Phải làm gì nếu như cuộc hôn nhân không lãng mạn như bạn mong ước?
Có một số khác biệt giữa cổ tích và đời thực, việc mong đợi quá nhiều ở một tình yêu cổ tích có thể khiến con gái hụt hẫng cao độ.
Một ngày nào đó bạn nhận ra rằng mối quan hệ của mình chẳng giống tí nào so với Noah và Allie trong truyện The Notebook; càng chẳng giống với Raymond và Debra trong Everybody Loves Raymond hay giống với những bộ phim Disney lãng mạn, những bộ phim hài thú vị nào đó mà bạn đã được xem từ khi còn nhỏ? Tình yêu hiện tại của bạn thật khô khan thay vì ngọt ngào như những viên kẹo bọc đường. Nhưng bạn có biết rằng, không phải chỉ mình bạn thất vọng thôi đâu. Mà đa số cánh đàn ông đều cảm thấy suy sụp khi hình tượng nam giới được xây dựng quá hoàn mĩ và điều này khiến họ rất rầu rĩ.
Tất nhiên ai cũng muốn mình sẽ lấy được một người chồng cực kì lãng mạn, thấu hiểu bởi vì trong đời sống chúng ta, người như thế không nhiều. Nhưng hôm nay, tôi sẽ tiết lộ cho bạn biết một bí mật – nó còn quan trọng hơn việc có được một người bạn đời lãng mạn nhiều.
Tìm hiểu sự khác nhau giữa đời thực và tiểu thuyết
Mặc dù bạn không có được một tình yêu giống phim hoạt hình Disney, nhưng bạn có được một tình yêu thật sự. Mặc dù mối quan hệ của bạn không có ngày nào là không cãi nhau, từ việc anh ấy không ngăn nắp đến việc tranh cãi xem nên mua gì ở tiệm tạp hóa… tất cả đều là đời thực – những điều bạn chưa từng thấy trên phim ảnh bởi chẳng qua phim ảnh đã cố che đậy đi bằng những hình ảnh lãng mạn nhất có thể mà thôi.
Video đang HOT
Tôi cá rằng bạn chỉ thường nhìn thấy câu chuyện hạnh phúc như trong phim kết thúc khi hai người nam nữ chính nắm tay nhau vào lễ đường, đó là một kết thúc có hậu. Vì thế, điểm khác biệt giữa hư cấu và thực tế chính là: Hôn nhân thực sự không phải chỉ luôn vui vẻ, rạng ngời như trong ngày cưới ấy. Nó còn cả một chuỗi ngày dài phía sau mà cả hai bạn phải thực sự nỗ lực rất nhiều để giữ cho hôn nhân của mình luôn đi đúng hướng. Nó không phải chỉ toàn những khoảnh khắc ngọt ngào mà cũng đầy những sự tranh cãi, quan trọng là sau mỗi cuộc tranh cãi đó hai bạn thu lại được điều gì, hiểu nhau nhiều bao nhiêu.
Hãy đánh giá cao cuộc hôn nhân thực tế của mình và bớt mơ mộng đến tình yêu cổ tích
Hôn nhân không phải là một câu chuyện kể hoàn mĩ nhưng nó chắc chắn sẽ thú vị hơn nhiều.
Giống như bạn sẽ cảm thấy buồn khi họ có chuyện, rồi lại vui khi người bạn đời chấp nhận tha thứ cho sai phạm của mình. Hạnh phúc khi hai bạn cùng nhau vừa rửa đống chén bát dơ và cười đùa giòn giã. Là biết an ủi, động viên nhau khi bạn hay tin anh ấy bỗng bị thất nghiệp hoặc gặp khó khăn về tài chính. Là khi bạn sẽ dang rộng vòng tay để ôm anh ấy thật chặt khi chàng vừa bước qua cánh cửa. Là những câu nói: “Không sao, không sao! Có em đây” khiến lòng người trở nên ấm áp. Là khi anh ấy bón cho bạn từng muỗng cháo vào những lúc bạn không khỏe…
Bất kể là khó khăn hay suôn sẻ, vui buồn hay khổ nạn, tất cả những lần như vậy đều có một người sẵn sàng ở kế bên cùng bạn vượt qua mọi thứ.
Hôn nhân thực sự là những điều còn đẹp hơn tất thảy mọi thứ mà bạn được xem qua phim ảnh. Hôn nhân lãng mạn hay không là do chính bản thân bạn và người phối ngẫu cùng làm nên. Một bàn tay vỗ không nên tiếng, do đó đừng chỉ biết chờ đợi họ làm bạn hạnh phúc và thấy hài lòng.
Tập thói quen tán tỉnh nhau khi đi trên phố, chúc nhau ngủ ngon và nụ hôn khi vừa thức dậy, đừng quên hẹn hò vào mỗi cuối tuần… Hãy nhớ rằng, hôn nhân lãng mạn hay không là phụ thuộc vào bạn chứ không phải phim ảnh đâu nhé.
