Phải làm sao khi cả nhà muốn tôi lấy em vợ
Sợ các cháu sẽ thiệt thòi nếu tôi đi bước nữa, hai gia đình liền gán ghép, vun đắp tình cảm cho tôi và em vợ.
Cuộc đời tôi cho đến thời điểm này, có thể ví như một bộ phim còn đang quay dở, nhiều hạnh phúc những cũng không ít sóng gió, khổ đau.
Tôi và vợ có một mối tình rất đẹp và vô cùng sâu đậm. Chúng tôi cùng tuổi, yêu nhau từ năm lớp 10 và kết hôn vào năm 24 tuổi, sau 9 năm yêu đương và tìm hiểu. Để đến được với nhau, chúng tôi đã phải vượt qua rất nhiều khó khăn.
Khi còn là học sinh, chỉ dám yêu đương lén lút vì sợ gia đình phát hiện. Lên đại học, hai đứa học cùng trường, cùng ngành nên thời gian bên nhau rất nhiều. Chúng tôi đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp và lãng mạn. Tốt nghiệp đại học, tôi đưa cô ấy về ra mắt gia đình thì bị phản đối kịch liệt. Nguyên nhân là bởi vì cô ấy quá thấp. Tôi cao 1,80m, trong khi cô ấy chỉ được 1,50m; kinh tế gia đình cô ấy cũng kém hơn gia đình tôi. Mẹ tôi nói: Biết hai đứa có tình cảm với nhau từ khi còn đang đi học, mẹ không nói vì nghĩ yêu đương khi còn sinh viên là chưa chín chắn, chắc gì đã đến được với nhau. Nhưng nếu con muốn cưới nó thì không thể.
Thà mẹ chê cô ấy vì tính nết thì tôi còn chấp nhận, chứ chỉ chê về ngoại hình thì tôi không phục. Còn nhớ, hồi đó tôi bảo mẹ: Con lấy vợ chứ không phải lấy người mẫu. Còn giàu nghèo, kinh tế bọn con sẽ tự lập, không phụ thuộc gì bố mẹ hết… Chính vì thế mà tôi bị mẹ mắng là bất hiếu. Bà bảo, nếu con nhất quyết lấy nó thì coi như không có cái gia đình này.
Hơn hai năm cô ấy mặt dày chịu trận, rơi không biết bao nhiêu nước mắt, gia đình tôi cuối cùng cũng bị thuyết phục. (ảnh minh họa)
Bị phản đối, chúng tôi càng yêu nhau hơn. Mỗi kì nghỉ, dù bị mẹ tôi mắng nhiếc, xỉ vả kiểu gì, cô ấy vẫn cứ đều đều đến báo danh. Có khi tôi nản, bàn với cô ấy hay hai đứa mình bỏ nhau vào Nam sống. Cô ấy bảo: Nếu bỏ gia đình thì dù có ở bên nhau, chúng ta cũng sẽ không hạnh phúc, sẽ luôn mang trong mình cảm giác tội lỗi, dù sao đó cũng là bố mẹ anh. Hơn thế, như vậy gia đình anh càng ghét em hơn…
Hơn hai năm cô ấy mặt dày chịu trận, rơi không biết bao nhiêu nước mắt, gia đình tôi cuối cùng cũng bị thuyết phục. Sau khi cưới, mẹ tôi còn yêu quý cô ấy hơn cả tôi. Mỗi lần chúng tôi mâu thuẫn, dù chưa biết ai đúng ai sai, mẹ đều gọi điện mắng tôi trước. Mẹ bảo, con bé hiền lành thế, mày còn bắt nạt nó. Mẹ tôi từ kẻ thù, trở thành chỗ dựa vững chắc của cô ấy.
Video đang HOT
Người ta nói, hôn nhân là nấm mồ chôn vùi tình yêu, nhưng với chúng tôi thì hoàn toàn ngược lại. Đặc biệt, khi hai đứa con một trai, một gái ra đời thì hạnh phúc của chúng tôi ngày càng trọn vẹn. Bạn bè luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt hâm mộ. Trong mỗi câu chuyện về tình yêu, chúng tôi luôn được nhắc đến như ví dụ về một tình yêu đẹp.
Thế nhưng, cuộc sống hạnh phúc của vợ tôi đang ở thiên đường bỗng rơi xuống địa ngục. Vào 4 năm trước, trong một lần bị ngất xỉu trong lúc làm việc, vợ tôi bị phát hiện bị ung thư gan giai đoạn cuối. Lúc đó, tôi không thể chấp nhận được sự thật này, bởi cô ấy vốn đang rất khỏe mạnh, cũng ít ốm đau, sao chỉ một lần ngất xỉu đã bị kết luận là ung thư gan giai đoạn cuối.
