Phản bội chồng khi vào viện trông người nhà
Sau khi đi chơi với bạn bè mình thấy mệt nên vào phòng anh (anh có phòng riêng ở bệnh viện) nghỉ cho đỡ mệt. Rồi anh vào phòng, nói vừa có ca mổ và chuyện ấy đã xảy ra.
ảnh minh họa
Mình 35 tuổi, là công chức một cơ quan nhà nước ở huyện, kết hôn được 12 năm, có 2 con trai, cuộc sống gia đình nói chung cũng có lúc này lúc kia song tương đối hòa thuận. Mình chưa bao giờ có ý nghĩ trong đầu chuyện ngoài chồng ngoài vợ với bất kỳ ai. Tuy nhiên cách đây 19 ngày, trong thời gian chăm sóc người nhà ở bệnh viện tỉnh, nơi người đàn ông đó công tác, mình đã ngoại tình.
Anh hơn mình 3 tuổi, là lãnh đạo của một khoa, cũng có quen biết với người nhà mình. Anh có vợ và 2 con gái, cháu bé thứ hai mới sinh được mấy tháng, trước đó một tháng mình đã gặp anh tại phòng khám (anh có phòng khám riêng). Hôm đầu tiên ở bệnh viện, anh nhắn tin nói mình sang phòng anh có chuyện hỏi một chút. Trong quá trình nói chuyện anh có nói buổi tối nếu mệt có thể vào phòng anh nghỉ (tối anh về nhà). Tuy chỉ mới gặp anh nhưng mình cảm thấy không xa lạ nên nửa đùa nửa thật rằng anh để cửa phòng tối mình sang ngủ nhờ.
Buổi tối hôm ấy mình có đi gặp bạn bè, ăn uống (do nhà mình có 2 người trông người bệnh nên có thể thay nhau nghỉ), mình uống khoảng 2 cốc bia nên cảm thấy chóng mặt và buồn ngủ (trước ấy mình đã thức đêm rất nhiều chăm sóc người ốm). Lúc đó chỉ nghĩ đến việc nghỉ một lát cho đỡ mệt, mình và anh có nhắn qua lại vài tin, rồi mình ngủ luôn. Không biết mình nằm được bao lâu thì anh vào phòng, anh nói vừa có ca mổ và chuyện ấy đã xảy ra.
Video đang HOT
Chuyện này làm mình cảm thấy vô cùng xấu hổ, ân hận vì đã phản bội chồng, tuy mình không phải người xinh đẹp nhưng cũng không đến nỗi nào. Từ hôm đó trở về trước luôn là một người phụ nữ nghiêm túc trong các mối quan hệ khác phái. Người đàn ông ấy, nếu bình thường chỉ là vô tình gặp gỡ trong cuộc sống, chắc chắn không phải là người làm mình dành nhiều thời gian để nghĩ đến nhưng cảm giác với người ấy, dù chỉ là thoáng qua lại không thể rời khỏi suy nghĩ của mình. Không phải vì anh giỏi hơn chồng nhưng mình không dừng nhớ về anh, một cảm giác rất khác.
Do mình không có đủ can đảm mà nói về chuyện ấy trước mặt anh nên ngày hôm sau chúng mình có nhắn tin qua lại, mình sợ chỉ lần ấy có thể sẽ có em bé. Anh bảo 90% là mình sẽ có, mình thực sự rất hoang mang, anh bảo nếu có em bé cũng chẳng sao, anh muốn có em bé với mình. Biết là đàn ông nói như vậy với một người đàn bà khác ngoài vợ thì không đáng tin song mình và anh không dừng lại ở lần đầu tiên, hai đứa đã có lần thứ hai, thứ ba gần gũi. Mình không bào chữa điều gì ở đây cho bản thân bởi thực sự rất nhớ anh mỗi khi không gặp mặt, anh cũng nói với mình như vậy. Mình và anh hoàn toàn không phải vì mối quan hệ như thế mà đánh mất gia đình, chắc chắn là không bao giờ có chuyện ấy.
