc sống, hạnh phúc và gia đình. Tôi nhận ra sự cố chấp khi níu kéo một người đàn ông không yêu mình. Suốt bao nhiêu năm qua, anh đã làm tròn trách nhiệm với tôi và con như một cách để trả nợ cho gia đình. Có lẽ đã đến lúc tôi cần đưa ra một quyết định để trả lại cuộc sống cho cả hai. Sau khi ra viện, tôi đặt vé máy bay đi thăm con trai một thời gian. Trước khi lên máy bay, tôi nhắn tin cho Lan: "Tôi cần chút thời gian để có thể chủ động chấp nhận sự thật".
Theo Phunutoday
Vợ trẻ 'chơi bài ngửa' với tôi trong đêm tân hôn Đêm tân hôn, vợ tôi đòi ngăn đôi giường. Không chỉ vậy, những lời nói của vợ trong đêm tân hôn khiến tôi 'đứng hình'. Tôi sinh trưởng trong một gia đình giàu có tại thành phố sôi động nhất nước. Trong số các anh em thì tôi là người được chọn để thừa kế tài sản kếch xù của gia đình. Bởi...