Phải quên tình cũ bội bạc…
Đúng lúc người mới tốt với tôi thì anh lại quay lại… Nhưng tôi biết mình không thể chấp nhận nổi anh…
Tôi và bạn trai quen nhau đã được 4 năm, một con số không lớn nhưng cũng đủ để bạn bè tôi ngưỡng mộ…Bởi tình yêu học trò rất ít bền lâu….
Anh ấy và tôi học chung lớp, tuy nhiên anh ấy lớn hơn tôi 1 tuổi. Chúng tôi có tình cảm với nhau từ năm lớp 11, và quyết định đến với nhau. Gia đình tôi và anh đều không phản đối chúng tôi, đó thật sự là một may mắn với tôi va cả anh. Suốt 2 năm học phổ thông còn lại của cấp 3 anh ấy yêu thương tôi hết mực. Tốt nghiệp ra trường, tuy không học chung Đại học, nhưng chúng tôi thường xuyên gặp nhau, bởi tôi ở trọ không xa nhà anh. Thời gian ấy, chúng tôi vẫn yêu nhau say đắm, nhưng từ khi cô bạn của anh ấy hồi cấp 3 bắt đầu qua nhà anh chơi thì mọi thứ cũng bắt đầu thay đổi, chúng tôi có nhiều mâu thuẫn va hiểu sai ý nhau hơn. Trước đây chua từng như thế…Tôi đã rất buồn, dù đã rất cố gắng để mọi thứ tốt đẹp trở lai. Nhưng tất cả đều vô ích…
Anh chia tay tôi và quen cô bạn ấy,..thật đau đớn và xót xa! Đã thế cô bạn ấy còn nói với tôi rằng tôi không có quyền trách cô ấy, mà cô ấy cũng chẳng sợ tôi trách hay chửi gi… Mọi thứ trong tôi sụp đổ, kì thi Đại hoc lần thứ 2 của tôi đã không còn ý nghĩa với tôi nữa…Tôi rớt ĐH, Gia đình tôi biết mọi chuyện và đã cấm tôi gặp anh hay nói chuyện với anh. Có lẽ ba mẹ tôi đã rất đau với nỗi đau mà tôi phải chịu,…Tôi chẳng tha thiết gì với cuộc sống nữa, tôi đã khóc và chẳng làm được gì, chẳng ăn uống được gì suốt 1 tuần lễ. Tôi gầy đi trông thấy, 1 tuần tôi mất 7kg,…tôi như người mất hồn, một con ma đói vật vờ.Nỗi đau ấy khiến tôi nghẹt thở, tim đau thắt lại, và chẳng bao giờ tôi quên những ngày tháng ấy…
Những kỷ niệm xưa giờ đã không còn (Ảnh minh họa)
Trớ chêu thay…ông trời ghét tôi hay ông thích đùa như thế???
Chỉ 1 tháng sau khi chia tay, khi tôi vừa mới nguôi ngoai nỗi buồn chút ít, anh lại nhắn tin và bắt đầu quan tâm tôi. Anh nói anh xin lỗi và anh hối hận khi làm như thế với tôi. Anh nói anh không thể quên tôi, anh nói giờ anh biết là anh yêu tôi như thế nào rồi…anh nói tôi làm “người tình” của anh. Hai chữ “người tình” làm tôi chết lặng, tôi nói tôi không đồng ý mặc dù tôi vẫn yêu anh tha thiết, quay trở lại bên anh là điều tôi mơ ước. Nhưng để đứng sau cái bóng người con gái kia thì tôi không thể chịu nổi.
Video đang HOT
Tôi nói nếu anh thật sự con yêu em va muốn trở về bên em thi anh cần dứt khoát chia tay với người kia. Em muốn mọi thứ rõ ràng, em không muốn bị mang tiếng này nọ. Anh nói anh đồng ý và anh xin tôi cho anh một thời gian để giải quyết với người kia. Có lẽ anh không muốn bị mang tiếng, không muốn bị bạn bè chê cười vì những gì anh đã làm, tôi cũng hiểu suy nghĩ của anh vì thời gian đó anh đã không còn những người bạn mà ngày còn đi học chúng tôi chơi với nhau rất thân. Chẳng hiểu tại sao tôi có thể hiểu và có thể chấp nhận nữa và tôi đã đồng ý với lời đề nghị của anh.