Mình cảm thấy trong người có sự đổi khác, kỳ kinh đã chậm một hôm nên mua que về thử. Một mình trong phòng tắm mình chưa khi nào thấy bồn chồn như thế, ngồi chờ rất lâu cho đến khi que thử báo 2 vạch rõ ràng. Mình đã có thai, chắc chắn em bé không phải là của chồng. Cảm giác lạnh toàn thân, rồi nước mắt tự dưng ở đâu dồn về. Mình sợ, thực sự rất sợ! Mình nhắn tin hỏi anh có rảnh để nói chuyện một chút. Điện thoại báo anh đã xem tin nhắn nhưng cả ngày trôi qua anh không trả lời, mình khóc nức nở như trẻ con bị đánh vậy.
Chuyện sinh con không phải có kế hoạch gì hết. Mình còn gia đình, công việc, nếu sinh em bé chắc chắn sẽ có nhiều điều tồi tệ xảy ra nhưng mình sợ đến bệnh viện hay phòng khám để bỏ con, mình chưa bao giờ nghĩ đến điều thất đức đấy. Mình cũng dự định không nói gì với người ấy song cũng không thể tham lam tất cả. Mình không biết phải làm như thế nào bây giờ. Các bạn nhiếc mắng gì cũng được nhưng hãy cho mình lời khuyên chân thành nhất. Xin hãy chia sẻ với mình. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Ngoại tình với đối tác nước ngoài vì chán chồng
Chồng chẳng bao giờ đánh răng buổi tối nên chúng tôi không hôn nhau đã hơn 2 năm. Càng chán chồng bao nhiêu tôi càng nhớ người đó bấy nhiêu.
Tôi gần 30 tuổi, kết hôn được 3 năm và có một con gái nhỏ. Cuộc sống hôn nhân của tôi chán lắm, chẳng biết làm thế nào để cải thiện nó, tự an ủi mình hãy coi cuộc hôn nhân như tấm áo khoác cho thiên hạ nhìn, cho gia đình khỏi lo lắng. Đôi khi tôi tự đổ lỗi cho mình vì kiếm được tiền hơn chồng nên mới sinh chán chồng. Tôi cố gắng chấp nhận hiện tại theo phương châm "Mình còn hơn khối người, như thế này là tốt rồi".
Thật bất hạnh, giờ đây tôi thấy mình thay đổi. Để phân tích ra thì chồng tôi thuộc dạng "nhân vô thập toàn", anh khá đẹp trai nhưng học hành lẹt đẹt, gia đình bần nông mà được bố mẹ chiều từ tấm bé, công việc của anh trước cũng ổn định dù lương ít nhưng khi tôi mang bầu anh thất nghiệp. Lại nói về cái chuyện thất nghiệp, giá anh chăm chỉ cầu tiến nhưng bị người ta cho nghỉ thì tôi cam tâm, đằng này anh rất thích chơi, tụ tập rượu chè, làm được một tí đã coi mình là nhất, là tài giỏi. Anh xin nghỉ một ngày thì phải ở nhà đến 2-3 ngày, sáng bảo đi thì phải chiều mới đi.
Tôi cực ghét chuyện nói mà không làm, giờ giấc vô tổ chức như vậy. Vì miếng cơm manh áo tôi phải muối mặt xin cho anh vào chỗ mình làm công nhân dù chẳng ai muốn vợ làm văn phòng còn chồng làm công nhân cả. Đây không phải vì sĩ diện đâu mà bởi nó rất phức tạp trong một công ty nhỏ, vả lại nếu chẳng may công ty có vấn đề gì thì kinh tế gia đình sẽ lao đao theo. Công ty tôi làm mọi người sống theo lối xã giao, anh đã làm nó vươn lên tầm cao mới - nhậu hàng tuần và đánh bạc.
