Phải lòng vợ của bạn thân
Bất chợt nhìn ánh mắt lúc chia tay, tôi không cầm lòng được nói vội: “Cho anh hôn em một lần nhé”, không ngờ cô ấy đáp lại nồng nhiệt. Một nụ hôn mà dư vị còn để lại tới tận bây giờ, có lẽ rất lâu tôi mới quên được.
ảnh minh họa
Tôi và vợ là mối tình đầu của nhau, yêu hơn 8 năm mới cưới, cả hai đồng cam cộng khổ xây dựng gia đình từ hai bàn tay trắng, không một người thân có “vai vế”, họ hàng gia đình hai bên đều thuần nông, những năm đầu mới cưới vất vả thật sự nhưng vô cùng hạnh phúc. Thế rồi chuỗi ngày vất vả cũng dần qua, chúng tôi xây được ngôi nhà nhỏ với đầy đủ tiện nghi cần thiết. Cuối cùng cả hai cũng xin được vào làm cho một cơ quan nhà nước, tôi buôn bán thêm bên ngoài. Mọi cuộc liên hoan bạn bè, ngày lễ, đi đâu cũng có đủ vợ chồng.
Mỗi dịp sinh nhật, ngày kỷ niệm của nhau, người kia đều nhớ và có những món quà không nhiều tiền nhưng đầy ý nghĩa. Sau nhiều năm kế hoạch vì những bộn bề cuộc sống, chúng tôi có một bé gái mà cả hai đều yêu thương nhất. Từ ngày yêu và cưới vợ đến giờ, tôi chưa từng tán tỉnh người con gái khác và rất ghét sự phản bội. Trong kinh doanh, thỉnh thoảng chiều đối tác, tôi cũng có đi nhậu “mát mẻ” nhưng tuyệt đối không bao giờ quan hệ với gái mại dâm. Mỗi lần như vậy tôi đều nói lại với vợ và cô ấy cũng thông cảm.
Video đang HOT
Trong cuộc sống, chúng tôi luôn là biểu tượng của bạn bè về tình yêu và lòng chung thủy, nhưng đời có ai biết được chữ ngờ. Tôi có nhiều nhóm bạn thân khác nhau, sau mỗi ngày làm việc thường rủ làm ly cà phê hoặc lai rai chút. Chúng tôi ít khi nhậu ở quán xá mà nay nhà người này, mai nhà người khác, luân phiên, vừa vui, sạch, rẻ và chất lượng, các bà vợ cũng ủng hộ. Những tưởng cuộc sống cứ thế trôi, nhưng do quá nhiều lần tổ chức như vậy với nhóm thường xuyên nhất, các gia đình thân nhau đến mức mọi chuyện buồn vui, những khúc mắc cuộc sống đều chia sẻ, giúp nhau giải quyết. Nhiều khi có cảm giác nhà bạn cũng là nhà mình.
Một lần nghe vợ bạn thân tâm sự những khúc mắc trong gia đình, tôi cố gắng khuyên giải nhưng chạnh lòng đồng cảm lúc nào chẳng biết. Thật ra những trắc trở trong cuộc sống của người bạn này tôi cũng biết, mọi sự bắt nguồn từ anh này ngoại tình bị vợ bắt gặp. Chơi với bạn bè rất tốt nhưng anh hầu như chưa bao giờ quan tâm đến vợ. Bạn bè đều góp ý nhắc nhở nhưng anh vẫn bỏ ngoài tai.
Sau những lần nghe tâm sự như vậy, về nhà lúc nào tôi cũng suy nghĩ, hình ảnh vợ bạn luôn trong tâm trí. Thật ra trong mắt của bạn bè, cô vợ này không quá đẹp nhưng có tính cam chịu và rất giỏi trong công việc lẫn việc nhà, đặc biệt là tha thứ sau những lần chồng phụ bạc. Sau nhiều lần tâm sự hợp ý với nhau như thế, tôi biết mình đã yêu vợ bạn. Oái ăm thay, đây là điều tôi ghét nhất.
Một lần tôi dũng cảm hẹn nói chuyện với cô ấy, tôi bảo có thể đã có tình cảm vượt trên tình bạn, mong được thông cảm, cố gắng tránh mọi cuộc nói chuyện riêng để khỏi nảy sinh vấn đề. Cô ấy cũng bảo không gặp tôi thấy nhớ nhưng chuyện tình cảm tuyệt đối không thể. Chỉ vài câu thế thôi rồi tôi vội đứng dậy chào ra về. Bất chợt nhìn ánh mắt lúc chia tay, tôi không cầm lòng được nói vội: “Cho anh hôn em một lần nhé”. Lúc ấy xúc cảm dâng trào, tôi chỉ nghĩ đó là lần đầu và cũng là lần cuối, có thể là một cái bạt tai nảy lửa, không ngờ cô ấy đáp lại nồng nhiệt. Một nụ hôn mà dư vị còn để lại tới tận bây giờ, có lẽ rất lâu tôi mới quên được.
