Phải theo ‘định hướng’ của phụ nữ mới ‘chuẩn men’
Sống với một người vợ vừa nghiêm khắc, vừa bao dung; vừa dễ thương, vừa… dễ sợ, dần dần tôi nhận ra: Muốn trở thành người đàn ông đích thực, phải nhờ sự “định hướng” của phụ nữ.
“Tôi có phải là đàn ông không?” – đó là câu hỏi lớn nhất trong đời tôi, mà tôi cứ mãi loay hoay tìm câu trả lời. Từ năm ba tuổi, mỗi lần tôi mếu máo là mẹ tôi nghiêm giọng: “ Sao con cứ khóc nhè như con gái vậy?”. Sợ mình không phải là con trai nên tôi im bặt. Lớn một chút, mỗi lần tôi nói lí nhí, mẹ không hài lòng: “Sao con bẽn lẽn như con gái vậy?”. Vậy là tôi phải nói thật to, thật rõ. Những lần tôi im im, mẹ tôi lại dễ chịu: “Đúng là con trai nên ít nói!”.
So với chị và em gái, tôi được mẹ cho tự do hơn, được quyền đi sớm về muộn, làm rách quần áo và đặc biệt là ít phải làm việc nhà. Mẹ nói với chị tôi: “Em con là con trai, tay chân nó vụng về, vào bếp chỉ làm hỏng hết đồ đạc của mẹ”. Vậy là chị tôi vui vẻ quét nhà, nấu cơm…
Đến tuổi thanh niên, bạn bè tôi thay mẹ huấn luyện tôi thành đàn ông. Tôi vừa học, vừa làm thêm, kiếm tiền để… theo gái! Khi đưa một cô gái đi ăn, đi mua sắm… dù chưa thật lòng yêu thương cô ta, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình thật sự là đàn ông! Tôi tận hưởng cảm giác được cô ta ngưỡng mộ, nhớ nhung và cần có tôi bên cạnh. Tôi thích thú khi đám bạn tôi trầm trồ: “Con nhỏ bồ mày xinh quá!”.
Tạm đủ về bằng cấp và thu nhập, tôi lấy vợ… Ảnh minh họa
Để khẳng định mình là đàn ông hơn nữa, tôi đi tập thể hình, để có cơ bắp, có một bờ vai rộng chắc cho các nàng nương tựa, cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Mỗi lần xuất hiện chỗ đông con gái, tôi thường cố tình xắn cao tay áo để lộ cơ bắp, lại có hình xăm một con đại bàng khiến các nàng nhìn lác mắt.
Thế nhưng, phim ảnh lại dạy tôi thêm một điều: “Phụ nữ còn đánh giá mức độ đàn ông qua tình dục”. Tôi hoang mang, tìm đến đám bạn trai để nghe ngóng. Hóa ra, hoành tráng đàn ông không phải chỉ ở thể hình. Nhiều thằng bạn của tôi tự hào về cái khoản “dẻo dai” của nó hơn là phẩm chất, sự thông minh. Lần đầu tiên “thử nghiệm” với cô bạn gái, tôi hồi hộp nín thở. May mà mọi sự suôn sẻ, tôi lại càng chứng minh rõ mình đúng là đàn ông.
Chưa hết, tôi còn phấn đấu theo tiêu chuẩn của người xưa “Nam vô tửu như kỳ vô phong”. Tôi tập uống bia, uống rượu, mà phải là uống tới say xỉn, vì theo các chiến hữu ở bàn nhậu thì “Tỉnh táo là xã giao, chỉ lúc say mới thật lòng”. Tôi tập cười nói sao cho “miệng rộng thì sang”. Tôi vui sướng khi mặt mọc đầy râu, hãnh diện khi tay chân đầy lông lá, vì nhiều thằng bạn của tôi phải tốn cả đống tiền để đi cấy các loại lông vào người, nếu không thì bị coi là da dẻ như phụ nữ.
Tạm đủ về bằng cấp và thu nhập, tôi lấy vợ. Đây chính là đỉnh cao trong việc chứng minh mình là đàn ông. Rắc rối phát sinh dữ dội khi vợ tôi quyết tâm “đào tạo lại” thằng đàn ông trong tôi. Cô ấy muốn tôi phải thay đổi theo cách của cô ấy.
