Phải làm sao đây khi chồng bỏ theo gái?
Anh bỏ tôi, bỏ hai con lớn của anh mà đi với người đàn bà khác. Nhiều khi tôi cũng tự an ủi mình rằng, dù chồng mình không tôn trọng, không chung thủy với mình thì vẫn còn bố mẹ chồng và hai đứa con.
Ảnh minh họa
Mẹ chồng chiều tôi, yêu thương tôi như con đẻ của bà vậy. Bố chồng thì không phải nói, dễ tính nhất quả đất này.
Ngày tôi về là dâu nhà anh, tôi may mắn hơn người khác, ai cũng bảo vậy. Vì khi tôi lấy anh là tôi đã qua một đời chồng, còn anh chưa có vợ con gì hết. Người ta trêu tôi là số hên lấy được trai tân. Tôi cũng tin rằng chồng mình yêu mình chân thành, là người đàn ông tốt. Chưa khi nào tôi phàn nàn bất cứ thứ gì. Chồng yêu tôi, chấp nhận quá khứ của tôi đã là điều quá may mắn với tôi rồi. Tôi tin tưởng ở anh, yêu thương anh chân thành. Hơn 2 năm yêu nhau, quá đủ để tìm hiểu, chúng tôi chính thức trở thành vợ chồng.
Công việc của tôi có thu nhập khá ổn. Tôi về nhà chồng với bao lời chúc phúc. Nghĩ chồng tử tế, yêu thương tôi, lại không hề quan tâm đến quá khứ của tôi nên tôi yên tâm về tương lai. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ chồng, đến một ý nghĩ cũng không có. Tôi mang hết tiền, của cải của mình để xây dựng ngôi nhà lớn, cho cả nhà ở cùng nhau.
Phải nói là, ngày tôi về nhà chồng, gia đình chồng nghèo lắm, chẳng có gì cả. Nhà cấp bốn cũ nát, nhìn xác xơ, lại không có đồ đạc gì bên trong. Tôi không nhiều tiền nhưng cũng nhờ chút vốn liếng và vay mượn thêm, tôi đã cất được ngôi nhà khiến bố mẹ chồng hết sức hài lòng. Có lẽ chính vì sự chỉn chu, nghiêm chỉnh của tôi mà bố mẹ chồng càng ngày càng quý tôi. Tôi sống thoáng, không ki bo nên bố mẹ yêu thương tôi như con gái của mình.
Video đang HOT
Tôi còn thuê người điều tra, tìm hiểu rõ xem những kẻ đó có lừa anh để lấy tiền hay không, nhưng thật không may là không. (ảnh minh họa)
Rồi chồng tôi đi làm, được họ hàng giới thiệu cho công việc khá ổn, thu nhập tốt chỉ tội đi lại hơi xa. Chồng làm ở tỉnh khác, tháng về nhà một lần, cùng lắm là hai lần khi có việc. Chúng tôi xa nhau nhưng chưa bao giờ chồng quên gọi điện hỏi thăm tôi và con, quan tâm mẹ con tôi. Tôi cảm thấy yên tâm về chồng vô cùng.
Đến bây giờ, khi tôi có hai đứa con, con trai lớn đã học lớp 3, còn đứa nhỏ thì được 2 tuổi, tôi mới biết cuộc đời mình quá đen tối.
Hôm nay, chồng nói với tôi tất cả sự thật sau khi có hai người đàn bà gọi điện về phơi bày sự thật. Trong thời gian đi làm ở tỉnh, anh có hai con riêng với hai người phụ nữ. Một người tình nguyện lấy anh, có tổ chức cưới xin đàng hoàng. Không biết anh dùng mưu kế gì để bố mẹ người con gái đó đồng ý cho anh lấy cô ta. Nghe nói, con cô ta bây giờ đã 4 tuổi. Quá chua xót, vậy là khi anh lấy tôi, anh và cô ta đã lén lút qua lại sau đó vài năm, khi tôi có đứa con đầu. Tôi vẫn yên tâm về chồng, yêu thương và tin tưởng chồng tuyệt đối, nào ngờ anh cho tôi một vố đau như thế.
Rồi, lại một người phụ nữ nữa tố cáo anh có con với cô ta. Cô ta đã sinh con được gần 1 năm, bây giờ thì mọi chuyện bại lộ. Tôi còn thuê người điều tra, tìm hiểu rõ xem những kẻ đó có lừa anh để lấy tiền hay không, nhưng thật không may là không. Mọi chuyện là thật. Anh có con với 2 người đàn bà, là hai đứa con riêng của anh.
Bố mẹ biết chuyện, chửi bới anh thậm tệ. Anh thú nhận tất cả, cầu xin tôi tha thứ. Tôi tha thứ cho anh thế nào đây? Một người chồng đê tiện, không những lừa tôi một lần mà còn lừa đến hai lần. Tôi cảm thấy chán nản vô cùng, tại sao trên đời lại có người đàn ông vô liêm sỉ như vậy. Tôi cảm thấy chán nản lắm rồi. Tôi nói anh không ra gì, anh xứng đáng nhận những lời lăng mạ ấy. Người đàn ông như anh không đáng làm chồng tôi. Anh khóc lóc này kia càng làm tôi khó chịu, ghê tởm cái bộ mặt xấu xa của người đàn ông như anh. Một đứa con riêng đã là chuyện không chấp nhận được rồi chứ đừng nói là hai đứa.
