Phải quên đi tình cũ bội bạc…
Đúng lúc người mới tốt với tôi thì anh lại quay lại… Nhưng tôi biết mình không thể chấp nhận nổi anh…
Những kỷ niệm xưa giờ đã không còn (Ảnh minh họa)
Tôi và bạn trai quen nhau đã được 4 năm, một con số không lớn nhưng cũng đủ để bạn bè tôi ngưỡng mộ…Bởi tình yêu học trò rất ít bền lâu….
Anh ấy và tôi học chung lớp, tuy nhiên anh ấy lớn hơn tôi 1 tuổi. Chúng tôi có tình cảm với nhau từ năm lớp 11, và quyết định đến với nhau. Gia đình tôi và anh đều không phản đối chúng tôi, đó thật sự là một may mắn với tôi va cả anh. Suốt 2 năm học phổ thông còn lại của cấp 3 anh ấy yêu thương tôi hết mực. Tốt nghiệp ra trường, tuy không học chung Đại học, nhưng chúng tôi thường xuyên gặp nhau, bởi tôi ở trọ không xa nhà anh. Thời gian ấy, chúng tôi vẫn yêu nhau say đắm, nhưng từ khi cô bạn của anh ấy hồi cấp 3 bắt đầu qua nhà anh chơi thì mọi thứ cũng bắt đầu thay đổi, chúng tôi có nhiều mâu thuẫn va hiểu sai ý nhau hơn. Trước đây chua từng như thế…Tôi đã rất buồn, dù đã rất cố gắng để mọi thứ tốt đẹp trở lai. Nhưng tất cả đều vô ích…
Anh chia tay tôi và quen cô bạn ấy,..thật đau đớn và xót xa! Đã thế cô bạn ấy còn nói với tôi rằng tôi không có quyền trách cô ấy, mà cô ấy cũng chẳng sợ tôi trách hay chửi gi… Mọi thứ trong tôi sụp đổ, kì thi Đại hoc lần thứ 2 của tôi đã không còn ý nghĩa với tôi nữa…Tôi rớt ĐH, Gia đình tôi biết mọi chuyện và đã cấm tôi gặp anh hay nói chuyện với anh. Có lẽ ba mẹ tôi đã rất đau với nỗi đau mà tôi phải chịu,…Tôi chẳng tha thiết gì với cuộc sống nữa, tôi đã khóc và chẳng làm được gì, chẳng ăn uống được gì suốt 1 tuần lễ. Tôi gầy đi trông thấy, 1 tuần tôi mất 7kg,…tôi như người mất hồn, một con ma đói vật vờ.Nỗi đau ấy khiến tôi nghẹt thở, tim đau thắt lại, và chẳng bao giờ tôi quên những ngày tháng ấy…
Trớ chêu thay…ông trời ghét tôi hay ông thích đùa như thế???
Video đang HOT
Chỉ 1 tháng sau khi chia tay, khi tôi vừa mới nguôi ngoai nỗi buồn chút ít, anh lại nhắn tin và bắt đầu quan tâm tôi. Anh nói anh xin lỗi và anh hối hận khi làm như thế với tôi. Anh nói anh không thể quên tôi, anh nói giờ anh biết là anh yêu tôi như thế nào rồi…anh nói tôi làm “người tình” của anh. Hai chữ “người tình” làm tôi chết lặng, tôi nói tôi không đồng ý mặc dù tôi vẫn yêu anh tha thiết, quay trở lại bên anh là điều tôi mơ ước. Nhưng để đứng sau cái bóng người con gái kia thì tôi không thể chịu nổi.
Tôi nói nếu anh thật sự con yêu em va muốn trở về bên em thi anh cần dứt khoát chia tay với người kia. Em muốn mọi thứ rõ ràng, em không muốn bị mang tiếng này nọ. Anh nói anh đồng ý và anh xin tôi cho anh một thời gian để giải quyết với người kia. Có lẽ anh không muốn bị mang tiếng, không muốn bị bạn bè chê cười vì những gì anh đã làm, tôi cũng hiểu suy nghĩ của anh vì thời gian đó anh đã không còn những người bạn mà ngày còn đi học chúng tôi chơi với nhau rất thân. Chẳng hiểu tại sao tôi có thể hiểu và có thể chấp nhận nữa và tôi đã đồng ý với lời đề nghị của anh.
Một thời gian ngắn sau anh nói với tôi anh đã giải quyết xong với ngươii kia. Tôi đã rất vui, tôi trở lại bên anh với hy vọng làm lai từ đầu…Thế nhưng, anh lại 1 lần nữa lừa dối tôi, vô tình một người bạn cấp 3 cho tôi biết trên facebook của cô bạn kia vẫn ghi đầy những dòng chữ yêu thương ngọt ngào ma hai người trao cho nhau. Tôi choáng váng khi nghe những điều ấy, tôi lại khóc và giận anh rất nhiều.
Khi tôi buồn nhất, lại có người con trai khác đến (Ảnh minh họa)
Tôi hỏi anh và anh thú nhận rằng anh chưa chia tay với người ta. Trời ơi!!! Tôi điếng hết người, ngồi chết lặng trên chiếc xe máy…nước mắt cứ thế tràn ra ướt hết mặt, hết áo…Anh lại xin lỗi!! Tôi lại mủi lòng và chấp nhận tha thứ. Tôi yêu anh, yêu anh quá nhiều rồi, tôi chẳng biết phải làm sao nữa…Chuyện gì tới sẽ phải tới, anh thật sự kết thúc với người ta. Chúng tôi lại tiếp tục yêu nhau, nhưng tình cảm hình như không còn như lúc đầu, anh không quan tâm tôi nhiều như trước nữa…kéo dài cho đến bây giờ.
