Phản bội chồng tương lai
Tôi tên là Linh, tôi có một tình yêu thật nặng nồng, anh ấy yêu tôi rất chân tình và luôn lo lắng và chăm chút cho tôi từng bước đi, tôi cũng rất yêu anh ấy.
Tôi quen anh ấy khi còn đi học, chúng tôi đã sống chung với nhau được hai năm tưởng chừng hạnh phúc sẽ mãi mỉm cười với tôi. Nhưng ngờ đâu anh ra trường và đi làm việc nơi xa để tôi lại mảnh đất Đà Nẵng đầy chông gai, thế rồi tôi cũng đi Sài gòn tìm việc.
Ảnh minh họa
Lúc đầu bước chân vào Sài Thành tưởng chừng như không thể nào sống nổi, nhưng được anh che chở đùm bọc rồi tôi cũng vượt qua, tôi có việc làm khoảng được ba tháng thì lại thất nghiệp, anh ấy đến vỗ về nâng đỡ giúp tôi vượt qua.
Tôi cảm thấy có lỗi với anh khi tôi tình cờ quen được một anh tên Vũ, anh Vũ đã đem lại cho tôi những phút giây đầy cảm xúc sung sướng, khi cùng gần anh thì tôi khổng thể nào cưỡng lại sức hút hấp dẫn của anh ấy, tôi chạy theo sự cám dỗ mà quên đi người yêu mà tôi xác định làm chồng.
Nhưng rồi cái giá tôi phải trả là lại thất nghiệp, thì anh Vũ thờ ơ và lưng với tôi. Trong lúc túng quẫn tôi lại nhờ cậy anh ấy, anh ấy sẵn lòng và luôn động viên tôi từng bước, nhưng anh ấy vẫn không biết tôi đã phản bội anh ấy, anh cứ ngỡ rằng tôi vẫn thủy chung.
Video đang HOT
Tôi thật sự cảm thấy hổ thẹn và ghê tởm chính con người của mình, tôi muốn nói ra sự thật cho anh biết, nhưng tôi sợ anh ấy buồn. Giờ tôi không biêt phải làm sao nữa!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vẫn còn đây... một tình yêu tràn đầy!
Sau khi em chia tay mối tình đầu, em cứ nghĩ lòng mình đã băng giá... nhưng không, anh đã đến với em trong lúc em đang ốm đau và mang lại cho em sự tin tưởng vững chắc trong cuộc sống.
Em, một người con gái 26 tuổi, lứa tuổi với bao sự trưởng thành và chín chắn khi bước vào đời.
Từ khi em học xong phổ thông bước chân xa gia đình đến thành phố học, em đã tạo cho mình thói quen với cuộc sống tự lập vừa học vừa làm cho đến khi ra trường. Sau một thời gian sống và làm việc, em bỏ lại tất cả về quê theo ý kiến của gia đình. Còn giờ đây khi ngồi viết lên những dòng tâm sự này là lúc tâm trạng em đang rất chán nản, mệt mỏi trong cuộc sống, em không biết mình nên làm gì để bước tiếp quãng đời còn lại. Trước mắt em là một bờ vực thẳm. Em không biết mình nên tin vào đâu để bước chân đi tiếp.
Sau khi em chia tay mối tình đầu, em cứ nghĩ lòng mình đã băng giá... nhưng không, anh đã đến với em trong lúc em đang ốm đau và mang lại cho em sự tin tưởng vững chắc trong cuộc sống. Em đã nghĩ anh sẽ là người cùng em đi hết quãng đời còn lại nhưng ở đời có ai biết trước được chữ ngờ đúng không anh?
Em chợt nhớ đến lời bài hát "Nghi ngờ", tình cờ chúng mình từng nghe ở quán cà phê sao giống em giờ đây quá! Ngày anh đưa bạn về quê chơi, em không gặp mọi người được bởi em có lý do của em. Anh đã giận rồi nói chúng ta không hợp nhau, bỏ lại trong em một khoảng trống không ai có thể thay thế được.
