Phản bội chồng vì người tình cũ
Tôi không hiểu nổi tâm trạng của mình lúc này nữa, tất cả trong tôi là nỗi ân hận, dày vò đến đau đớn. Chỉ vì một phút không làm chủ được bản thân mình, tôi đã phản bội người chồng mà mình kính trọng, yêu thương để lao vào vòng tay của người tình cũ…
Tôi quá khinh ghét bản thân mình, nước mắt không gột rửa được tội lỗi của tôi nhưng tôi còn biết làm gì hơn… Tôi là người đàn bà đáng trách hay đáng thương?
Tôi đã có một mối tình đầu thật lãng mạn và thơ mộng với Hoàng, người con trai đã cùng tôi lớn lên với tuổi thơ gian khó nhưng chan chứa tình người nơi làng quê chiêm trũng nghèo. Tôi là một con bé gầy gò, ốm yếu nên luôn bị chúng bạn trêu chọc. Những năm tháng ấy Hoàng đã luôn ở bên tôi, bảo vệ tôi, cùng tôi chia sẻ bao vui buồn như một người bạn, người anh. Tình yêu đến tự nhiên như hơi thở và tôi hạnh phúc trong vòng tay rắn rỏi, ấm áp của Hoàng. Tôi và anh đã nguyện sẽ bên nhau suốt đời, cùng nhau xây đắp ngôi nhà đơn sơ, giản dị nhưng đầy ắp hạnh phúc, tiếng cười.
Thế nhưng những mong ước của chúng tôi đã vấp phải sự phản đối của gia đình hai bên. Bố mẹ tôi chê anh học vấn thấp, nhà anh nghèo, không môn đăng hộ đối với gia đình tôi. Còn bố mẹ anh thì bảo tôi yếu đuối, gầy gò, ốm yếu về làm dâu không cáng đáng được công việc đồng áng. Lúc đó tôi đã là cô giáo trường huyện, gia đình tôi cũng khá giả, còn anh chỉ là một anh thợ mộc nghèo, gia đình anh quanh năm gắn bó với đồng ruộng, con trâu, cái cày, cuộc sống rất khốn khó. Tôi và anh vẫn bên nhau, cùng nhau thuyết phục bố mẹ mong một ngày ông bà sẽ thay đổi suy nghĩ nhưng thời gian trôi qua mà gia đình hai bên vẫn nhất quyết phản đối, tôi thấy anh càng ngày càng ít nói và rất buồn. Anh bảo, dù thế nào anh cũng sẽ cưới tôi bằng được, anh không cam chịu số phận, anh sẽ làm mọi cách để thay đổi cuộc đời… anh không chịu nổi khi người ta nhìn mình bằng con mắt khinh thường, chỉ vì anh nghèo.
Tôi và anh đã nguyện sẽ bên nhau suốt đời, cùng nhau xây đắp ngôi nhà đơn sơ, giản dị nhưng đầy ắp hạnh phúc, tiếng cười.