Cuối cùng sau nhiều lần đi khám ở các bệnh viện lớn chuyên về ung thư, tôi và gia đình cũng phải chấp nhận sự thật. Sau nhiều nỗ lực chạy chữa, vợ tôi cũng đã trút hơi thở cuối cùng sau nửa năm phát bệnh.
Tâm nguyện của cô ấy là: Sau này dù có cuộc sống mới tôi cũng đừng quên cô ấy, hãy cho cô ấy nằm một góc nhỏ trong trái tim tôi. Hãy chọn một cô vợ thật tốt, đừng để các con bị hắt hủi.
Từ ngày cô ấy bị bệnh, từ một người đàn ông mạnh mẽ, tôi đã trở nên yếu đuối, rất nhanh nước mắt. Cô ấy tốt đẹp như vậy, vì sao lại phải ra đi khi mới 32 tuổi chứ. Chúng tôi mới chỉ làm vợ chồng có 8 năm thôi. Con trai tôi mới có 6 tuổi, còn con gái mới lên 3. Mẹ tôi bảo, có lẽ vì nó quá tốt nên ông trời bắt đi sớm.
Sau khi vợ mất, tôi dành hết tình cảm cho các con, không phụ sự mong mỏi của cô ấy, bởi tôi biết rằng, điều cô ấy không an lòng nhất khi nhắm mắt là các con còn quá nhỏ.
Vợ mất đã 3 năm, nỗi đau đã dần nguôi ngoai nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ đi bước nữa. Thế nhưng, gần đây không biết vì sao mẹ tôi và mẹ vợ lại có ý tưởng muốn tác thành cho tôi và em vợ. Việc này được hai bên gia đình rất ủng hộ.
Linh – em vợ tôi đã ở với vợ chồng tôi 6 năm. Sau khi chúng tôi cưới nhau được 2 năm, mua được nhà thì cô ấy lên Hà Nội học và đến sống ở nhà tôi từ đó đến nay. Sau khi chị gái mất, cô ấy vẫn tiếp tục ở lại chăm lo cho tôi và các cháu. Có thể nói, từ ngày vợ mất, Linh là người gần gũi tôi và các con nhất.
Mẹ vợ tôi nói: Mẹ chỉ có hai đứa con gái. Từ nhỏ, hai chị em nó đã rất thân thiết với nhau. Mấy năm qua, nó không yêu đương gì, chỉ hết lòng chăm lo cho các cháu. Mẹ biết, con còn trẻ, rồi con sẽ đi bước nữa. Mẹ không cấm, cũng không ngăn cản được, nhưng mẹ lo cho hai đứa nhỏ. Nếu lỡ cô gái mà con lấy không tốt, các cháu sẽ khổ. Mẹ đã hỏi qua ý kiến con Linh rồi, nó bảo còn phải xem ở con nữa. Nó nói, nếu con lấy vợ, nó sẽ ở vậy, đón các cháu về nuôi.
Mẹ tôi khi biết mẹ vợ có ý định này cũng theo vào vun vén. Bà bảo, hai đứa nó cũng có nét giống nhau, đều tốt tính. Mẹ chỉ thương con bé thiệt thòi thôi.
Từ đó, hai gia đình thường xuyên gán ghép, tạo điều kiện cho tôi và Linh đến với nhau. Điều này, làm cho tôi và cô ấy cùng ngại ngùng. Từ trước tới nay, chúng tôi rất quý nhau, nhưng đơn thuần chỉ là tình cảm của anh rể đối với em vợ và ngược lại. Ở gần nhau, lại sống cùng nhà, từ ngày vợ mất, tôi chưa từng gần gũi phụ nữ, nhưng tôi chưa từng có ý niệm nào vượt quá giới hạn với Linh. Với tôi, từ trước đến nay, cô ấy đều là người em mà vợ tôi yêu thương, người dì mà các cháu quấn quýt.
Linh bảo tôi, em quý anh, tôn trọng anh, bởi chính con người anh và những tình cảm anh dành cho chị. Em không biết tình cảm đó có tiến triển được nữa không, nhưng vì các cháu, em có thể cố gắng.
Tôi không biết có nên theo ý kiến mọi người, mở lòng với Linh để bắt đầu một cuộc sống mới không. Linh có nhiều nét giống vợ tôi, nếu tôi và cô ấy đến với nhau có lẽ chúng tôi sẽ có một cuộc sống êm đềm, các con tôi cũng sẽ không phải sống cảnh dì ghẻ, con chồng. Nhưng liệu như vậy, hạnh phúc có thực sự sẽ đến với tôi và Linh.
