Phải làm sao để anh ngừng va.n xi.n tôi quay lại
Anh khóc lóc, va.n xi.n, thậm chí còn quỳ giữa đường để xin tôi tha thứ, nhưng tình cảm của tôi đối với anh không còn nữa.
Tôi và anh quen nhau gần được 2 năm, trải qua nhiều lần chia tay. Lúc đầu yêu cái gì cũng đẹp cả, anh làm tôi đắm chìm trong tình yêu ấy. Tôi chỉ nghĩ đến anh, lo cho anh mà quên mất bản thân. Càng ngày anh càng chán tôi nhưng vẫn tiếp tục yêu. Anh làm rất nhiều chuyện có lỗi với tôi. Anh nhắn tin với nhiều người con gái khác và nói anh thích họ. Tôi hỏi tại sao lại làm như vậy, anh im lặng và không xin lỗi tôi một câu cho đàng hoàng. Tôi khóc lóc nhưng biết anh còn yêu mình nên lại bỏ qua vì vẫn còn tình cảm với anh.
Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Mỗi khi cãi nhau anh chử.i tôi thậm tệ, ghen lung tung. Có lần anh đã chử.i tôi là “con đĩ”, tôi sốc và tuyệ.t vọn.g. Anh có ăn học đàng hoàng mà lại cư xử như người vô học. Lâu dần tôi đâ.m ra chán anh, không muốn yêu anh nữa. Ngày mới yêu anh tôi được 50 kg, cao 160 cm, giờ tôi còn 44 kg, người suy sụp vì khóc nhiều quá. Tôi quyết định chia tay nhưng lần này anh lại níu kéo, nói đã nhận ra lỗi lầm, hứa sẽ sửa. Tôi nhất quyết không đồng ý vì đã không còn tin tưởng. Anh khóc lóc, va.n xi.n, thậm chí còn quỳ giữa đường để xin tôi tha thứ, nhưng thật sự tình cảm của tôi đối với anh đã không còn nữa. Tôi không muốn tiếp tục mối tình này. Anh vẫn cố chấp, không nghe tôi nói, cứ va.n xi.n, rồi nhờ chị gái giúp đỡ. Tôi phải làm sao để anh hiểu và buông tha cho tôi?
Theo Ngân/Ngoisao
Chồng gánh nợ vì vợ ... dại trai
Nhưng món nợ khổng lồ không làm tôi khổ tâm, đa.u đớ.n bằng việc cô vợ xinh đẹp tưởng ngoan hiền bấy lâu nay của tôi đã sướt mướt thú nhận rằng em giấu tôi cặp trai trẻ, em bao từ A đến Z để giữ người tình, lương em không đủ chi, em bán cả xe máy chứ chẳng mất cắp như em nói, rồi vay mượn cả lãi đen để nuôi bồ...
33 tuổ.i, giữ chức trưởng phòng kinh doanh của công ty ngót ngét 2 năm, có nhà riêng trên một con phố nhỏ, có ôtô 4 chỗ để đi làm, vậy mà tôi nằm trong danh sách ế vợ mới buồn chứ! Không phải "mèo khen mèo dài đuôi", mà xét một cách công bằng tôi cũng được trai, giỏi đàn hát, chẳng hiểu sao ông Trời ghét bỏ gì tôi khiến cứ cưa cẩm được một em xinh đẹp, đến hồi mon men định chung kết lại trục trặc đường ai nấy đi...
Thỉnh thoảng gặp gỡ bạn bè từ hồi còn là sinh viên, nhìn, nghe chúng hồ hởi khoe vợ, khoe con mà tôi chạnh lòng! Có đứa thấy tôi rầu, tội nghiệp nó an ủi rằng tôi chưa đến duyên, chứ ở địa vị như tôi, kinh tế dư dả như tôi thiếu gì con gái ao ước! Tin lời bạn, nghĩ mình chưa đến duyên nên tôi ráng đợi...
Rồi sự kiên nhẫn của tôi đã được bù đắp khi tôi có một nửa kia hoàn hảo đến mức không những bản thân tôi mà bạn bè nhiều đứa khi biết tin cũng choáng ngợp. Bởi em của tôi kém tôi tới 10 tuổ.i, em có bằng đại học ngoại ngữ, thu nhập của em rất ổn và điều đáng để khoe là em xinh đẹp, ngoan, hiền khiến tôi thật tự hào khi bên em.
