Phải nắm chặt tay của em, anh nhé
Đừng hỏi vì sao em không thể tha thứ cho anh nếu anh phản bội: Vì em là anh và vì em yêu anh!
Vậy là cái ngày chúng mình mong đợi cũng đã đến, ngày mà em có thể gục đầu vào vai anh gọi anh bằng một từ thật thiêng liêng: “Chồng”, ngày mà anh ôm em vào lòng để cảm nhận hơi ấm từ người phụ nữ anh gọi bằng vợ, người phụ nữ đi cùng anh suốt cả cuộc đời. Vẫn biết, hôn nhân mới chỉ là bắt đầu, phía trước chúng ta còn những chặng đường mới, rất dài nhưng em tin, chỉ cần mình nắm chặt tay nhau, khó khăn nào rồi cũng sẽ qua.
Để có được ngày hôm nay, em và anh đã phải trải qua rất nhiều khổ cực. Trong đời, gặp được người mình yêu đã khó, được ở bên người mình yêu còn khó hơn gấp bội. Nhưng em và anh đã làm được điều đó, vì thế, phải sống sao cho xứng đáng với những nỗ lực mà vợ chồng mình đã phải bỏ ra trước đó. Hứa với em, đừng bao giờ buông tay, trong bất cứ hoàn cảnh nào… Đừng buông tay anh nhé!
Em không ngại vất vả, không ngại khổ cực chỉ cần tình yêu anh còn dành cho em. Nhưng nếu anh thay lòng, em sẽ ra đi…(Ảnh minh họa)
Em biết những gánh nặng đặt lên vai người chồng như anh, trách nhiệm của một người đàn ông với gia đình, người chồng với vợ, người cha với các con và trách nhiệm hiếu nghĩa với ba mẹ… Mọi thứ như một gánh nặng ngàn cân đè lên đôi vai anh. Nhưng hãy nhớ rằng sẽ luôn có em bên cạnh anh, cùng anh vượt qua mọi khó khăn. Vì em là vợ anh.
Hai tiếng vợ chồng thiêng liêng lắm. nó minh chứng cho tình yêu sâu đậm trước đó và tạo ra trách nhiệm với tình yêu dài lâu phía sau. Em không ngại vất vả, không ngại khổ cực chỉ cần tình yêu anh còn dành cho em. Nhưng nếu anh thay lòng, em sẽ ra đi… Em là người con gái trọng gia đình, trọng tình cảm. Em không bao giờ đánh đổi những thứ thiêng liêng đó vì một điều gì khác. Nhưng em cũng là người phụ nữ ích kỉ, anh biết mà. Em sẽ không thể nào chấp nhận nổi dù chỉ một lần nếu anh phản bội. Tình yêu với em phải là sự trọn vẹn. Không phải em cần anh chưa từng yêu ai mà cần anh sẽ không bao giờ yêu ai khác nữa kể từ khi yêu em. Nếu anh không làm được điều đó, chỉ một lần thôi, dù anh phạm sai lầm, em cũng sẽ ra đi.
Video đang HOT
Với em, em không có định nghĩa về hai từ tha thứ cho sự phản bội. Em có thể bỏ qua cho anh sai lầm trong bất cứ chuyện gì nhưng riêng về tình cảm thì em không làm được. Ai cũng có điểm yếu và điểm yếu của em chính là anh. Chỉ cần biết rằng em đã từng phải san sẻ anh cho ai đó, dù ít hay nhiều, dù ở mức độ như thế nào đi chăng nữa em cũng sẽ sẵn sàng từ bỏ hết. Nếu không phải là một sự trọn vẹn, em thà tự mình bỏ đi tất cả để xây lại từ đầu chứ không có vẽ lên một tờ giấy đã nhem nhuốc.
Ai cũng có điểm yếu và điểm yếu của em chính là anh. Chỉ cần biết rằng em đã từng phải san sẻ anh cho ai đó, dù ít hay nhiều, dù ở mức độ như thế nào đi chăng nữa em cũng sẽ sẵn sàng từ bỏ hết. (Ảnh minh họa)
Chồng à! Có được ngày hôm nay, những khó khăn đã đi qua, chính anh chứ không phải ai khác hiểu điều đó. Vì hiểu nên anh mới càng phải trân trọng. Những lời em nói hôm nay không phải là một lời cảnh báo mà là sự nhắc nhở. Anh sẽ không có cơ hội để quay đầu nếu như anh bước lệch ra khỏi quỹ đạo của hạnh phúc. Xin đừng trách em ích kỉ, đừng so sánh em với những người con gái khác, rằng em không có sự bao dung như họ. Đàn ông ai cũng có thể phạm sai lầm, người khác tha thứ còn em tại sao lại không? Đừng hỏi những câu như vậy vì câu trả lời đơn giản lắm: Vì em là anh và vì em yêu anh!