Anh đi rồi chỉ còn em ở lại. Em sợ gặp bạn bè, sợ phải nghe nhưng câu hỏi liên quan đến chúng mình. Em không biết phải trả lời những câu hỏi đó như thế nào. Em thấy lòng quặn đau không nói thành lời...
Ở phương xa em mong anh bình yên! (Ảnh minh họa)
Em đã tìm quên trong công việc, em nghe mọi người thường nói hãy mang nụ cười vào công việc chứ đừng làm việc trong nước mắt nhưng anh ơi, em đã làm ngược lại câu nói đó. Em không nhớ mình đã huỷ mất bao nhiêu hoá đơn chỉ vì nghe thông tin của khách gần giống thông tin với anh. Em không biết nên làm gì để anh hiểu quay về bên em!
Tuy em không thể hiện tình cảm bên ngoài như những người con gái khác nhưng từ sâu thẳm trái tim em yêu anh hơn chính bản thần mình. Khi em nhận lỗi cũng có nghĩa là em đã biết nhìn nhận và sửa chữa... nhưng sao anh không thể cho em, cho chính chúng ta một cơ hội, để chúng mình giúp nhau hoàn thiện hơn? Đã là con người có ai là hoàn hảo hết đâu anh? Hay anh chưa từng yêu em nên mới buông tay em dễ dãi như vậy? Em thật sự không dám tin vào điều đó.
Thời gian yêu nhau, mỗi lần em giận anh dù chỉ là vu vơ, anh cũng là người làm hoà trước, chẳng bao giờ anh giận em. Em từng hy vọng ngày nghỉ lễ anh về quê cùng em, thực hiện lời hứa uống cà phê và gửi tặng anh món quà sinh nhật em mua nhưng chưa có dịp tặng.
Với mọi người, nghỉ lễ là thời gian nghi ngơi còn em là một ngày bận rộn. Sau một ngày hoà mình vào công việc đến khi màn đêm buông xuống, trở về với con người thật, em thấy mình thật lạnh lẽo, cô đơn...
Khi em lấy xe đi ra khỏi nhà, hoà vào dòng người cho thanh thản hơn nhưng càng cố như thế, em càng cảm thấy cô độc hơn. Bánh xe cứ lăn đi nhưng lại dừng lại bên kia đường trước nhà anh. Em không biết anh có về không nhưng em vẫn đứng đợi ở đấy!
Anh biết không, từ ngày chúng mình chia tay, chưa khi nào em không nhớ đến anh! Em cũng không biết giờ cuộc sống anh như thế nào, em cũng từng nghĩ sao mình không liên lạc với bạn bè anh để hỏi thăm về anh nhưng lòng tự trọng trong em không cho phép anh ạ.
Trước kia yêu anh, theo những gì em cảm nhận từ chính mình, em đã không hỏi bất cứ ai về anh thì giờ đây dù rất muốn biết nhưng em sẽ đợi ngày anh kể em nghe tất cả về anh. Dù em biết đó là vô vọng em vẫn đợi vẫn chờ...
Sinh nhật em, anh đã không còn nhớ đến, em đã mong đợi ở anh một lời chúc đáp lại em là sự im lặng. Em tự nhủ có khi nào anh nhớ đến em dù chỉ một lần không anh? Còn em không thể nào quên được những lời anh đã hứa bởi, hình bóng anh đã mãi mãi ngự trị trong trái tim em!
Anh à! Nếu một ngày nào đó anh đọc được những tâm sự này hãy hiểu em hơn anh nhé!
Anh ơi! Em sợ giông tố cuộc đời lắm, em thích sự bình yên, em không những muốn cùng anh đi dạo trên mọi bờ biển mà em còn muốn cùng anh đi suốt quãng đời còn lại đến bến bờ hạnh phúc!
Ở phương xa em mong anh bình yên!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sự hối hận muộn màng Có lẽ khi xa anh em mới biết tình yêu em dành cho anh lớn lao tới nhường nào... Khi quyết định chia tay anh em nghĩ là mình sẽ chịu đựng được đau khổ đó, nhưng giờ đây khi không còn có anh ở bên, không được nhận tin nhắn của anh mỗi khi trời vừa sáng, và mỗi khi đi ngủ...