Sau một năm đi lại tìm hiểu em và tôi đã hạnh phúc bằng một đám cưới đầm ấm đầy đủ bố, mẹ, họ hàng và bạn bè đôi bên. Căn hộ của tôi từ ngày có em luôn ngăn nắp, gọn gàng, phòng khách vài ba hôm lại thơm nức mùi một loài hoa tươi do em tỉ mển mua về. Vì công ty của hai đứa ở hai đầu thành phố nên thường sau tan tầm giờ chiều vợ, chồng tôi mới ríu rít cùng nhau cơm nước ở nhà.
Vợ còn trẻ nhưng tôi đã bước vào tuổ.i 35 nên tôi bàn với vợ sớm có em bé để hoàn thiện tổ ấm và bố, mẹ tôi ở quê được lên chức ông, bà nội. Thế nhưng vợ chưa ủng hộ vì em muốn phấn đấu có tấm bằng thạc sĩ, yên ổn sự nghiệp xong rồi sinh con cũng chưa muộn. Thật lòng tôi không vui nhưng thấy vợ quyết tâm, vả lại nhìn em nũng nịu mắt rơm rớm lệ tôi đành nhượng bộ.
Đi học thạc sĩ chưa đầy tháng, vợ kêu trường ở xa mà xe máy của em vừa cũ, vừa nặng, vừa tốn xăng, lại tốn sức. Thương vợ, tôi nhường xe ôtô của tôi cho em, nhưng em bảo xe màu không hợp với tuổ.i em, cuối cùng tôi chiều lòng em mua cho em chiếc SH xịn để em dùng được thuận tiện! Không biết mọi người đi học thế nào, chứ vợ tôi từ ngày đi học kêu bận lắm, em vắng nhà thường xuyên, nhiều khi bữa cơm chiều chỉ có mình tôi với bát mì tôm tự làm rồi nuốt vội cho qua cơn đói.
Từ ngày về chung một mái nhà tôi đã thống nhất với vợ là mọi chi tiêu trong nhà tôi lo, còn lương của vợ, em dùng cho sinh hoạt bản thân và thỉnh thoảng quà cáp, thuố.c men cho bố, mẹ em ở quê. Thế nhưng dạo này vợ luôn cần tiề.n, khi thì mua đồ dùng, tài liệu máy móc phục vụ cho việc học, khi nộp học phí để đi thực tập vv và vv...mà lí do nào của em đưa ra cũng hợp lẽ khiến tôi khó từ chối. Không dừng ở tốn kém vặt vãnh đó, mà vợ báo vì bất cẩn em để mất chiếc xe máy khi đi mua hàng...Không lẽ để vợ tự xoay xở, tôi đành bấm bụng bán ôtô sắm 2 chiếc xe máy cho tôi và em có phương tiện đi làm, đi học...
Sau 2 năm vợ theo đuổi ước mơ sự nghiệp, tưởng rằng tiề.n bạc, công sức bỏ ra sẽ được nhìn thấy tấm bằng tốt nghiệp thạc sĩ của em nào ngờ tối qua đi làm về tôi chế.t đứng vì có tới 3 thanh niên vạm vỡ, xăm trổ đầy cánh tay, hùng hổ lớn tiếng đòi vợ tôi trả nợ.
Hoa mắt với số tiề.n lớn trong giấy viết tay có chữ ký của vợ, tôi phải xuống nước hứa hẹn với mấy thanh niên đó tôi sẽ thu xếp trả hết nợ cho họ. Nhưng món nợ đó không làm tôi khổ tâm, đa.u đớ.n bằng việc cô vợ xinh đẹp tưởng ngoan hiền bấy lâu nay của tôi đã sướt mướt thú nhận rằng em giấu tôi cặp trai trẻ, em bao từ A đến Z để giữ người tình, lương em không đủ chi, em bán cả xe máy chứ chẳng mất cắp như em nói, rồi vay mượn cả lãi đen để nuôi bồ
Theo AN TRÍ/Tienphong
Lời nhắn phũ phàng của 'chồng sắp cưới' sau khi ôm sạch tiề.n ra đi Điều tôi muốn trao đổi cùng chị bây giờ là chị nên giữ bình tĩnh, đừng quá thất vọng, tiếc tình, tiếc của rồi nghĩ quẩn sẽ gây thêm hậu quả xấu cho bản thân cũng như làm phiền lòng bố, mẹ. Coi chuyện đã qua là bài học kinh nghiệm để tự răn mình, chị sẽ thấy nhẹ nhàng hơn, thanh thản...