Chua xót quá, tôi ở lại nhà chồng, sống với bố mẹ anh. Biết con trai mình sai, bố mẹ yêu quý tôi, thương tôi giờ lại thương hơn, coi tôi như con cái trong nhà. (ảnh minh họa)
Sau đó, anh dọa tự tử. Và anh đã uống thuốc tự tử thật. Nhưng cuối cùng, anh được cứu. Vì mất mặt với bà con lối xóm, anh không biết chui đầu đi đâu, anh về sống với người đàn bà thứ hai, người có đứa con một tuổi với anh. Anh bỏ tôi, bỏ hai con lớn của anh. Tôi không còn lời nào nói với anh nữa, thật sự quá phũ phàng nhưng níu kéo làm gì người đàn ông vô liêm sỉ như vậy….
Chua xót quá, tôi ở lại nhà chồng, sống với bố mẹ anh. Biết con trai mình sai, bố mẹ yêu quý tôi, thương tôi giờ lại thương hơn, coi tôi như con cái trong nhà. Biết vậy nhưng tôi vẫn không thể nào yên tâm vì tôi không còn chồng nữa. Được bù đắp như vậy nhưng một người phụ nữ có hai con như tôi, sống ở nhà chồng mà không có chồng thì vui vẻ gì cho cam? Tôi phải làm sao đây các bạn!?
Theo Eva
Cụ lang làng
Mẹ gọi điện báo tin, con về ngay cụ lang làng vừa mất rồi. Nước mắt tôi trực òa ra, chạy ngay sang phòng sếp xin nghỉ việc rồi bắt vội xe về nhà. Chặng đường chỉ có hơn 90 cây số mà sao hôm nay dài thế.
Xét về máu mủ thì nhà tôi với cụ chẳng họ hàng gì, tôi ở Hà Nam, cụ ở Nam Định. Nhưng nếu không có cụ, chắc sẽ chẳng có tôi, và sẽ chẳng có gia đình tôi bây giờ. Mẹ tôi lấy bố hơn 4 năm trời hết thuốc nọ thuốc kia chạy chữa mà vẫn không sinh nổi mụn con. Tiền bạc cạn kiệt, ý chí chán nản, bố mẹ định chia tay thì được người ta mách đến cụ.
Sau ba tháng thuốc men của cụ, mẹ mang bầu tôi. Tiền công, tiền thuốc suốt ba tháng, phải nài ép lắm cụ mới chịu nhận dăm cân gạo nếp. Rồi lúc tôi nghịch ngợm bị chệch khớp tay, rồi dạ dày, đến thằng em tôi bị sỏi thận... đều tìm đến cụ. Chẳng lần nào cụ lấy tiền. Tiền thuốc cho không, tiền công cũng chẳng lấy. Đến ngày lễ tết, cụ chỉ lấy duy nhất 1 cái bánh chưng, hay 1 gói kẹo để thắp hương tổ tiên, còn lại cụ bắt mang về.
Lúc còn bé, theo mẹ xuống thăm cụ tôi vẫn thắc mắc, sao lại gọi cụ là cụ lang làng, phải chăng là vì cụ chỉ chữa bệnh trong làng, hay y thuật của cụ chỉ ở mức độ làng xã? Mẹ cười nhẹ nhàng giải thích, y thuật của cụ rất cao, không những gia đình ta được cụ cứu giúp, mà còn rất nhiều người khác ở nơi rất xa tận hai miền đất nước tìm đến cụ. Cụ giúp người chẳng bao giờ suy tính thiệt hơn, chẳng đè nặng của cải vật chất nên làng xóm ai cũng quý mến gọi cụ là cụ lang của làng rồi gọi tắt là cụ lang làng.
Ngày nhỏ, chị em tôi đã rất thích xuống nhà cụ chơi. Lần nào xuống cũng được cụ cho biết bao quà bánh, toàn đồ của bệnh nhân này biếu, cụ lại chia hết cho bệnh nhân kia. Nhà nào nghèo, thường được cụ thương nhiều hơn. Sau này lớn lên, dù không theo nghề thuốc nhưng cứ vài tháng tôi lại xuống thăm cụ một lần, nghe cụ hướng dẫn các vị thuốc đơn giản có thể tìm thấy ngay trong vườn, ngoài ruộng. Chồng cụ là bác sĩ quân y, con trai duy nhất của cụ cũng là bác sĩ quân y. Hai con người thương yêu nhất của cụ đã hy sinh anh dũng tại chiến trường. Kể từ đó cụ ở vậy, theo nghề thuốc gia truyền bốc thuốc cứu đời. Thuốc trồng được trong vườn thì cho không, tiền công cũng chẳng lấy, thuốc phải mua thì cụ kê đơn cho người bệnh tự mua, đến tiền xe gửi thuốc cho người bệnh ở xa thường cụ cũng chẳng lấy. Lý giải cho việc làm của mình cụ chỉ cười trừ giải thích: " Tao có một mình, lại có nhà nước nuôi thì lấy tiền bạc làm gì, chỉ mong chúng mày luôn mạnh khỏe, làm nhiều việc thiện là tao vui rồi".
Tôi về vừa kịp lúc đưa tang cụ, đoàn người quấn khăn trắng kéo dài nửa cây số, ai cũng sụt sùi thương nhớ, đau xót như mất đi phần máu mủ. Có người làng, có người tứ xứ, có cả cụ già tám, chín mươi, cả em nhỏ vài tháng tuổi, có chị đang bụng bầu, tất cả quy tụ tại đây tiễn đưa cụ tới nơi vĩnh hằng.
Theo VNE
Tôi không muốn phải hối hận Anh hẹn sau giờ làm việc chiều nay sẽ bàn với chị về chuyện phân chia tài sản. Họ sẽ ra tòa một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Chị nhìn đồng hồ, càng gần đến giờ chị càng hồi hộp. Chị thấy xấu hổ khi phải đối diện với điều này. Chị ước gì mình đủ giàu có để kiêu hãnh dắt...