Với đồng lương ít ỏi lại chia năm sẻ bảy để ăn uống nhậu nhẹt tôi thật bất mãn, đầu tiên mọi người cũng ùa theo làn gió mới nhưng rồi chán dần, chỉ có anh vẫn hở ra là gạ gẫm. Anh bảo xin việc cho làm tạm nhưng rồi 2 năm chưa một lần hỏi việc chỗ khác hay tìm cách kiếm việc, anh cứ ỉ vào tôi như một cục nợ. Quả thật số tiền anh kiếm ra chỉ đủ nuôi đúng thân anh và thuê nhà, trong khi đó còn xã giao nội ngoại, nuôi con, dành dụm... mọi thứ cứ đổ lên đầu tôi một cách tự nhiên như nó phải thế.
Gia đình tôi gặp biến cố, giờ tôi thêm gánh nặng phụ giúp mẹ đẻ ở quê, bản thân cũng chẳng nói cho chồng biết vì có nói anh cũng chẳng giúp được gì, tiền vẫn do tôi tự kiếm mà lại thêm khinh khi nhau. Con gái gửi nhà nội, hai vợ chồng dắt díu làm thuê thành phố, mỗi lần về quê anh lại đi tối ngày. Thật sự trong anh chỉ có chơi là không ngại mưa nắng.
Mãi thành quen, giờ tôi sống với một người đàn ông chỉ cần nghe huýt sáo cũng sẵn sàng nhảy bổ ra ngoài bất kể mấy giờ, nhà có việc gì. Tôi cứ sống như thế 3 năm, gần như phải tự lo nuôi con. Sẽ chẳng có gì thay đổi nếu tôi không gặp người đó, một đối tác nước ngoài, một người đàn ông chưa vợ và có cảm tình với mình.
Chúng tôi từng say và tôi hôn anh, cảm giác ấy thật tuyệt mà lâu lắm rồi tôi không có. Chồng chẳng bao giờ đánh răng buổi tối nên chúng tôi không hôn nhau đã hơn 2 năm. Thật bi kịch và hài hước. Người đàn ông đó giúp tôi nhiều trong công việc, chúng tôi hiểu nhau theo một cách nào đó và cùng thận trọng trong kinh doanh. Chỉ khi đêm về chúng tôi mới nhắn cho nhau những tin vu vơ còn ban ngày tuyệt nhiên không có chuyện tình cảm này nọ. Càng chán chồng bao nhiêu tôi càng nhớ người đó bấy nhiêu.
Tôi phải làm sao đây? Nếu có ai đó định khuyên tôi nói chuyện thẳng thắn với chồng thì xin thưa là không có tác dụng, anh mặt dày, chỉ muốn sống qua ngày như đã làm, không có ý định vươn lên hay phấn đấu nọ kia. Anh cho như thế là tốt rồi, lúc nào cũng nghĩ mình đẹp trai, có giá lắm; còn tôi vừa già vừa xấu lại lôi thôi luộm thuộm sau khi sinh con.
Tôi có tiền và hoàn toàn có thể làm cho mình đẹp lên nhưng không làm vì mỗi đồng tiền kiếm ra đều là mồ hôi công sức, hai bên vai gánh nặng con cái, mẹ già, nhà cửa chưa có. Anh cứ bóng gió rồi thẳng toẹt là không thích tôi lôi thôi. Có lẽ tôi nên chiều anh, sẽ hết lôi thôi, đầu tư vào bản thân nhưng đồng nghĩa với đó tôi sẽ ngoại tình thật sự.
Theo VNE
Chồng nhậu say bị vợ bắt quỳ, chụp ảnh khoe mọi người Mọi chuyện đã không đến nỗi phải ly hôn nếu vợ tôi cứ tiếp tục "xài xể" chồng. Cô ấy lấy máy ảnh ra chụp lại cảnh tôi quỳ và bảo chị bà con sang ra gởi về cho mọi người xem. Chưa hết, cô ấy ném vào mặt tôi tờ giấy bảo viết cam đoan từ nay không được tái phạm. Xin...