“Phải ngày gió lạnh, người ta xích lại gần nhau hơn”
Ngày cuối năm tôi đi đám cưới. Nói là đám cưới, thực chất chỉ là mấy mâm cơm mời anh em bà con và xóm làng thân thích. Chú rể đã tròn 60, cô dâu cũng cận kề tuổi ấy.
Trong tiếng nhạc tươi vui, nhìn cô chú cầm chén rượu đi cảm ơn mọi người mà trào dâng một niềm cảm xúc khó tả.
Cô góa bụa từ khi mới ngoài bốn mươi, chú cũng mất vợ đã chục năm có lẻ. Họ trước là hàng xóm, sau là bạn, rồi tình già thương mến nhau. Con cái hai người khởi đầu biết chuyện thì kịch liệt phản đối. Họ không chấp nhận được việc bố, mẹ mình có cháu nội cháu ngoại rồi mà vẫn còn tái hôn. Nếu muốn lấy vợ lấy chồng sao không lấy luôn hồi còn trẻ mà đợi đến bây giờ đầu hai thứ tóc rồi còn “lắm chuyện”?
Chuyện ầm ĩ từ nhà ra ngõ, người bàn tán xì xào thì ít mà người cảm thông đồng cảm thì nhiều. Họ bảo con cái gì mà ích kỉ, cả tuổi thanh xuân bố mẹ dành để chăm sóc cho mình, giờ về già muốn có bầu bạn là điều nên vui cớ sao cấm cản.
Rồi bà ốm nặng phải nằm viện cả tháng trời. Con trai con gái bà, đứa ở gần đứa ở xa, gia đình công việc lu bù, thời gian dành để chăm sóc mẹ cũng phải khó khăn xoay xở. Những lúc đó, có ông cận kề bên cạnh. Ông túc trực bên giường bệnh, ông bón cho bà từng thìa cháo, ông dìu bà vào nhà vệ sinh… Những người nhìn thấy, ai cũng ngưỡng mộ xuýt xoa tình cảm của ông bà. Không ai không nghĩ ông bà là vợ chồng, mà vợ chồng nhiều người còn không được vậy.
Người ta nói, tấm chân tình thường làm cảm động cả trời đất, huống chi con cái ông bà đều đã lớn khôn, có ăn học, có hiểu biết. Cuối cùng thì họ cũng hiểu ra “con chăm cha không bằng bà chăm ông”. Cuối cùng thì hai bên cũng đã ngồi lại, vui vẻ bàn chuyện tác hợp cho mẹ cha về chung một nhà.
Nhìn ông bảnh bao trong bồ đồ vest, nhìn cô thướt tha trong bộ áo dài nhung, tóc trên đầu cả hai đã điểm bạc bỗng thấy thương sao lạ lùng. Thời tiết đang mùa đông nhưng chắc chắn trong tim hai người họ mùa xuân đã tràn về. Những ngày lạnh kỉ lục dường như cũng bớt lạnh hơn trong không gian ấm cúng này. Một câu pha trò của chú rể, một nụ cười của cô dâu chớm tuổi lục tuần khiến đuôi mắt nhăn nheo sao mà đẹp xinh kì lạ.
Video đang HOT
Đông về, trời mây nhuốm màu âm u, mọi thứ cứ buồn buồn tê tái. Nhưng hình như đông về, con người trở nên nồng ấm với nhau hơn. Mẹ tôi bảo từ ngày trời trở rét, phiên chợ nào bố cũng giành đi, chỉ vì ông đi xe máy nhanh hơn là bà lọc cọc đi xe đạp. Bố mẹ tôi khắc khẩu, ngồi với nhau một lúc, chuyện trò dăm câu là ít khi không xảy ra tranh cãi. Nhưng con cái vắng nhà cả, nhà chỉ hai ông bà vào ra. Lúc ông ốm thì bà chăm nom, lúc bà ốm thì ông săn sóc. Bố tôi sợ nhất là mẹ ốm, vì ông sợ không ai chiều nổi tính ông.
Cô bạn tôi còn nói thích nhất là mùa đông, chỉ vì đơn giản mùa này chồng bạn tan tầm ít la cà bia bọt, bóng banh, ít khi rời nhà vào buổi tối. Những tối mùa đông nhà bạn vì thế mà ấm cúng hơn với bữa cơm đủ đầy, với tiếng nũng nịu bố của hai cô con gái hay mè nheo, với những ngọt ngào tiếng chồng tiếng vợ. Bạn nói hình như chỉ khi gió lạnh về gia đình bạn mới thực sự ấm, nghe qua tưởng cứ nghịch lý mà lại đúng. Phải ngày gió lạnh người ta mới xích lại gần nhau hơn.
Những ngày mùa đông rét mướt thế này khiến tôi nhớ nhà nhiều hơn. Mẹ tôi bảo, tối nào mẹ cũng sẽ đốt một bếp lửa giữa gian bếp cũ. Hai ông bà già ngồi đó, cho đến khi trời khuya, bếp lửa tàn mới lên giường đi ngủ. Tôi thèm khát những buổi tối như thế lắm, thèm được ngồi hơ tay bên bếp lửa nướng sắn nướng khoai như ngày nhỏ dại, mặc kệ ngoài trời tí tách mưa rơi, mặc kệ gió đông thổi rào rạt qua bụi tre trên mái nhà.
Mùa đông, trên những con phố thưa ngườivẫn có những chốn hẹn hò đông đúc. Là những quán ngô nướng ở vỉa hè đầu phố tấp nập. Họ ngồi đó, bên bếp than hồng, nói cười với nhau quên đi tất bật một ngày, tiếng cười như xua đi cả một đêm trời đông giá. Là những đôi uyên ương dập dìu trên phố với khăn len áo choàng sặc sỡ. Chỉ một cái nắm tay thật chặt cũng đủ để cảm thấy gió mưa chẳng hề gì.