Em yêu anh và vượt qua mọi khó khăn để bên anh nên em không cho phép có sự phản bội ấy dù chỉ là trong suy nghĩ. Anh nói em ích kỉ cũng được, không bao dung cũng chẳng sao nhưng nếu còn muốn cùng em đi tiếp chặng đường đời thì xin hãy tránh yếu điểm lớn nhất của em này để mình luôn hạnh phúc. Em xin lỗi vì trong những ngày đầu kết duyên em lại nó về những điều này. Nhưng chẳng thà em nói để anh hiểu còn hơn là một ngày nào đó em sẽ đột ngột ra đi vì anh “vi phạm lời thề”.
Theo Ngoisao
Em đủ rồi, hãy nhường cô ấy một tí!
Vì tôi không thể sinh con trai cho chồng nên anh ta đi Ngoại tình và bắt tôi phải nhường nhịn bồ.
Có lẽ chỉ mới nghe qua khó ai mà tin được rằng câu chuyện nực cười ấy lại có thật. Làm gì có một người vợ nào có thể bình thản khi biết chồng ngoại tình, chồng có bồ, đã vậy giờ lại còn bị chồng đưa ra yêu sách phải "nhượng bộ" bồ như tôi. Đúng là tôi không bình thản, nhưng điều đó chỉ diễn ra trong lòng mà thôi. Giờ cái mà tôi băn khoăn là tôi có nên tiếp tục nhân nhượng thêm một lần nữa hay không.
Tôi năm nay 32 tuổi. Tôi có 3 đứa con và tất cả đều là gái. Tôi nhớ lần đầu tiên khi tôi có bầu, gia đình nhà chồng và chồng tôi đã rất chán nản khi biết đó là con gái. Chồng tôi là đích tôn trong nhà nên cả họ khao khát con trai lắm. Tôi buồn tủi, thương mình thì ít mà thương con thì nhiều. Đứa bé nào có tội lỗi gì mà chưa chào đời đã bị sự ghẻ lạnh của mọi người.
Sinh con ra, con tôi ngoan ngoãn và rất kháu khỉnh. Cháu càng lớn càng xinh. Tới khi cháu được 3 tuổi nhà chồng tôi đã bắt tôi phải đẻ tiếp. Vì thương con nên tôi cố trì hoãn nhưng tới khi con 5 tuổi thì tôi lại có thai. Lần này là song thai nên gia đình chồng tôi hào hứng lắm. Ai cũng hi vọng là "hai thằng cu" để cho... chắc. Nhưng ông trời không chiều lòng người, lần này, tôi mang thai hai bé gái.
Đó giống như một "tin sét đánh" với chồng và gia đình chồng tôi. Suốt thời gian tôi mang thai, gần như chỉ có tôi và mẹ đẻ chăm lo chứ nhà họ không quan tâm gì hết. Tôi tủi thân vô cùng, nhiều lúc tôi đã muốn bỏ nhau cho xong nhưng mẹ tôi luôn nói: "Con phải cố gắng, đời người phụ nữ sống chỉ vì con vì cái. Con mà để các cháu phải khổ là tội ở con".
Biết tôi không thể sinh được con trai, chồng tôi đã cặp bồ để "săn quý tử" (Ảnh minh họa)
Đúng là như vậy, khi sinh hai con ra, nhìn hai bé đỏ hỏn trong vòng tay mình, bên cạnh là cô con gái lớn ngoan ngoãn tôi cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Sự thờ ơ của nhà chồng, sự vô tâm của chồng cũng không còn khiến tôi cảm thấy đau nữa. Với tôi, giờ chỉ có hai con là niềm vui lớn nhất cuộc đời. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng làm mọi chuyện để cho các con một mái ấm, một cuộc sống hạnh phúc.
