Phản bội chồng ngay tại nhà mình
Tôi là một người phụ nữ khá thành đạt, tròn 30 tuổi, nghề nghiệp ổn định, chồng là kỹ sư, lớn hơn tôi 2 tuổi, là kỹ sư cơ khí có thu nhập khá, nhà cửa ổn định và tôi có một bé gái dễ thương vừa tròn tuổi rưỡi. Tôi kết hôn vừa tròn 3 năm, 2 năm đầu có thể nói là hạnh phúc mỹ mãn của một đôi vợ chồng son, nhưng từ khi có con thì một năm gần đây cuộc sống vợ chồng tôi không được hạnh phúc.
Chồng tôi là một người đàn ông tốt, xong giờ làm thì về nhà phụ vợ việc nhà cửa, cơm nước và chăm sóc con, tiền lương lúc nào cũng đưa đủ cho vợ để chi tiêu việc nhà. Nói chung tôi không có điều gì phải phàn nàn về anh cả ngoại trừ tính tình thô lỗ cộc cằn của anh khi nói chuyện với vợ, khi giận vợ chuyện gì anh không ngần ngại gọi vợ mình bằng “mày” và xưng “tao” còn tiếng chửi thề thì nhiều vô số trong từng câu nói. Đôi lúc anh còn đánh tôi khi quá nóng giận, tôi đã khóc rất nhiều khi bị anh đánh, nhiều lúc tôi đã nghĩ đến việc ly hôn nhưng vì con còn nhỏ nên tôi không đủ can đảm để nói lên lời chia tay. Tôi đã lựa lời khuyên giải và góp ý với anh về cách ăn nói và đối xử với vợ, là một người có học thức nên tôi không thể chấp nhận chồng mình đối xử với mình như vậy. Nhưng có lẽ đó là bản tính của anh rồi nên mặc dù tôi đã nhiều lần khuyên can, nhắc nhở nhưng anh vẫn không sữa đổi được những tính xấu đó. Tôi cảm thấy khó chịu vô cùng, và vợ chồng ngày càng xa cách. Tôi thấy mình không còn yêu chồng mình như ngày xưa nữa.
Ảnh minh họa.
Trong khoảng thời gian vợ chồng hay giận nhau tôi hay tâm sự với một người đồng nghiệp nhỏ hơn mình 4 tuổi, anh ta cũng như tôi là đã có gia đình rồi, có một bé trai bằng tuổi con gái tôi. Lúc đầu chỉ là tình cảm chị em, giúp nhau trong công việc và trao đổi cho nhau những lời khuyên để giải quyết chuyện gia đình cho êm thấm, dần dần tôi và người ấy đã có tình cảm với nhau. Chúng tôi đã đến với nhau một cách nhẹ nhàng và giao ước với nhau là gia đình vẫn là trên hết và không được vượt quá giới hạn. Chúng tôi chỉ dừng lại ở những cái ôm và hôn nhau khi tạm biệt. Nhưng trong một lần chồng tôi đi công tác xa nhà 10 ngày, người ấy có đến nhà tôi chơi theo yêu cầu của tôi khi ban đêm chỉ có hai mẹ con tôi ở nhà (bởi vì tôi rất sợ ở nhà một mình vào ban đêm). Và chuyện gì đến thì cũng đã đến, tôi đã phản bội chồng tôi ngay tại nhà mình.
Từ ngày xảy ra chuyện ấy đến nay tôi đã không dám gặp lại người ấy mắc dù anh vẫn quan tâm đến tôi. Tôi vẫn duy trì mối quan hệ với anh ấy nhưng chỉ là tình bạn thông thường mà thôi. Còn về phần chồng tôi, anh ấy cũng nhận thấy sự thay đổi ở tôi và cảm thấy khó chịu khi tôi nhận tin nhắn hay nhắn tin cho một ai đó. Khi thấy tôi đi đâu về trễ, anh ấy đã rất ghen, khi thấy tôi xóa một tin nhắn của người ấy gửi đến cho tôi mà anh ấy muốn đọc, anh ấy đã đánh và chửi tôi thậm tệ, anh ấy nói là tôi là người đàn bà lăng loàn và không xứng đáng với anh ấy nữa. Tôi đã rất hối hận với những chuyện mình đã làm là phản bội chồng mình, cảm thấy lương tâm mình dằn vặt và ray rứt lắm, tôi thấy mình thật xấu xa và không xứng đáng với chồng mình nữa.
Video đang HOT
Nhiều lúc tôi muốn thú thật với chồng mình tất cả để trong lòng mình thanh thản hơn rồi tùy anh ấy muốn ra sao thì ra. Nếu anh ấy tha thứ cho tôi thì chúng tôi sẽ làm lại từ đầu, còn anh ấy không tha thứ thì chúng tôi sẽ chia tay trong êm đẹp và cùng nhau chăm sóc con, bởi vì hiện giờ tôi thấy mình không còn yêu chồng mình nữa và tôi cũng không muốn sống chung với một người chồng có tính cộc cằn, thô lỗ và vũ phu như vậy.
Tôi nên thú thật tội lỗi với chồng mình hay không, liệu anh ấy có tha thứ cho tôi hay không? Hiện giờ sau mấy ngày chiến tranh lạnh và không có tìm được chứng cứ ngoại tình anh ấy muốn làm lành với tôi, nhưng trong lòng tôi cảm thấy dằn vặt và ray rứt lắm. Tôi phải làm sao đây? Xin mọi người hãy dành cho tôi những lời khuyên quý báu. Tôi chân thành cảm ơn đến những ai đã nghe tôi tâm sự.