Một thời gian ngắn sau anh nói với tôi anh đã giải quyết xong với ngươii kia. Tôi đã rất vui, tôi trở lại bên anh với hy vọng làm lai từ đầu…Thế nhưng, anh lại 1 lần nữa lừa dối tôi, vô tình một người bạn cấp 3 cho tôi biết trên facebook của cô bạn kia vẫn ghi đầy những dòng chữ yêu thương ngọt ngào ma hai người trao cho nhau. Tôi choáng váng khi nghe những điều ấy, tôi lại khóc và giận anh rất nhiều.
Khi tôi buồn nhất, lại có người con trai khác đến (Ảnh minh họa)
Tôi hỏi anh và anh thú nhận rằng anh chưa chia tay với người ta. Trời ơi!!! Tôi điếng hết người, ngồi chết lặng trên chiếc xe máy…nước mắt cứ thế tràn ra ướt hết mặt, hết áo…Anh lại xin lỗi!! Tôi lại mủi lòng và chấp nhận tha thứ. Tôi yêu anh, yêu anh quá nhiều rồi, tôi chẳng biết phải làm sao nữa…Chuyện gì tới sẽ phải tới, anh thật sự kết thúc với người ta. Chúng tôi lại tiếp tục yêu nhau, nhưng tình cảm hình như không còn như lúc đầu, anh không quan tâm tôi nhiều như trước nữa…kéo dài cho đến bây giờ.
Một ngày định mệnh, ngày mà khiến tôi trở thành người xấu, một con người không phải là tôi nữa. Ngày 08-06, tôi vô tình gặp một người con trai, anh từ Hòa Bình vào tp. HCM, cuộc sống của anh hiện tại rất khó khăn, còn trước khi anh gặp tôi thi tôi xin không nói tới. Bởi tôi chỉ quan tâm hiện tại rằng anh đang rất yêu thương tôi, anh hiểu tôi, và biết tôi cần gì. Cả tôi và anh đều biết là mình đang rất yêu người kia. Mặc dù tôi đã rất cố gắng, tôi đã gạt bỏ những suy nghĩ về anh trong đầu tôi. Nhưng tôi đã không làm được, tôi không thể chối bỏ tình cảm tôi giành cho anh.
Tôi quyết định tiến đến với anh và tôi nghĩ tôi sẽ chia tay với bạn trai cũ. Nhưng bạn trai cũ của tôi lại bắt đầu quan tâm tôi nhiều hơn, anh ấy tạo niềm vui cho tôi, mua quà và giành nhiều thời gian hơn cho tôi. Điều đó khiến tôi thật sự khó xử, tôi lại cảm thấy không nỡ rời xa anh ấy. Vậy là tôi đang là kẻ bắt cá hai tay, tôi trở thành người xấu mất rồi. Tôi không muốn như thế. Nhưng tôi phải làm sao vi giờ người tôi yêu nhất vẫn là người tới sau. Anh ấy cũng yêu tôi tha thiết và dành mọi thứ cho tôi.
Không biết phải làm sao, tôi đành viết những dòng này, như một lời tự nhủ với bản thân: Hạnh phúc là từ cảm xúc, không phải sự thương hại, xót xa… Do đó, tôi biết mình phải quên tình cũ – con người không xứng đáng để đến với người yêu mình thật lòng.
Do đó, “ anh đừng trách em vì sao giờ lại xa anh. Đó là lựa chọn tốt nhất cho cả ba lúc này. Và cũng là “bài học” anh đáng được nhận sau khi đã lừa dối quá nhiều người con gái khác…”
11cdd03nguyenthiphuonghong@.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bình yên là ở nơi anh
Em tìm thấy bình yên từ những tin nhắn ấm áp, rằng: "Chờ anh chút nhé! Anh sẽ đến bên em ngay!"