Mùa đông, chiếc giường bỗng trở thành chốn ấm áp thân thương để cả nhà thức thật khuya chuyện trò rồi sáng mai chần chừ ngủ nướng. Mùa đông, những bữa cơm trở nên sốt dẻo bởi không phải đợi chờ. Mùa đông, ai đi đâu cũng mau chóng để trở về nhà, ai ở nhà thì không muốn rời chân đi đâu nữa.
Mùa đông, có những ngày lạnh như băng mà sao vẫn ấm. Mùa đông không lạnh không phải vì mùa đông có nắng mà vì mỗi người đã biết cách sưởi ấm lòng nhau.
Lê Giang
Theo dantri.com.vn
Ký ức của em có tên anh
Đã bao lần nói từ bỏ, anh cũng không níu kéo, cứ nói muốn đi thì cứ đi vì anh không cho em hạnh phúc.Vậy mà những lúc lạc lõng bơ vơ vẫn cứ muốn ngã vào lòng anh vì khi đó em thấy bình yên lắm, em bỏ cả thế giới này sau lưng chỉ cần nằm trong vòng tay anh là đủ.
Em không phải là một cô gái ngây thơ ngốc nghếch, trao trọn thanh xuân của mình, hi sinh mọi thứ để có thể nắm tay người mình thương, rồi cuối cùng may mắn được hoàng tử đời mình rước về cùng sống chung trong một vương quốc. Anh không phải là một chàng soái ca hào hoa lãng tử, trong phút chốc vì tấm chân tình của cô gái kia mà con tim rung lên vì cô, sau cùng bất chấp mọi can ngăn của gia đình cũng như vị hôn thê để bỏ đi, sống bạc đầu đến hết đời cùng cô nàng.Dù có bao nhiêu người đến bên em, là những người đàn ông tốt, sẽ cho em cuộc sống bình yên hơn anh rất nhiều nhưng sao em không thể an phận 1 chút, cứ thích sóng gió như thế này.
Ảnh minh họa: Giang Yến
Thà rằng em còn đơn phương anh, thà rằng chúng mình chưa nói tiếng yêu thì có lẽ bây giờ em đã không đau đến vậy, bởi em biết khi ấy anh và em chưa là gì của nhau. Còn bây giờ, chúng mình đã chấp nhận tình cảm của nhau, chấp nhận để tiến tới một mối quan hệ xa hơn phía trước, mà anh vẫn cứ hồn nhiên rong chơi với những điều mới mẻ bên ngoài.
Có lẽ em là loại phụ nữ thích ngược đãi bản thân, thích chuốc khổ vào mình anh ạ, có những chuyến xe an toàn tới đích em không chọn, cứ thích mạo hiểm cùng những chuyến xe mang đầy rủi ro và càng không biết rằng có đưa mình đến cuối con đường hay không. Nhưng em lại thích cảm giác trên những chuyến đi đó, có thể thứ em cần bây giờ là hành trình chứ không phải là đích đến.
Đến một ngày, em chợt thấy sợ ngột ngạt của cô đơn. Sợ rằng mình đã ngủ quá lâu trong một giấc mơ không có thật. Sợ thứ ảo giác mà tình yêu anh đã trao vẫn luôn vấn vít trái tim em.
Nỗi đau của anh rồi sẽ có người đến lấp đầy bằng những yêu thương chân thành, cô đơn của anh cũng sẽ ra đi mà nhường ghế cho những hạnh phúc mới. Nhưng người thực hiện được điều đó sẽ chẳng bao giờ có thể là em.
Ngày em đặt chân vào mối quan hệ này, cũng là ngày em cứ ngỡ rằng mình đã đi đến cuối mùa yêu, nhanh đến mức bản thân em cũng chẳng nhận ra.
Anh không yêu em như những định nghĩa thường thấy trong tình yêu. Cách yêu của anh là tìm đến em mỗi khi anh thấy lòng mình buồn, mình cô đơn, còn những khi vui vẻ hạnh phúc với những thú vui bên ngoài, anh mặc kệ em những giây phút cô độc.
Vậy thì em còn mong chờ điều gì ở những dại khờ ấy? Khi tình em có đong bằng bao nhiêu nước mắt, đếm bằng bao nỗi cô đơn cũng không thể nào đủ cho những mất mát của thanh xuân đời mình.
Có lẽ, em đã cho đi quá nhiều tình cảm để rồi nhận lại là sự hững hờ, bỏ bê. Phải chăng đàn ông chỉ khao khát những thứ mình muốn chinh phục và coi thường những thứ tìm đến, bám víu lấy họ.
Hãy để em viết ra cho vơi nhẹ nỗi đau này anh nhé, sẽ có một ngày em thôi không nhắc tên anh mỗi đêm về và mỗi buổi bình minh, sẽ có một ngày anh chỉ còn là một kỉ niệm mờ ảo trong miền kí ức tuổi trẻ của em.
Lý Lan
Theo laodongthudo.vn
Những lời tỏ tình đêm Giáng sinh "đốn tim" người ấy Trong không khí đầy ấm áp và lãng mạn của đêm giáng sinh cùng những lời tỏ tình chân thành chắc chắn sẽ "đốn tim" nàng ngay tức khắc. Trong bài Christmas time, những anh chàng đẹp trai của ban nhạc Backstreet Boys hát rằng Giáng sinh là "thời khắc để chia sẻ tình yêu của chúng ta" ("Christmas time, time to share...