Sau đó nhiều lần chúng tôi lén lút gặp nhau với những nụ hôn vội da diết nhưng tuyệt đối không đi xa hơn. Cả hai cũng biết điều này sai trái nên đã thống nhất chấm dứt. Hơn hai tháng nay, tôi tìm mọi lý do để né tránh các cuộc nhậu và cũng không gặp cô ấy nữa. Tôi lao vào công việc mong khỏa lấp nỗi buồn nhưng càng lúc càng thấy buồn hơn. Khổ nhất là ngoài mặt phải luôn tươi cười nhưng trong lòng nặng trĩu.
Nhiều lúc không biết mình có vượt qua được giai đoạn này không hay lại buông xuôi tất cả. Tôi sợ nhiều khi buồn quá, không giấu được, vợ có thể sẽ cảm nhận được sự thay đổi của chồng, rồi cuộc sống gia đình bị xáo trộn. Vừa dối lòng mình, vừa dối gia đình làm tôi lúc nào cũng thấy buồn, nặng nề, bế tắc. Thấy tôi làm việc gấp nhiều lần trước, vợ càng ân cần chăm sóc lại khiến tôi vô cùng khó xử. Xin những lời khuyên thật bổ ích giúp tôi vượt qua tình cảnh này.
Theo VNE
Vợ hay so sánh tôi với người khác
Nhiều hôm vợ đi chơi về muộn, tôi lo lắng thì vợ bảo: Anh không quan tâm thì tôi phải đi tìm người quan tâm.
Tôi 38 tuổi, gốc Hà Nội, nhà cửa khang trang, vợ chồng đều có công ăn việc làm ổn định. Vợ kém tôi 2 tuổi, cưới nhau hơn 10 năm, có hai cháu một gái một trai ngoan ngoãn, kháu khỉnh. Mấy năm trở lại đây vợ chồng thường xuyên bất đồng, căng thẳng, nhiều lúc chẳng vì lý do gì làm tôi cảm thấy mệt mỏi. Mặc dù vậy chúng tôi không bao giờ to tiếng hay xô xát vì tôi luôn kìm chế được cơn giận, vả lại do các cháu còn nhỏ, sống gần ông bà nên không dám để ông bà biết chuyện sẽ phiền lòng.
Ảnh minh họa: HH
Gần đây, không hiểu do sức ép công việc hay vì vấn đề gì khác tôi cảm thấy vợ ngày càng khó gần, hay cáu gắt, phát ngôn không cần để ý. Vợ thường trách cứ, so sánh tôi với những người khác, bảo tôi không quan tâm gì đến cô ấy, không được lời động viên ngọt ngào nào. Có nhiều hôm vợ đi chơi về muộn, tôi lo lắng cho vợ khi đi lại ngoài đường đêm hôm nên cáu, thì nhận được lời giải thích rất "hợp tình hợp lý" anh không quan tâm thì tôi phải đi tìm người quan tâm.
Không hiểu vì bực tức hay vợ đã thay lòng. Vợ đâu biết lời nói của cô ấy như con dao đâm vào tim tôi. Cô ấy đâu biết chỉ cần lời nói đó với tính tự ái của người đàn ông tôi sẵn sàng đập bỏ tất cả những thành quả bấy lâu nay chúng tôi cùng vun đắp. Nói về sự quan tâm đến vợ tôi kém xa những người khác như nói lời ngọt ngào, tặng hoa dịp lễ tết. Tôi hơi vô tâm, cũng không để ý lắm nhưng tình cảm dành cho gia đình chắc tôi không kém ai.
Tôi không phải người cổ hủ, luôn chia sẻ việc nhà với vợ từ việc nhỏ đến việc lớn, chăm sóc con cái đến rửa bát nấu cơm, vợ đâu biết vì gia đình tôi đã hạn chế các cuộc nhậu nhẹt ngoài đường, dành phần lớn thời gian ngoài giờ làm việc cho gia đình và để được gần các con.
Càng nghĩ càng thấy chán nản và bế tắc, có nhiều lúc tôi chỉ muốn giải thoát cho xong chuyện mặc dù vẫn rất yêu vợ. Bên cạnh đó điều khó xử nhất là các con, mỗi khi nhìn chị em chúng vui đùa tôi thấy lo sợ và xót xa, các cháu có tội gì mà phải chịu cảnh tan đàn sẻ nghé. Cuộc sống thiếu bố thiếu mẹ chúng sẽ ra sao, ông bà nội ngoại có chịu được cú sốc này không, hàng nghìn câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu. Tôi phải làm sao đây? Rất mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo VNE
Người yêu nghèo lại còn xấu trai Nhà anh không có điều kiện, bản thân anh nhiều gánh nặng. Anh còn bị hai mắt hơi lệch nhau bẩm sinh, đây là vấn đề tôi lưu tâm nhất. Tôi quen anh qua giới thiệu của người quen. Anh làm việc tại Hà Nội, cũng đến tuổi lấy vợ rồi. Công việc ổn định nhưng chưa có nhà, ở luôn cơ quan,...