Tôi sợ mình ích kỉ, khi ở bên cô ấy với tư cách là người chồng, tôi sẽ nhớ đến vợ cũ, sẽ so sánh hai người với nhau. Như vậy, sẽ không công bằng với Linh.
Theo VNE
Ngoại tình vì chỉ có sếp mới đáp ứng được nhu cầu
Em buộc phải ngoại tình với sếp để kiếm một đứa con vì chồng em vô sinh.
Thực sự lúc này đây em vô cùng khổ tâm. Em không nghĩ cuộc đời lại đặt mình vào tình huống ngang trái đến như thế này. Em không biết nên làm thế nào, quyết định ra sao cho đúng đắn, lí trí và tình cảm, em không biết chọn điều gì.
Mấy ngày nay em đã đọc rất nhiều bài viết của các anh, chị tâm sự về chuyện ngoại tình, cặp bồ với sếp...Càng đọc em càng hoang mang. Quả đúng là cuộc đời này có nhiều tình cảnh oái oăm mà đôi khi dù bản thân chúng ta không hề muốn như vậy nhưng vẫn buộc phải làm. Em cũng đang phải cân nhắc rất nhiều chuyện ngoại tình với sếp của mình. Em biết điều đó là có lỗi với chồng nhưng em quả thực không còn cách nào khác.
Em năm nay mới 26 tuổi. Em lấy chồng được 4 năm rồi. Chúng em rất yêu nhau nên khi vừa mới tốt nghiệp đại học, ra trường là cưới nhau luôn. Nhưng ngần ấy năm lấy nhau chúng em vẫn không có con.
Em không muốn phản bội chồng nhưng cũng có một đứa con (ảnh minh họa)
Em và chồng có đi khám thì bác sĩ nói chồng em tinh trùng yếu nên khó có con. Lúc có mặt anh ấy ở đó thì bác sĩ nói là trong y học không nên tuyệt vọng, dù khó khăn nhưng cứ vững lòng tin. Nhưng khi chồng em đi ra ngoài thì bác sĩ có nói cho em biết là khả năng có con của chồng em là gần như không thể. Vì không muốn chồng em buồn nên bác sĩ động viên như vậy mà thôi.Em rất yêu thương chồng, ngay cả khi biết việc này em cũng không nghĩ sẽ bỏ anh ấy. Nhưng em cũng vẫn muốn có một đứa con. Nó không phải chỉ vì em mà còn vì cả anh ấy và gia đình nữa. Em không muốn hai vợ chồng sống cảnh cô độc như thế mãi. Chính vì vậy, khi biết hoàn cảnh của vợ chồng em, sếp em đã ngỏ ý sẽ "giúp đỡ" cho em một đứa con.
Sếp không phải người ngoài Bắc mà anh ấy chỉ ra đây công tác 1 năm rồi sẽ về Sài Gòn. Anh ấy cũng đã có gia đình rồi. Anh nói thôi thì coi như chuyện tình vụng trộm của chúng em là cách giải quyết bế tắc cho hai vợ chồng chúng em mà thôi. Em và sếp sẽ quan hệ, lén lút với nhau, sau này khi em có thai, anh về quê mình thì đứa con đó coi như sẽ là con của em và chồng. Chồng em cũng sẽ không biết điều đó và hạnh phúc khi hai vợ chồng có con. Điều đó là vẹn cả đôi đường.
Em có nên ngoại tình với sếp để có một đứa con (Ảnh minh họa)
Em nghe sếp em nói như vậy cũng thấy có lí nhưng em vẫn sợ lắm. Em sợ không biết sẽ phải đối diện với chồng như thế nào sau mỗi lần phản bội anh ấy về nhà. Em sẽ cảm thấy có tội lớn lắm. Nhưng nếu không làm thế thì sau này vợ chồng em không thể nào có con được. Chẳng lẽ lúc đó em lại ngoại tình với một người quen biết thì mọi chuyện càng có nguy cơ bị bại lộ hơn. Nếu em ngoại tình với sếp thì mọi chuyện sẽ được giấu kín hơn và có khi công việc cũng thuận lợi hơn vì có anh giúp đỡ. Em có nên làm thế không? Em phải làm sao bây giờ?
Theo VNE
Cô hàng xóm xem phim "mát" rồi dụ dỗ chồng tôi Tôi rất hận, muốn làm ầm lên cho cô ta xấu hổ nhưng chồng tôi bảo ai tin là cô ta cưỡng hiếp chồng tôi. Xưa nay chỉ có đàn ông dụ dỗ đàn bà xem phim đen, làm gì có chuyện ngược lại... Từ trước tới nay, mọi người thường chỉ nghe người ta bàn tán về chuyện đàn ông xem phim...