Rồi bỗng một ngày, sau cuộc hò hẹn với những nụ hôn nóng bỏng, anh bảo anh phải đi xa, có thể là rất lâu, anh đi để thay đổi cuộc đời, đi để một ngày trở về chúng tôi được bên nhau mãi mãi. Anh bảo tôi hãy chờ anh, dù thế nào anh cũng trở về… Nghe anh nói, tôi linh cảm có chuyện chẳng lành, gặng hỏi mãi thì anh cũng thú thật là anh sẽ vượt biên sang nước ngoài với một người bạn. Tôi như rụng rời chân tay. Đây là một việc làm không những vi phạm pháp luật mà còn nguy hiểm, có thể một đi không trở về, tha hương nơi đất khách quê người, không biết ngày mai sẽ thế nào. Vì sao, vì sao anh lại có suy nghĩ và hành động ấy? Tôi đã khóc hết nước mắt cầu xin anh ở lại nhưng anh vẫn một mực khăng khăng không lay chuyển, ánh mắt sắc lạnh của anh khiến tôi bất lực. Chúng tôi xa nhau từ đấy…
Tôi đã chờ, chờ mãi mà tin anh vẫn biền biệt. Một năm, hai năm, rồi năm năm trôi qua, bố mẹ bắt tôi đi lấy chồng nhưng tôi vẫn kiên quyết phản đối. Tôi phải chờ đợi anh trở về, tôi tin nhất định anh sẽ trở về, anh đã hứa là sẽ trở về với tôi, anh sẽ không phản bội lại lời hứa với tôi đâu. Nhưng sự chờ đợi của tôi là vô vọng và niềm tin của tôi đã bị sụp đổ khi người bạn cùng vượt biên với Hoàng trở về, anh ta bảo Hoàng đã có vợ con bên nước ngoài rồi, tôi còn mất công chờ đợi làm gì. Tin dữ như sét đánh ngang tai, tôi hoàn toàn suy sụp, trái tim như có ai bóp chặt, đau đớn tưởng chừng chỉ muốn chết cho xong. Chính trong lúc tuyệt vọng ấy, trong lúc trái tim chỉ có oán hận và đau đớn, tôi đã nhanh chóng chấp nhận tình cảm của Thắng, chồng hiện tại của tôi bây giờ. Sự chấp nhận như một sự báo thù người tình phản bội, như muốn chạy xa khỏi làng quê, chạy xa khỏi nơi ghi dấu bao kỉ niệm tình yêu giữa tôi và Hoàng, và cũng là sự nương náu vào một chốn bình yên của người đàn ông yêu tôi câm lặng bao năm…
Thắng cũng là người làng tôi, nhưng anh đi học rồi lập nghiệp trên thành phố, chỉ thỉnh thoảng về quê thăm bố mẹ, anh em họ hàng. Chuyện tôi yêu Hoàng, chờ đợi Hoàng đến lỡ cả tuổi xuân cả làng ai cũng biết, và Thắng cũng biết. Anh đã âm thầm yêu tôi sau những lần về quê ngắn ngủi, anh bảo anh sẽ chờ đợi đến khi nào tôi chấp nhận tình yêu của anh, dù bao lâu anh cũng chờ. Sự đời thật trái ngang và tình cảm cũng có những lí lẽ riêng mà con tim không thể hiểu. Tôi biết Thắng là người tốt nhưng tôi lại không thể đón nhận tình cảm của anh, chỉ vì một hình bóng rất xa… Chỉ đến khi Hoàng phản bội tôi, trái tim tôi mới mềm lòng trước tình yêu của anh.
16 năm làm vợ Thắng, tôi đã hoàn toàn xóa sạch hình bóng Hoàng ra khỏi trái tim mình. Tình yêu của người chồng ân cần, quan tâm và yêu thương gia đình, vợ con hết mực đã chữa lành vết thương lòng trong tôi. Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua và tôi luôn thầm cảm ơn số phận đã cho tôi lấy được một người chồng như Thắng. Nhưng duyên trời run rủi hay số phận cố tình trêu đùa tôi?
Video đang HOT
Hai con tim yêu cùng thổn thức, và bao khao khát, đam mê trong chúng tôi lại bùng lên mãnh liệt.
Tôi đã gặp lại Hoàng sau 16 năm xa cách. Hoàng lặn lội đi tìm tôi, anh vẫn còn yêu tôi và mong tôi nhận lời xin lỗi của anh vì sự trở về muộn màng của mình. Hoàng ngồi trước tôi, dáng vẻ ủ rũ, đau khổ, khuôn mặt của người đàn ông từng trải, phong lưu nhưng rạn dày sương gió. Anh kể anh không bao giờ quên được chuyến đi kinh hoàng ấy, những tưởng anh sẽ phải bỏ mạng nơi xứ người nhưng anh đã được một người đàn bà cứu sống, cưu mang và bao bọc. Chị ta yêu anh nhưng anh chỉ coi chị ta là ân nhân. Thời gian đó anh không còn cách nào khác là phải chấp nhận sống cùng chị ta. Nhưng ngay khi có thể lo được cuộc sống cho bản thân mình và học được cách làm ăn, anh đã rời xa chị ta. Ngày đêm anh đau đáu mong một ngày trở về quê hương để cùng tôi sum vầy, nhưng rồi anh đau đớn khi nhận được tin tôi đã lấy chồng. Thế nên anh đã ở lại, không trở về nữa, đến bây giờ anh vẫn sống một mình. Anh bảo anh vẫn còn yêu tôi. Sau bao năm trời lặn lội, anh đã trở về quê hương thăm gia đình và được biết tôi đã chờ đợi anh ra sao. Anh hối hận vô cùng, chỉ mong một lần gặp lại tôi và được nhìn thấy tôi sống hạnh phúc rồi anh sẽ lại ra đi, đi mãi mãi… Giọng nói trầm ấm nhưng chất chứa bao đau đớn, xót xa của người đàn ông tôi đã từng yêu bằng cả trái tim mình khiến tôi không kìm chế nổi cảm xúc. Tôi đã khóc trong vòng tay anh, hai con tim yêu cùng thổn thức, và bao khao khát, đam mê trong chúng tôi lại bùng lên mãnh liệt. Chỉ một giây phút mềm yếu đó thôi, tôi đã phản bội chồng mình.