Video đang HOT
… nhưng tôi thị lại bị vợ dạy ráo riết. Minh họa
Người đời có câu “dạy vợ từ lúc ban sơ mới về” nhưng tôi thì lại bị vợ dạy ráo riết. Cô ấy luôn nhắc nhở tôi: “Ra đường đi thẳng, không liếc cô này, cô kia”. Cô ấy càu nhàu khi tôi lười làm việc nhà, về nhà trễ, đi nhậu với bạn bè…
Không dễ để cô ấy biến mình thành một người có suy nghĩ và hành vi na ná cô ấy, lúc nào tôi cũng mệt mỏi và căng thẳng trong việc bảo vệ mình. Có khi bực bội, tôi gắt: “Em không muốn sống với một gã đàn ông cực kỳ đàn ông à?”. Cô ấy ngạc nhiên: “Đàn ông mà thế sao?”. Tôi thật sự sốc: “Vậy tôi là cái gì đây, tôi là ai đây?”.
Trong cơ quan tôi, có một cô tính cách yếu đuối, đã ly hôn, hay chọn tôi để tâm sự. Tôi thích gặp cô ấy, không phải vì yêu thương, mà vì thấy mình như cây tùng, cây bách chở che cho cô. Vợ tôi biết chuyện, không làm ầm ĩ nhưng buộc tôi phải chọn lựa.
Dĩ nhiên là tôi còn yêu vợ và không thể xa đứa con gái mới lên ba. Tôi được vợ tha thứ còn nhờ ý kiến đóng góp của má tôi và của cả má vợ. Cả hai “nhà tư vấn” này đều Khẳng định với vợ tôi: “Chuyện có gì to tát đâu, nó là đàn ông mà, chỉ quen biết qua đường, vui đâu quên đó thôi!”. Vậy là, vì tôi quá nam tính mà suýt mất gia đình, nhưng cũng vì là đàn ông mà tôi… bình yên thoát nạn!
Khi sinh cậu con trai, vợ tôi có thêm một đối tượng để dạy bảo theo định hướng “thế nào là đàn ông”. Cô ấy không cho con xem phim hành động, không chơi đồ chơi bạo lực, chỉ chơi với những con thú hiền lành, xem ca nhạc thiếu nhi.
Vợ tôi lý luận: “Để con trai lớn lên không giải quyết mâu thuẫn bằng nắm đấm, không hung hăng…”. Tôi thì nghĩ khác: “Sức mạnh có thể gây chiến nhưng cũng có thể cứu nguy cho nhân loại, quan trọng là mục đích sử dụng bạo lực, chứ không thể triệt tiêu bạo lực”.
Tất nhiên, vợ tôi không đồng tình với quan điểm của tôi, vẫn dạy con theo cách của cô ấy, mà cô ấy thì có nhiều thời gian hơn tôi… Điều duy nhất tôi an tâm về giới tính của con là con trai tôi dứt khoát không đụng vào đống búp bê của chị nó.
Sống với một người vợ vừa nghiêm khắc, vừa bao dung; vừa dễ thương, vừa… dễ sợ, dần dần tôi nhận ra: Muốn trở thành người đàn ông đích thực, phải nhờ sự “định hướng” của phụ nữ.
Với vợ con, tôi đã trở thành người đàn ông đích thực nhờ biết thực hiện khá tốt trách nhiệm đối với gia đình. Không chỉ là mang tiền về nhà, tôi còn biết mặc tã cho con, biết chăm sóc con khi chúng đau ốm, biết trả lời những thắc mắc của con…
Tuy nhiên, sự định hướng của các bà phải khác với sự xúc phạm nam tính. Nam giới rất cần một người phụ nữ nhẫn nại, hiểu biết để đồng hành trên hành trình trở thành đàn ông “chất lượng cao”.
Theo Phapluattp
Một tình yêu đích thực
Cô không cần phải nhìn thấy tận mắt để tin: món quà của tình yêu có thể mang ánh sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất.