Bình yên là những buổi chiều anh đưa em rong ruổi qua các con phố đông đúc, len lỏi những ngõ hẻm mà không kêu ca, không phàn nàn chỉ bởi vì em thích thế. Bình yên đến lạ những lúc ấy khi em cảm nhận được sự ân cần, chiều chuộng anh dành cho em.
Bình yên là những lúc dựa vào lưng anh cùng nhìn ra mặt hồ sóng sánh nước, cùng nhau nói những chuyện xa xôi. "Chẳng ai biết trước được tương lai đâu em. Nhưng mình cứ cố gắng em nhé. Chỉ cần mình vẫn bên nhau là đủ!"
Bình yên là những lúc dựa vào lưng anh cùng nhìn ra mặt hồ sóng sánh nước (Ảnh minh họa)
Bình yên là những lúc em nhắn tin với hai từ ngắn gọn "Em buồn!", ngay lập tức nhận được cuộc gọi từ anh. "Anh đây! Em sao thế? Có chuyện gì nói cho anh nghe xem nào?". Và cứ thế, em òa khóc trong điện thoại để nhận được lời hứa hẹn của anh: "Ngoan nào! Để anh đưa em đi ăn kem nhé!"
Bình yên là những lúc anh nắm lấy tay em, "mạnh dạn" dắt đi trên phố. Em châm chọc: "Anh không sợ người khác nhìn à?" - "Em ngốc! Buông tay ra em chạy mất thì sao?" Và như thế anh nắm chặt tay em hơn. Bàn tay em be bé nằm trong bàn tay anh to to gọn gàng, vừa khít như chẳng thể nào rời xa.
Bình yên là những ngày mùa đông lạnh, em ngoan ngoãn ngồi sau xe anh, băng băng trên những con đường hút gió. Một tấm lưng to lớn, vững chắc, hiên ngang chắn gió cho em. Một vòng tay thật chặt và cái gục đầu nũng nịu trên vai anh. Sao bình yên đến thế!
Bình yên là giữa những ồn ào em chợt thấy vòng tay anh. (Ảnh minh họa)
Bình yên là khi anh lao về giữa màn mưa trắng xóa, em bồn chồn suốt 30 phút, không dám gọi điện, không dám nhắn tin để rồi thở phào khi nhận được tin nhắn của anh: "Anh về rồi đây em. Đừng lo nhé!" Bình yên là thế, khi chúng ta cùng băng qua mưa bão một cách yên bình.
Và, anh đến bên em, tặng cho em một khoảng trời bình yên: những hạnh phúc giản dị, những nụ cười rạng rỡ và những môi hôn nồng nàn. Bình yên khác xa những tưởng tượng của em, đâu cứ phải bay đến những miền cỏ rộng thênh thang, tránh xa những ồn ào. Bình yên là giữa những ồn ào em chợt thấy vòng tay anh.
Có một ngày đầy gió, em lang thang trên những con đường nhỏ. Chỉ một mình em. Và anh đang ở một nơi không thật gần. Em biết anh vẫn sẽ tranh thủ từng khoảnh khắc nghỉ tay để nhắn tin cho cô bé "rảnh rỗi" của anh. Em tìm thấy bình yên từ những tin nhắn ấm áp rằng: "Chờ anh chút nhé! Anh sẽ đến bên em ngay!" Em sẽ đợi, dù nắng, dù mưa, dù bao lâu, chỉ cần biết anh sẽ đến, mang cho em những yên bình nơi trái tim.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chồng không chịu 'chiều' vợ Tôi và anh ấy lấy nhau đã được hai năm, vì anh và tôi chưa có điều kiện nên hai đứa còn phải ở xa nhau, cách 120 km, mỗi người làm một nơi. Cứ cuối tuần anh ấy lại lên chỗ tôi, tôi rất ít xuống nơi anh ở chỉ khi nào tôi nghỉ phép nhiều thôi. Gần đây, do tôi bị...