Phải là em thì anh mới biết
Phải là em thì anh mới biết em đã xót xa nhường nào, đã đau khổ nhường nào…
Phải là em thì anh mới biết em đã từng yêu anh nhiều thế nào, mới biết em đã nhớ anh nhiều đến bao nhiêu. Phải là em thì anh mới biết em đã xót xa nhường nào, đã đau khổ nhường nào…
Trái tim em không phải sỏi đá cũng chẳng phải sắt thép, nó chỉ là một trái tim đúng nghĩa biết yêu thương, nhung nhớ, tổn thương. Trái tim em không biết nói dối cũng chẳng biết bảo vệ mình. Trái tim em không toan tính, không lường gạt mà ngu ngơ, ngốc nghếch.
Có lẽ chỉ là do khoảng cách giữa chúng ta đã quá xa (Ảnh minh họa)
Một phần trái tim ấy dành cho anh, phần trái tim sống vì tình yêu nhưng phải là em thì anh mới biết phần trái tim ấy quan trọng với em thế nào. Phải là em thì anh mới biết phần trái tim ấy tồn tại trong em như chính em tồn tại giữa cuộc đời.
Có lẽ nào em lại tách một phần trái tim ấy để bỏ đi, dứt bỏ được những điều vốn đã quá quen thuộc?! Nó thổn thức, nó đau nhưng vẫn phải đập phải sống. Cũng như một thói quen khi em bất chợt gọi tên anh trong miền nhớ của riêng mình.
Anh cũng biết em là cô bé dễ tổn thương, anh hiểu em hoàn toàn chẳng chống lại được những sắc nhọn cuộc đời. Trái tim đau chỉ một giây thôi cũng khiến em bật khóc vậy mà anh nỡ làm một phần trái tim ấy mãi mãi nhói đau.
Video đang HOT
Em sẽ không nói anh tàn nhẫn hay trách anh độc ác vì em không muốn dành một phần trái tim mình cho một kẻ ác độc và nhẫn tâm. Em chỉ muốn trao nó cho người xứng đáng. Em tin nỗi đau này anh cũng không muốn em gánh chịu.
Có lẽ chỉ là do khoảng cách giữa chúng ta đã quá xa. Khoảng cách ấy là những giận hờn vu vơ của em mà anh đã quên không dỗ dành. Khoảng cách ấy là những ghen tuông của anh mà em đã quên không giải thích. Khoảng cách ấy là những nỗi buồn khi thì của anh lúc thì của em, những nỗi buồn mình đã quên không ngỏ cùng nhau. Khoảng cách ấy là trong cơn mưa em mong ngóng khi anh bên người khác quên em. Khoảng cách ấy là những lỗi lầm đã không bôi xóa được trong em và trong anh. Khoảng cách ấy là khi em cố gắng còn anh đã buông xuôi và giờ khi em buông xuôi là lúc anh muốn cố gắng. Khoảng cách tạo nên chỗ trống giữa em và anh đã xây một vách ngăn vô hình. Vách ngăn ấy vô hình để mình đau nhói khi thấy nhau nhưng không làm sao bước tới.
Tình yêu chúng mình giống trò chơi viết tên trên giấy, một mảnh giấy hai cây viết. Anh viết, em viết những dòng chữ nắn nót đẹp xinh rồi dần dần những dòng chữ không còn xinh đẹp. Rồi khi một vài vết mực lem, anh cố gắng bôi xóa và em cũng vậy. Nhưng càng cố càng lem, càng lem càng cố đến khi tờ giấy không còn trắng nữa. Làm sao cứu vãn được anh nhỉ?! Buông viết… Anh tìm một mảnh giấy khác tiếp tục trò chơi còn lại em ngồi lặng cầm mảnh giấy còn lem vết mực…Trò chơi kết thúc rồi đúng không anh?!
Theo Khampha
Ở nơi đó cậu lạnh lắm không?