Đã một năm kể từ khi Susan bị mù, cô đột ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng và mặc cảm. Và tất cả những gì đủ để cô còn bám víu vào cuộc sống là vì bạn trai cô - Mark. Mark là một sĩ quan quân đội. Anh rất yêu Susan, đã nhìn thấy cô tuyệt vọng đến mức nào, anh quyết định giúp Susan lấy lại được sức mạnh và tự lập. Đầu tiên, anh tìm cho cô một công việc dành cho người khiếm thị. Nhưng làm sao cô đến chỗ làm việc được đây?
Mark đề nghị đưa cô đến chỗ làm hằng ngày, dù hai người ở hai đầu thành phố. Tuy nhiên sau đó, Mark nhận ra rằng đó không phải là giải pháp. Susan sẽ phải tự mình đi xe buýt, tự đến chỗ làm - đó mới là cách đúng. Nhưng Susan rất nhạy cảm, cô ấy sẽ phản ứng thế nào?
Đúng như với Mark nghĩ, Susan hết sức hốt hoảng khi nghe tới việc mình phải tự đi xe buýt.
- Em bị mu mà - Cô phản ứng bằng giọng cay đắng - Làm sao em biết em sẽ đi đến đâu? Anh bỏ rơi em phải không?
Mark rất đau lòng khi nghe những lời đó, nhưng anh biết phải làm gì.
Anh hứa sẽ cùng cô đi xe buýt mỗi sáng và mỗi chiều, bao lâu cũng được, cho đến bao giờ cô quen với việc đi xe buýt. Trong hai tuần liền, Mark trong bộ đồng phục quân đội, đi theo Susan đến nơi làm việc. Anh dạy cô làm sao để sử dụng các giác quan khác, nhất là thính giác, để biết mình đang ở đâu và làm sao để quen với môi trường mới. Anh cũng giúp cô làm quen với những người lái xe buýt, nhờ họ để mắt đến cô, giữ cho cô một chỗ ngồi hằng ngày...
Cuối cùng, Susan nói cô có thể tự đi được. Sáng thứ hai, lần đầu tiên, họ đi theo hai hướng khác nhau.
Thứ ba, thứ tư, thứ năm... mỗi ngày Susan đều tự đi xe buýt đến chỗ làm và đón xe buýt đi về. Susan cảm thất rất vui vì cô vẫn tự mình làm được mọi việc. Thứ hai của 5 tuần sau đó, Susan đón xe buýt đi làm như mọi khi. Khi cô đang đóng tiền mua vé tháng cho người lái xe, bỗng anh lái xe nói: "Tôi thật ghen tỵ với cô đấy nhé!". Susan không biết có phải anh ta nói với mình không. Nhưng nói cho cùng, có ai mà lại đi ghen với một cô gái mù đang đấu tranh để mà sống chứ? Cô hỏi:
- Sao anh lại ghen với tôi được?
- Vì cô được quan tâm và bảo vệ. Cô quả là hạnh phúc!
- Tôi được bảo vệ? Anh nói thế tức là sao?
- Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc đồng phục quân đội lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe. Anh ta nhìn theo đến khi cô đi qua đường an toàn, đi vào nơi cô làm việc và vẫy tay chào cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may mắn!
Susan khóc. Vì cô không nhìn thấy Mark nhưng cô cảm thấy Mark ở bên cạnh. Cô là người may mắn vì cô đã nhận được một món quà mà cô không cần phải nhìn thấy tận mắt để tin: món quà của tình yêu có thể mang ánh sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất.
Tình yêu đích thực không bao giờ gục ngã.
Theo Guu
"Anh có dám tay trắng ra đi với tình yêu đích thực của anh không?" Nếu đã không giữ được anh, vậy cô cũng phải giữ lại tiền, để đảm bảo tương lai cho con của cô mới được! Ảnh minh họa 10 năm hôn nhân bắt đầu từ 2 bàn tay trắng, trải qua biết bao đắng cay khổ cực, đến nay cô và anh cũng đã có một cơ ngơi kha khá trong tay. Đó là...