Giờ đây Hoàng đã đi xa, xa tôi mãi mãi nhưng một lần nữa bóng hình anh lại phủ đen cuộc đời tôi. Chồng tôi vẫn đối xử rất tốt với tôi, vẫn yêu thương, quan tâm, chăm sóc và chiều chuộng tôi bởi anh làm sao biết được người vợ của mình đã gây nên tội lỗi gì? Nhưng riêng tôi, khi đối diện với lương tâm mình, tôi thấy mình thật xấu xa, thật bỉ ổi và đáng bị nguyền rủa. Nhìn vào ánh mắt chồng, tôi chỉ muốn thú nhận tất cả nhưng rồi tôi lại không thể, làm sao tôi có thể nói ra cái việc xấu xa ấy, hạnh phúc tôi đang có sẽ vỡ vụn, có lẽ anh sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi. Tôi sợ vô cùng. Anh là tất cả cuộc đời tôi lúc này, tôi không thể đánh mất anh, đánh mất hạnh phúc đang có. Nhưng phải sống trong nỗi dày vò, day dứt khiến tôi không một phút bình yên. Tôi biết làm gì với cuộc đời mình đây? Tôi có xứng đáng nhận được sự thứ tha ở anh, chồng tôi, khi tôi can đảm thú nhận tội lỗi của mình?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Yêu tôi chỉ vì "chuyện ấy"
Thay vì động viên tôi ôn thi tốt, anh lại nhồi nhét vào đầu tôi những câu chuyện tình dục
Tôi đã đọc được rất nhiều tâm sự của các bạn độc giả, đâu đó trong những câu chuyện ấy, tôi lại thấy bóng dáng của mình ở đó. Không biết vô tình hay cố ý nhưng tôi nghĩ, đấy chính là một vòng luẩn quẩn của cuộc sống.
Năm nay tôi vừa tròn 20 tuổi, cái tuổi đẹp nhất, rạng rỡ nhất của người con gái. Tuy tôi chưa đủ "lớn", chưa đủ "khôn ngoan" để có thể vận hành cuộc sống của mình một cách êm ả... nhưng giờ đây, tôi cũng đã dần ý thức được cách làm chủ cuộc sống của mình.
Tôi là một cô bé khá xinh xắn nhưng lúc nào gương mặt tôi "cũng có nét đượm buồn" - như lời của những người bạn nói về tôi. Tôi ghét phải lấy lòng mọi người, ghét khi phải tỏ ra tươi cười... và ghét nhất là đàn ông.
Thế nhưng, hè năm lớp 11, trong một lần tình cờ, tôi đã gặp anh. Ban đầu, tôi không ấn tượng gì về anh, cũng không nghĩ về anh nhiều...vì lúc đó, tôi chỉ muốn học cho thật tốt, không muốn vướng vào "chuyện tình cảm vớ vẩn" (như bố tôi vẫn thường nói).