Một ngày định mệnh, ngày mà khiến tôi trở thành người xấu, một con người không phải là tôi nữa. Ngày 08-06, tôi vô tình gặp một người con trai, anh từ Hòa Bình vào tp. HCM, cuộc sống của anh hiện tại rất khó khăn, còn trước khi anh gặp tôi thi tôi xin không nói tới. Bởi tôi chỉ quan tâm hiện tại rằng anh đang rất yêu thương tôi, anh hiểu tôi, và biết tôi cần gì. Cả tôi và anh đều biết là mình đang rất yêu người kia. Mặc dù tôi đã rất cố gắng, tôi đã gạt bỏ những suy nghĩ về anh trong đầu tôi. Nhưng tôi đã không làm được, tôi không thể chối bỏ tình cảm tôi giành cho anh.
Tôi quyết định tiến đến với anh và tôi nghĩ tôi sẽ chia tay với bạn trai cũ. Nhưng bạn trai cũ của tôi lại bắt đầu quan tâm tôi nhiều hơn, anh ấy tạo niềm vui cho tôi, mua quà và giành nhiều thời gian hơn cho tôi. Điều đó khiến tôi thật sự khó xử, tôi lại cảm thấy không nỡ rời xa anh ấy. Vậy là tôi đang là kẻ bắt cá hai tay, tôi trở thành người xấu mất rồi. Tôi không muốn như thế. Nhưng tôi phải làm sao vi giờ người tôi yêu nhất vẫn là người tới sau. Anh ấy cũng yêu tôi tha thiết và dành mọi thứ cho tôi.
Không biết phải làm sao, tôi đành viết những dòng này, như một lời tự nhủ với bản thân: Hạnh phúc là từ cảm xúc, không phải sự thương hại, xót xa… Do đó, tôi biết mình phải quên tình cũ – con người không xứng đáng để đến với người yêu mình thật lòng.
Do đó, “anh đừng trách em vì sao giờ lại xa anh. Đó là lựa chọn tốt nhất cho cả ba lúc này. Và cũng là “bài học” anh đáng được nhận sau khi đã lừa dối quá nhiều người con gái khác…”
Theo Eva
Tự do cũng chẳng để làm gì...
Lần đầu theo anh về quê, khi bị vấp ngã bên sàn nước, mẹ nhẹ nhàng bảo: "Lần sau về con mang dép cho dễ đi". Lúc đó em nghĩ, giày cao gót đã gắn chặt với đôi chân em bao lâu nay, bỏ làm sao được?
Lần thứ hai, mẹ lại nhắc chiếc áo em mặc mỏng manh quá... Em lại nghĩ, dân xứ khỉ ho, cò gáy này thật khó chịu. Lần thứ ba, mẹ vuốt tóc em: "Con để tóc đen mới đẹp...". Em bực bội nghĩ thầm: "Bác chẳng có cơ hội nhìn thấy cái đầu xanh đỏ này nữa đâu!".
Sau lần đó, cô gái thị thành 23 tuổi là em tìm đủ mọi lý do để chia tay anh. Em nhớ lần đó anh bảo: "Nếu em chê anh quê mùa, thấp kém thì anh sẽ không níu giữ em vì cuộc sống của anh vốn thế...". Nhẹ nhàng vậy rồi mình chia tay.
Và em đã tìm được một nơi chốn thanh cao để không phải cởi giày cao gót, không phải mặc những chiếc áo vải thô kín cổ ngột ngạt... Nói chung là em đã tìm được tự do với một người cũng yêu quý tự do.
Ấy thế mà cuộc sống vẫn có những bất ngờ. Trước đây, em không bao giờ nghĩ rằng có ngày mình bỗng chán ngán với sự tự do mà mình đã mưu cầu. Thế nhưng điều đó lại là sự thật.
Giờ đây rất nhiều lần em tự hỏi: Tự do làm gì khi con người ta chẳng có chút quan tâm, trách nhiệm, nghĩa vụ với nhau dù mang tiếng là vợ chồng? Tự do làm gì khi bản thân mình cũng chơi vơi, không định hướng mình sống vì ai, vì cái gì và tại sao lại có mặt trong cuộc đời này?
Lẩm cẩm quá phải không anh? Em bắt đầu lẩm cẩm kể từ khi gặp lại anh. Kẻ quê mùa, thấp kém ngày nào giờ đang rạng rỡ bên tình yêu, hạnh phúc mộc mạc của mình. Em chợt nghĩ, có lẽ nào mất tự do cũng làm người ta hạnh phúc như những điều mà em đọc được trong nụ cười rạng rỡ và hào sảng của anh?
Theo VNE
Có không tình yêu... sét đánh? Tự dưng rồi bà xã tôi hỏi cắc cớ: "Theo ông thì có tình yêu sét đánh không?". Tôi chưa kịp thắc mắc thì bà ấy bồi thêm: "Có nghĩa là vừa gặp người ta đã yêu mê mệt, đòi sống chết với người ta như cái cô này...". Vừa nói, bà xã tôi vừa chỉ vô bức ảnh cô gái đẹp lộng...