Sinh con xong được 2 tháng thì chồng tôi về nhà công bố... có bồ. Chồng tôi nói cô ta đang có bầu ở tháng thứ tư. Mối quan hệ của họ bắt đầu từ khi biết tôi mang thai lần hai là hai đứa con gái. Anh nói anh yêu vợ nhưng là con trưởng của cả họ không thể tuyệt tự được nên bắt buộc phải làm như thế. Hơn nữa, chồng tôi biết sinh xong lần hai này là tôi không thể đẻ được nữa vì cả hai lần tôi đều đẻ mổ. Mà ngay cả có thể sinh nữa tôi cũng không muốn. Tôi không muốn làm ba đứa con của mình bị ghẻ lạnh thêm khi có một cậu quý tử ra đời. Đó là chưa kể nếu thêm một đứa con gái nữa thì lại có thêm một đứa phải khổ. Chính vì vậy mà chồng tôi đã chủ động tìm kiếm người để "giúp đỡ".
Người phụ nữ đó còn rất trẻ, mới chỉ ngoài đôi mươi. Tôi đoán cô ta ở bên chồng tôi là vì có tham vọng được lấy anh, được chen chân vào một gia đình giàu có và bề thế. Mẹ tôi động viên tôi, hãy khoan dung vì dù sao đó cũng là trách nhiệm làm con của chồng, tôi không thể giúp anh thì hãy để cho người khác giúp. Hơn nữa, nếu bấy giờ tôi có bỏ chồng thì chỉ tôi và các con thiệt chứ cô ta không mất gì nếu không muốn nói là được lợi quá nhiều. Nếu tôi không tỉnh táo, tôi sẽ tự hiến chồng cho tình địch. Mẹ tôi nói rằng, chỉ cần chồng tôi không bỏ vợ thì tôi cần phải giữ chồng bằng được. Điều đó không phải chỉ tôi mà còn vì con.
Chồng ép tôi phải san sẻ anh cho tình địch, nhưng tôi chỉ là một con người, đâu phải thánh thần để chịu đựng được điều đó? (Ảnh minh họa)
Vì thế mà tôi đã chấp nhận cho chồng tôi có bồ. Tôi thản nhiên đón nhận nó vì tôi tin anh ấy sẽ không từ bỏ gia đình này vì cô ta dù cho cô ta có một đứa con trai đi chăng nữa. Bố mẹ chồng tôi là người gia giáo, có thể họ trọng nam khinh nữ, không quý cháu gái nhưng cũng sẽ không bao giờ chấp nhận một đứa con dâu không có ăn học, hỗn hào như cô ta. Mà chồng tôi thì nghe lời bố mẹ, nên tôi tin, chỉ cần tôi chấp nhận đứa bé, tôi sẽ vẫn mãi là vợ anh. Tôi sẽ làm thế vì dù sao đó cũng coi là sự bù đắp cho chồng tôi. Anh cũng có trách nhiệm làm con của mình với gia đình.
Tôi nghĩ mình đã nhân nhượng nhưng đúng là càng nhân nhượng thì họ càng lấn tới. Mới đây, chồng tôi về nhà và nói rằng anh không thể ngày nào cũng đảo qua, đảo lại hai nơi để chăm cô ta và về nhà được. Anh còn phải đi làm, anh không thể không chăm sóc cô ta được vì cô ta đang mang bầu nhưng cũng không thể bỏ mặc tôi và các con. Vì thế anh bắt tôi chấp nhận việc anh sẽ chỉ về nhà vào cuối tuần với tôi và các con, còn ở bên cô ta các ngày trong tuần. Anh nói sở dĩ như vậy vì trong tuần tôi cũng đi làm hết, anh ở nhà cũng không gần vợ con mấy, trong khi đó cô ta lại rảnh rang.
Tôi đã cố gắng chấp nhận nhưng tôi cũng chỉ là một người phụ nữ. Tôi cũng có suy nghĩ và tình cảm của mình. Liệu rằng tôi có thể chịu đựng được điều đó hay không? Nhìn các con, tôi trào nước mắt vì nghĩ tới việc các con sẽ cảm thấy thế nào khi cả tuần không có bố ở nhà. Tôi muốn ly hôn vì tôi đau khổ lắm rồi, tôi cũng là một con người chứ không phải thánh thần. Nhưng còn các con thì sao? Tôi phải làm gì để con không khổ mà mình thì không bế tắc như thế này?
Theo Khampha
Bị phụ bạc, lên mạng tìm bạn tình Em đã quan hệ với người quen trên mạng ngay lần đầu gặp. Em bị anh ta cuỗm hết tài sản. Chị Thanh Bình thân mến! Em đang vô cùng đau khổ. Em vừa đau vừa xấu hổ vì những gì mình đã gây ra. Em không biết phải làm sao. Em mong chị hãy cho em một lời khuyên. Em năm nay...