Chúc bạn sẽ luôn được hạnh phúc với sự lựa chọn của mình và mỗi ngày trôi qua đều là một ngày lãng mạn nhất.
Theo Phununews
Tôi có độc ác khi quyết ly hôn người chồng bị tâm thần
Một hôm tới nhà đồng nghiệp tôi thăm, anh nói nếu biết sớm thì đã lấy cô ấy rồi. May đồng nghiệp tôi hiểu và thông cảm.
Tôi đang sống trong sự dày vò của lương tâm. Tôi quen và lấy chồng sau gần 2 năm tìm hiểu. Khi về làm vợ tôi mới ngờ ngợ chồng có suy nghĩ rất khác người nhưng vì bản thân dễ chấp nhận nên cũng không suy nghĩ sâu. Từ khi quen tôi, từ một giáo viên bỗng anh xin nghỉ việc và từ đó làm thêm 2 công việc khác nữa nhưng mỗi công việc không quá hai tháng.
Sau đó anh nói vận anh không tốt, không đi làm nữa. Tôi độc lập tài chính, tính tình mạnh mẽ và ít chấp nhặt, đồng lương văn phòng không nhiều nhặn gì nhưng đủ 2 vợ chồng tiêu dùng. Tôi không tạo áp lực gì cho anh vì biết chồng yếu thần kinh. Cứ thế hơn một năm sau tôi có thai, chồng vẫn vậy. Tôi một mình tự đi làm, tự lo cho bản thân và cho cả anh.
Anh vẫn ở nhà không đi làm gì cả. Chồng không giúp gì được cho tôi kể cả tinh thần, tiền tài và thể xác, nhưng tôi biết anh có bệnh nên không bao giờ tạo áp lực mà âm thầm chịu đựng.
Ảnh minh họa.
Ngày đi sinh, tôi đau quằn quại, rồi kiệt sức vì đau cả đêm, đói và đặc biệt rất khát nước. Ngay lúc đó tôi ước chồng xuất hiện hay cố tìm cách liên lạc, hỏi tôi có cần gì không, vậy mà anh bỏ về nhà ngủ khi tôi chưa sinh và em gái cũng chưa kịp đến thay ca. Tôi bình an sinh con. Từ chi phi sinh nở, ăn uống ngủ nghỉ cũng một tay tôi lo. Tôi về ngoại ở cữ hết tháng.
Trong tháng anh nhậu xỉn, ói mắm tôm thịt chó đầy nhà ba mẹ tôi. Tôi khom mình lau dọn giặt giũ. Thấy anh có phần không ổn trong suy nghĩ tôi khuyên anh đi khám. Tôi tìm bác sĩ giỏi chở anh đi thì anh bị rối loạn lưỡng cực. Tôi suy sụp nhưng ráng gồng, mua thuốc khuyên nhủ anh uống. Anh chửi bới và vứt thuốc.
Rồi thời gian trôi đi đến một hôm, tới nhà đồng nghiệp tôi thăm, anh nói với cô ấy là nếu biết sớm thì anh lấy cô ấy rồi. Tôi xấu hổ kinh khủng, may đồng nghiệp hiểu và thông cảm. Trong lúc du lịch anh lơ ngơ để con tôi ngồi sát mép tháp, cách mặt đất 30m, tim tôi như ngừng đập. Tối ngủ sợ chồng phát bệnh làm điều điên rồ nên lúc nào tôi mệt mỏi và quyết định ly hôn.
Tôi bị dằn vặt vì vứt bỏ anh lúc bệnh tật nhưng sợ và cũng không còn đủ sức lo nữa rồi. Cách đây mấy ngày lại nghe anh thắt cổ nhưng may mắn không chết. Anh tỉnh dậy bấm số tôi để gọi. Nhà anh đưa anh vào viện tâm thần. Tôi đau đớn cho anh, cho tôi và con tôi. Tôi bị dằn vặt lương tâm và đạo đức của một con người, không dám nghĩ về anh vì đau lòng. Nhà anh gọi, nói khi nào anh nhớ con thì cho họ ẵm về cho anh thăm. Tôi từ chối vì sợ. Họ có thể về thăm cháu nhưng ẵm đi thì không được. Tôi đúng hay sai? Hãy giúp tôi.
Theo Phununews
Sếp luôn gây khó dễ cho tôi Không hiểu mình làm gì mà bị sếp ghét. Tôi đến là chào, đi về cũng chào, không hề vô lễ, cũng không buôn dưa lê. Tôi mới đi làm mới được vài tháng nhưng đã cảm thấy nản rồi. Lúc tôi bắt đầu vào làm thì hào hứng lắm, anh chị giúp đỡ vui vẻ hoà đồng, không bị bắt nạt, nhưng...