Đi uống nước với anh hơn hai lần, tôi vẫn không mảy may rung động trước những tình cảm của anh. Nhưng dường như ông trời đang cố đùa trêu tôi... đó là vào một đêm rất khuya, điện thoại tôi bỗng có cuộc gọi đến, là anh. Khi tôi vừa nghe máy thì đã nghe tiếng khóc thảm thiết từ anh, anh khóc lóc như một đứa trẻ con vậy. Tôi thật sự rất bất ngờ trước thái độ đó của anh vì từ trước đến nay, lúc nào anh cũng tỏ ra rất mạnh mẽ, cứng rắn... nhưng không hiểu sao giờ đây, anh lại khóc lóc đến thảm thiết như vậy?
Khi tôi ra sức động viên, anh mới thôi khóc. Anh kể cho tôi nghe rằng: "Bạn gái anh (tôi cũng đã biết qua, tên là Nhung - một cô gái rất đẹp và dễ thương), cô ấy là một người rất thông minh, lanh lợi, con nhà giàu. Cô ấy đã tự tử vì sự ngăn cản của gia đình khi bố mẹ không cho cô ấy đến với anh. Anh đang rất đau khổ...".
Tôi như chết lặng khi nghe được câu chuyện của anh... và bỗng dưng, tôi cảm thấy thương anh vô cùng. Khi tôi đang cố gắng khuyên anh đủ điều thì anh đáp lại: " Em yên tâm, anh sẽ sống phần đời còn lại của Nhung cho thật ý nghĩa". Cũng từ đó, tôi bắt đầu cảm thông với nỗi đau quá lớn anh đang phải chịu đựng.
Tiếp đến những cuộc hẹn sau đó, tôi đối xử dễ chịu với anh hơn. Và cũng kể từ đấy, tôi bắt đầu yêu anh bằng cái đầu non nớt của mình. Còn anh, người đã đến bên tôi, cho tôi được nếm trải là cảm xúc hạnh phúc đầu của tình yêu đầu đời... đã luôn ở bên cạnh chở che, yêu thương tôi hơn cả chính bản thân mình.
Anh hay chở tôi đi ăn, uống cà phê và hay chọc cho tôi cười. Tôi cũng tập tành uống cà phê đen ít đường giống anh. Có thể nói, lúc đó tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng khi được ở trong vòng tay ấm áp của anh.
Tôi những tưởng mình sẽ không bao giờ vực dậy được sau nỗi đau đó? (Ảnh minh họa)
Năm lớp 12, tôi cố gắng học thật giỏi vì anh, vì tôi và vì sự hãnh diện của bố dành cho tôi. Tôi thức khuya học tập, anh luôn động viên tôi bằng những tin nhắn mùi mẫn, sẻ chia và giúp đỡ tôi rất nhiều trong cuộc sống. Thế nhưng, tình yêu của hai đứa bắt đầu rẽ sang một hướng khác khi anh đòi quan hệ với tôi.
Khi nghe được lời đề nghị đó, tôi thực sự rất hoảng loạn. Tôi sợ lắm... có đánh chết tôi cũng không bao giờ tôi dám làm chuyện động trời ấy. Và dù anh có năn nỉ ỉ ôi tôi bao nhiêu lần thì tôi vẫn một mực từ chối.
Dù không được người yêu đồng ý nhưng anh vẫn kiên nhẫn... Ngày ngày, thay vì động viên tôi học tập, anh lại nhồi nhét vào đầu tôi những ý nghĩ kinh khủng nhất về tình dục. Tôi vẫn không thể hiểu được tại sao anh lại có thể đối xử "tàn nhẫn" với tôi như thế khi tôi đang mải miết ôn luyện cho hai kỳ thi quan trọng sắp tới.
Tôi vẫn một bực tỏ rõ quan điểm của mình là tôi không muốn đánh mất phẩm hạnh của người con gái. Tôi nói với anh rằng: "Cơm không ăn thì gạo vẫn còn đó"... những tưởng anh sẽ hiểu và cảm thông cho tôi hơn. Nhưng không, cho dù tôi hết từ chối thì anh vẫn một mực đòi hỏi, không cần quan tâm cuộc sống hiện tại của tôi thế nào.
