Phải làm sao khi chồng quá thoáng với bạn bè?
Lấy lương chưa cầm nóng tay bạn hỏi vay để đi trả nợ là anh không ngần ngại đưa.
ảnh minh họa
Chồng tôi kiếm ra tiền nhưng khổ nỗi anh ấy lại quá thoáng với bạn bè. Lấy lương chưa cầm nóng tay bạn hỏi vay để đi trả nợ là anh không ngần ngại đưa. Bạn bè đến chơi, hễ thấy gì ưng mắt, họ thích là anh tặng, dù món đồ đó giá vài triệu. Cuộc ăn nhậu, gặp mặt nào anh ấy cũng “tranh” thanh toán. Nếu cuộc sống của gia đình khá giả thì là một nhẽ, nhưng chúng tôi còn đang chật vật tiết kiệm từng khoản để trả tiền mua chung cư, không những thế còn mẹ già cần phụng dưỡng và chi phí học cho 2 con. Trong khi thu nhập của 2 vợ chồng cộng lại mới có 20 triệu.
Mới đây nhất, bạn anh đánh lô đề thua, họ mượn xe máy mang đi cầm đồ lấy tiền trả nợ, chồng tôi cũng vui vẻ đưa xe cho bạn mượn dù công việc của anh ấy phải di chuyển thường xuyên. Sau đó tôi phải đích thân đi chuộc về. Anh bạn này của chồng tôi thường xuyên mượn tiền và chưa thấy trả. Không thể chịu đựng được, tôi liền nói vài câu thì anh gắt, bạn bè gặp khó khăn thì phải giúp. Tôi không biết phải làm sao để chồng mình bớt thoáng với bạn bè?
Hồng Trang (Phú Xuyên – Hà Nội)
Chuyên gia tư vấn tâm lý Nguyễn Văn (Trung tâm tư vấn tâm lý Thành Đạt):
Chào chị!
Video đang HOT
Theo như chị thì những người bạn này đang lợi dụng chồng chị, họ vì ham vui mà nợ nần thua lỗ, khi trắng tay lại nhờ đến chồng chị cứu giúp. Chắc chắn họ đã biết chồng chị là người cực kì dễ tính nên mới 5 lần 7 lượt mượn tiền như vậy. Có thể chồng chị cũng đang nghĩ “giàu vì bạn sang vì vợ” nên mới giúp đỡ những người bạn chơi bời 1 cach nhiệt tình như vậy.
Trong tình huống này chị nên là một người vợ thông minh, chỉ rõ cho chồng chị thấy đây là “bè” chứ không phải bạn. Chỉ khi cần tiền họ mới tìm đến gia đình chị còn khi hoạn nạn thì vợ chồng chị phải đi nhờ cậy bố mẹ, người thân. Chị hãy nói để chồng bạn hiểu, chị cũng sẵn sàng giúp đỡ nếu bạn bè gặp khó khăn nhưng đó phải là công việc chính đáng, đúng nghĩa.
Hãy giao việc chi tiêu cho chồng chị 1 tháng, chắc rằng chồng chị sẽ hiểu được những cái “thoáng” với bạn bè như vậy là không hợp lý. Chị phải suy nghĩ thật kỹ lưỡng để nói cho chồng bạn hiểu để chồng chị bớt tính quá thoáng với bạn bè. Mong bạn sớm giải quyết được vấn đề của mình, có nhiều niềm vui trong cuộc sống.
Theo Nguoiduatin
Thà cười cho qua còn hơn phải giải thích nỗi buồn...
Có ai muốn, thật sự muốn độc hành cả đời không? Chắc chắn không! Bẩm sinh con người sống cần có gia đình, bạn bè, cần có một xã hội để họ hòa mình vào. Sống "một mình" còn có ý nghĩa gì.
Đây chính là điều vô nghĩa nhất trong những điều vô nghĩa.
"Cô độc mới chính là sự đáng sợ nhất! Nhưng tôi là người dũng cảm."
Có ai muốn, thật sự muốn độc hành cả đời không? Chắc chắn không! Bẩm sinh con người sống cần có gia đình, bạn bè, cần có một xã hội để họ hòa mình vào. Sống "một mình" còn có ý nghĩa gì. Đây chính là điều vô nghĩa nhất trong những điều vô nghĩa.
Mặc dù hiểu, nhưng không thể tránh. Cuộc sống của tôi! Ít nhất cho đến năm tuổi 17 đẹp đẽ này, là gần như vô nghĩa.
Vì sao "gần như vô nghĩa"?
Ngoại trừ một gia đình, 4 thành viên, với cuộc sống không dư giả, không nhàn hạ. Tôi không còn có thứ gì nữa. Bạn bè? Đau lòng nhưng vẫn nói ra rằng, không có duyên lắm với chữ "bạn".