Mong sao ở thế giới bên kia cậu thanh thản để luôn dõi theo mọi người cậu yêu quý.
Đặng à! Vậy là từ ngày cậu đi tới giờ cũng đã được 1 tuần rồi đúng không? Ở thế giới đó cậu có buồn, có cảm thấy lạnh lắm không? Chắc mình hỏi thừa rồi phải không? Cậu đi tới đó không quen biết ai, cậu bỏ quên hết gia đình, anh em, bạn bè và những người yêu quý cậu để tới với một thế giới lạ lẫm, không biết ở nơi đó cậu có được ăn bữa cơm no, có được mặc những bộ quần áo ấm không vậy? Không biết cậu đi như vậy ở thế giới đó cậu có được căn nhà nào ấm áp vào mùa đông, đặc biệt là mùa mưa lũ này không nữa? Không biết nhà đó có dột, nước mưa có vào làm cậu lạnh vào từng đêm gió rít không nữa?
Tất cả vẫn nhớ và sẽ nhớ cậu nhiều lắm đó (Ảnh minh họa)
Đặng à! Đã một 1 tuần lễ trôi qua, mình và tất cả mọi người vẫn không tin nổi một sự thật rằng cậu đã bỏ gia đình, bỏ lại tất cả mọi người, tất cả mọi thử, bỏ tương lai, bỏ đi cái ước mơ và sự nghiệp của cậu để tới nơi lạnh lẽo đó, nơi mà bao giọt nước mắt lăn dài trên gò má khi nghe tin cậu ra đi. Cậu đi mà mình không về tiễn cậu đoạn đường cuối được, bạn bè thế này chắc cậu buồn lắm phải không?
Thực sự mình không dám tin, cũng không thể tin được đó là sự thật, mình không còn biết làm gì hơn ngoài việc cứ ngồi một mình rồi cứ buồn, cứ nghĩ về cậu. Mình chỉ biết ngồi cặm cụi bên máy để viết lên những gì mình nghĩ để quên đi một sự thật tưởng chừng sẽ không bao giờ xảy ra vào lúc này, và cũng để quên đi việc cậu đã bỏ tất cả mà đi xa. Mình vẫn muốn chỉ nghĩ cậu đi đâu xa một thời gian thôi, rồi tết mấy đứa đi học về mình lại gặp nhau, lại đi hết nhà đứa này đứa khác và rồi quây quần ở nhà đứa nào đó anh em vui vẻ trò chuyện, chúc nhau từng ly rượu cay nồng vào mùa xuân trong cái tiết se lạnh.
Cái lạnh của mùa đông, cái cay nồng của rượu cũng còn tốt hơn, còn ấm áp và hạnh phúc hơn việc mà cậu đi xa thế này. Không lúc nào anh em mình còn có cơ hội ngồi cạnh nhau, chúc nhau, hỏi han nhau từng câu thật ngây ngô nhưng mang đầy tiếng cười nữa, cái nụ cười của cậu mà mấy đứa bọn mình nói nụ cười tán gái của cậu nay đâu rồi? Giờ cậu đi rồi mấy đứa về biết tìm cậu ở đâu để anh em vui vẻ ngồi với nhau đây, tìm ở đâu ngoài những ánh mắt nhìn vào tấm di ảnh của cậu nữa chứ.
Đặng ơi, mình không biết làm sao mà chấp nhận sự thật này nữa, dường như những giọt nước mắt của mình dần luồn qua khé mi chảy xuống gò má mình, là một thằng bạn mà từ lúc nghe tin cậu qua đời mình như một con người khác, mình không tin nỗi, không chấp nhận nỗi việc người bạn thân của mình đã đi thật xa, thật xa, một cách quá bất ngờ, không một lời dặn dò cho ai cả. Mấy đứa chơi với nhau thì chưa nói làm gì nhưng ngay cả cha mẹ, anh trai, cô em gái và cậu út cậu cũng không muốn dặn dò sao.