Và có lẽ, cũng vì tình yêu tôi dành cho anh quá lớn nên khi bị anh đòi hỏi quá nhiều, tôi đã trao cho anh cái quý giá nhất của người con gái. Anh ôm tôi vào lòng thì thầm: "Anh thật sự rất hạnh phúc khi em đã thuộc về anh. Cảm ơn em về tất cả". Trong phút giây hạnh phúc đó, tôi cũng nói với anh rằng: "Em cũng mong anh mãi yêu em như bây giờ".
Thế nhưng, khi đã có được "lần đầu tiên" thì hầu như tuần nào anh cũng đòi hỏi được quan hệ vài ba lần. Vì yêu anh, thương anh nên tôi đã nghe lời anh, ngoan ngoãn theo anh vào những chỗ riêng tư để hai đứa có được những phút giây hạnh phúc.
Sau những lần yêu thương đó, chúng tôi càng yêu và hiểu nhau hơn. Tôi luôn ở bên cạnh anh, san sẻ cùng anh những nỗi buồn trong quá khứ và mong muốn hai đứa sẽ cùng nhau vun vén cho tình yêu để sau này "nên nghĩa chồng vợ".
Thế nhưng, chỉ sau một năm yêu nhau, anh đã nói lời chia tay tôi. Tôi đã khóc rất nhiều, đã níu anh trở về bên tôi... nhưng dù tôi có khóc lóc thảm thiết như thế nào, có van xin anh hãy quay trở về thì anh vẫn bỏ đi không chút tiếc nuối.
Anh đi rồi, chỉ còn tôi - một con bé mới lớn, còn ngu ngơ, khờ dại lại phải đối mặt với quá nhiều sóng gió của cuộc đời. Tôi không hiểu được vì sao anh lại nói lời chia tay tôi. Trước lúc ra đi, anh chỉ nói: " Hai đứa mình không thể đến được với nhau đâu. Cảm ơn em rất nhiều". Lúc đó, tôi chỉ biết khóc mà chẳng thể nói được câu nào.
Nếu anh không yêu tôi thì tại sao anh lại làm tôi đau khổ? Tại sao anh lại có thể giết chết tâm hồn một đứa con gái vốn quen với cuộc sống đơn độc, lẻ loi như tôi? Tại sao anh nỡ lừa dối tôi suốt hơn một năm qua như vậy? Tại sao anh lại nhẫn tâm với người con gái anh đã từng yêu như thế?
Anh đi rồi. Tôi ngã quỵ giữa cuộc sống ngổn ngang giông tố. Không động lực, không niềm tin, tôi những tưởng mình chỉ còn con đường chết để giải thoát bản thân mình. Nhưng trong lúc tôi cùng quẫn nhất thì đã có những người bạn tốt đến bên cạnh tôi, vực tôi dậy sau nỗi đau đó...
Rồi tôi biết làm đẹp, biết đánh môi son, biết mua sắm những món đồ cho mình... nhưng xung quanh tôi vẫn luôn phảng phất bóng dáng anh. Tôi không thể dễ dàng quên được anh, mối tình đầu của mình, người đã gây ra cho tôi nỗi đau đầu đời của người con gái biết yêu.
Giờ đây, tôi đã vào Sài Gòn học tập được một năm rồi. Xung quanh tôi có rất nhiều chàng trai theo đuổi nhưng tôi không dám mở lòng để yêu ai nữa. Tôi ghét đàn ông... vì tôi sợ họ cũng sẽ đối xử tệ bạc với tôi như người đàn ông trước kia của mình.
Dù hiện tại cuộc sống của tôi đã khá ổn... nhưng trong tâm trí tôi lúc nào cũng tỏ ra lo lắng, sợ hãi... Tôi sợ sau này lấy chồng, người ta sẽ dằn vặt, chì chiết tôi về chuyện trinh tiết. Và liệu chồng tôi sau này có cảm thấy thất vọng, ghê tởm vì một đứa con gái hư hỏng như tôi không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chia tay vì bốn tháng không được ôm, hôn Em muốn chia tay bởi lẽ em là con trai mà bốn, năm tháng không được ôm, hôn người yêu mình thì làm sao em chịu nổi? Em có một băn khoăn xin chị tư vấn giúp em! Em năm nay 21 tuổi và đang yêu một. Chúng em đều đang là sinh viên. Cô ấy bằng tuổi em. Chúng em yêu nhau...