Thời mặc váy đến trường, từng có một cô bạn. Ăn chung, tắm chung, ngủ chung, học chung, đi chơi chung, đồ cũng mặc chung một kiểu... 4,5 năm trôi qua, chỉ vì người lớn mà rồi cũng rời xa nhau. 3 năm tiếp theo, vẫn là một cô bạn dễ thương. Ăn cùng ngủ cùng đi học cùng, bao nhiêu tình cảm cũng đều đặt vào cô ấy và một nhóm bạn nữa. Thật sự khao khát có thể cùng nhau thân thiết đến tận về già, còn vọng tưởng điều đẹp đẽ nhất cuộc đời này chính là tình bạn ấy. Nhưng tiếp tục lại sống trong sự ganh ghét, sự "bỏ rơi". Tình bạn thân đó cũng bị người khác "cướp" đi mất. Không có bạn bè, chính là sự cô độc nhất mà tới giờ phút này tôi trải qua. Nhưng tôi cũng học được cách không "cần". Được, tôi không cần, tôi sống một mình, thì đã làm sao?
Cho đến 2 năm qua. Tôi tưởng như mình có thể mở rộng mối quan hệ với mọi người, có thể tìm được niềm vui trong những tháng ngày xuân xanh ngắn ngủi. Bởi vì lúc đầu từng rất tốt, có thể bắt chuyện làm quen với người khác rồi dần dần thân thiết hơn. Về sau, thì không có sau đó nữa. Chỉ là như gió thoảng qua, tôi liền trở lại thể giới cô đơn của mình.
Một ngày nắng đẹp hay một đêm mát mẻ nào đó, tôi cuối cùng cũng phá vỡ qui tắc cũng như đem mọi niềm tin, tình cảm của mình đặt vào một mối quan hệ. Cảm xúc đó quả thực không có gì sánh bằng. Đó là một thế giới màu hồng và chỉ có vị ngọt. Nhưng rồi, đó chỉ là đối với tôi, một kẻ đáng thương như tôi cuối cùng lại trở nên đáng thương hơn...
Và cho đến những ngày gần đây nhất. Mỗi một lúc tôi đều nhận ra thêm một chút, chính là, thế giới này không có chỗ cho tôi. Bây giờ, nhìn vào ai tôi đều cảm nhận ra một là không quan tâm, hai là ghét bỏ. Chỉ có vài người tôi bất chấp chấp nhận họ tiếp tục trong cuộc sống tẻ nhạt của mình. Chỉ duy nhất vài người, nhưng thật ra....lại không có người mà tôi cần nhất. Này, cũng chính là một loại bi ai!
Ngồi thẫn thờ nhìn ra xa, nhìn lại cuộc sống của bản thân. Quả là như một bài hát bị quên lãng sau một thời làm mưa làm gió trên thị trường. Đúng, từng có lúc tôi cảm thấy mình có đủ mọi thứ, cảm thấy không ai "ưa" mình cũng không sao. Bởi vì khi đó tôi vui vẻ vì sự thành công nho nhỏ của mình.
Còn bây giờ thì không. Cũng là "ai không ưa mình, mình mặc kệ". Nhưng khác đó chính là sự chấp nhận cô độc. Tôi không còn khao khát một tình bạn quá đỗi thân thiết, chỉ cần tốt với nhau lúc nào hay lúc đó. Tôi cũng không còn muốn bắt chuyện làm quen. Lại càng không muốn bản thân thương yêu một ai nữa. Bởi vì tôi không có duyên với cuộc sống vui vẻ này!
Giờ tôi chỉ muốn sống sao có thể che khuất mắt người đời đi nỗi bi ai trong lòng. Có thể nói tôi giả tạo đi, nhưng có là gì chứ. Thà cười còn hơn phải giải thích nỗi buồn. Sống một mình đúng là vô nghĩa, tôi biết. Nhưng giờ cũng không còn sợ hãi như lúc đầu nữa. Tôi bắt đầu thích đi ăn một mình, thích đi đi về về một mình, thích làm mọi thứ một mình mặc dù biết sẽ khó khăn hoặc không làm được,... Và nhiều thứ vậy lắm. Bởi, một mình, sẽ không ai thấy tôi quá đáng thương, không ai làm tôi phải phiền não, không ai có thể thấy tôi bất lực bật khóc.
Ai cần nhiều người thì cứ cần, ai cần một người bạn chí cốt vẫn nên cần. Còn tôi, ai cần tôi thì tôi cần lại. Còn không... tôi một mình. Thế thôi!
Quách Vỹ Quân
Chúng ta sẽ ra sao, khi tình yêu này không còn nữa! Cám ơn vì chúng ta đã có được hạnh phúc, sau khi tình yêu này không còn nữa! Cám ơn vì định mệnh đã cho chúng ta được gặp nhau, yêu nhau, chân thành và tử tế, giữa những tháng năm thanh xuân tươi đẹp nhất... Trái đất tròn tới nỗi trớ trêu, họ vô tình gặp lại nhau sau mười năm xa...