Theo Ngoisao
Hối hận thế sao anh?
Em chỉ biết níu giữ, chỉ biết níu kéo thôi...
Từ bây giờ, em sẽ tập buông tay, tập cho đi... để rồi... Em sẽ nhận lại được nhiều hơn.
Anh đã giận dữ nói: "Thật sai lầm và thất vọng" khi anh gọi em dậy dọn dẹp quán xá vào buổi sáng sớm... nhưng vì quá mệt nên em không nghe thấy.
Anh đã sai lầm khi lựa chọn em sao anh? Vậy mà khi mới đến bên em, anh đã nói gì nhỉ? Nào là trong tình yêu đừng bao giờ nói rằng hối hận hay sai lầm bởi điều đó sẽ làm cho đối phương thấy bị tổn thương. Hay anh nghĩ đơn giản rằng em là người vô tư nên không biết tổn thương là gì, để rồi anh cứ vô tư nói những lời "làm đối phương tổn thương"?
Em không quá vô tư để mà không biết đau đâu anh ạ. Em là một con người, em cũng biết suy nghĩ đủ để hiểu rằng anh không tôn trọng em. Trên danh nghĩa em chưa là gì của anh cả nhưng em vẫn chấp nhận hy sinh, chấp nhận chịu đựng những lời dị nghị, đàm tiếu của những người xung quanh để chung sống với anh, cùng anh quán xuyến quán xá, chăm lo cho công việc trong những buổi đầu khó khăn nhất, để rồi em bê trễ công việc học hành. Từ một sinh viên giỏi, năng động của nhà trường em đã không không còn tham gia vào bất kì hoạt động nào của nhà trường, học lực thì giảm sút xuống mức trung bình bởi công việc đã chiếm hết thời gian của em. Anh thì vẫn cứ vô tư trong khi em âm thầm tuyệt vọng, hụt hẫng và cả xấu hổ với chúng bạn và thầy cô khi thấy mình "xuống dốc" như vậy. Liệu rồi em sẽ như thế nào nếu bố mẹ và cả gia đình biết em chung sống trước hôn nhân với anh, trong khi em còn đang đi học. Em tin mọi người sẽ thất vọng nhiều lắm khi tất cả mọi người đều kì vọng vào em, giành tất cả những gì tốt nhất cho em? Nhưng anh tình lại cố tình không hiểu.
Em sẽ buông tay để tìm lại tương lai cho mình
Đã từ bao giờ anh trở nên ích kỉ như vậy khi anh áp đặt cả việc học tập của em, anh không cho em tham gia vào bất kì hoạt động nào cả. Lúc nào anh cũng mỉa mai em: "Ừ thì em quan hệ rộng, em biết nhiều". Em thất vọng về anh nhiều lắm. Vậy mà trước kia đã có rất nhiều lúc em thấy mình may mắn vì có được người đàn ông tâm lý, hiền lành như anh bên cạnh để mà sẻ chia, làm chỗ dựa. Kể từ ngày mở quán, có đồng ra, đồng vào cũng là lúc anh thay đổi tính tình, trở nên nóng nay, cộc cằn, sẵn sàng quát tháo, chửi mắng em khi em làm điều gì đó không vừa ý anh, anh ngang nhiên đánh bạc trước mặt em. Sao những lúc như thế anh không nghĩ xem em đã làm được những gì hay anh chỉ nghĩ được rằng em phải có trách nhiệm trước công việc của anh?
Giờ thì em hiểu, em sai nhiều lắm khi em quyết định chung sống cùng anh, để cho anh phải coi thường em. Dẫu biết là mình sai mà chẳng thể mạnh mẽ, quyết đoán để sửa sai.
Anh à, anh đã và đang ngày càng làm cho em mất đi niềm tin, sự yêu thương và tôn trọng đối với anh. Chẳng vui gì phải không anh? Em đã quyết định rồi, em sẽ buông tay để tìm lại tương lai cho mình. Em mong sự ra đi của em sẽ làm anh thay đổi để anh sống tốt hơn với người sau. Sau bốn năm thương yêu để rồi em phải quyết định như thế này, em đau lắm nhưng em mệt mỏi lắm rồi không thể bước tiếp được nữa.
Em xin mượn lời của ai đó có tâm trạng như em để làm lời kết cho hai chúng mình:
" Em chưa bao giờ tập buông tay... Em chỉ biết níu giữ, chỉ biết níu kéo thôi... Em sợ phải đánh mất. Nhưng sự thật là khi em cố gắng giằng co với tất cả như vậy em đã đánh mất thật nhiều.
Từ bây giờ, em sẽ tập buông tay, tập cho đi... để rồi... Em sẽ nhận lại được nhiều hơn".
Em chỉ có thể chúc anh hạnh phúc, sáng suốt hơn với sự lựa chọn sau, để anh không bao giờ phải thốt lên hai từ "sai lầm", để cho một ai đó không phải tổn thương như em. Nhé anh!
Quyên Lê (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Giấc mơ xưa Em vẫn nhớ anh, nhớ thật nhiều...! Hôm qua trong giấc mơ của em có anh anh ạ, chúng mình nắm chặt lấy tay nhau trong suốt cả giấc mơ như thể nếu thả tay ra anh hoặc em sẽ biến mất ấy... Trong giấc mơ em thấy mình quay về những nơi mà chúng ta đã từng đến, thật vui và hạnh...