Giờ phải làm sao chứ? Cậu đi trong buổi tối đó, một buổi tối 20/10 đáng ra đẹp lắm nhưng tại sao nó lại cướp người bạn thân của mình đi mãi mãi, cậu đi chắc bụng cũng chưa được no, áo cũng chưa được mặc ấm phải không? Sao cuộc đời lại quá đổi vô tình như thế, sao nhanh quá vậy cậu ơi?
Cậu đi trong cái tuổi còn quá trẻ, cái tuổi của sự nhiệt huyết, bao ước vọng với niềm khao khát một tương lai, cậu đi rồi ai sẽ thay cậu thực hiện những điều đó đây? Cậu trả lời giúp mình đi được không?.
Cậu ra đi mẹ cha mất đi một người con hiếu thảo, anh trai mất đi một người em ngoan ngoãn, biết nghe lời, hai đứa em mất đi người anh gương mẫu, luôn chỉ dạy chúng, cậu đi rồi mấy đứa sẽ mất đi một chỗ dựa, một niềm tin thật to lớn. Và mấy đứa chơi với nhau mất đi một người bạn đồng hành, một người bạn chân thành thì chúng mình biết tìm đâu nữa đây?
Giờ này cậu ở thế giới đó cậu có còn nhớ, còn nghĩ gì nhiều không? Tại sao một người hiền lành, năng động, tốt bụng, một người con hiếu thảo như cậu lại vội vàng ra đi một cách bất ngờ như thế Đặng ơi?
Trong đầu mình giờ như trống rỗng không muốn suy nghĩ gì cả, mình chợt nhận ra được sự mong manh khó tả của số phận con người, đâu ai biết được hôm nay vui vẻ ngày mai đã ra đi một cách bất ngờ như cậu chứ.
Đặng à, cậu có biết rằng biết bao người đang gọi cậu đó không, sao cậu không trả lời họ? Trước đây gọi là có mà, sao một tuần nay cậu không thấy bóng dáng cậu đâu nữa, sao đèn facebook cậu không còn có màu xanh như hồi nào nữa vậy? Cậu online đi cho mấy đứa ta vào "chém gió" đi được không?.
Đặng ơi, mình muốn nói với cậu nhiều lắm, cậu có nghe mình nói không? À chúng mình chắc cũng gần như yêu được rùi đó, tìm cho mình người con gái mình yêu thương được rùi đó, để mấy năm nữa anh em còn ra mắt người yêu và còn có việc lo cho đám cưới của nhau nữa chứ, không được trốn đâu nghe cậu.
Trời ở đây lại mưa rồi cậu à, sao mình ngồi nói chuyện với cậu thế này mà trời cứ mưa cậu à. Mà sao mình viết, mình nói chuyện với cậu mà sao cậu không trả lời mình lấy một dòng tâm sự vậy? Hay cậu đi ngủ rồi đó, ngủ rồi thì mai thức dậy đọc và viết cho mình mấy dòng đó, ít ra mình cũng là một thằng bạn trong số những đứa bạn đang nghĩ về cậu đó, và cũng có thể là một trong số những đứa bạn đang tâm sự với cậu và đợi câu trả lời của cậu như mình vậy.
Đặng à, khuya rồi cậu à, chắc mình đi ngủ thôi, trời cuối thu có khác cả mưa cả lạnh, xa nhà buồn lắm cậu à, chắc cậu cũng buồn lắm phải không? Có phải cậu vẫn còn đâu đó phải không, cậu ở thế giới đó có xa lắm không? Có gì vui vẻ hơn nơi đây không mà đi lại đi luôn thế?
Mình nhớ cậu lắm thằng bạn à! Cậu đi rồi, cậu tới nơi đó thật rồi sao? Tất cả vẫn nhớ và sẽ nhớ cậu nhiều lắm đó. Những dòng tâm sự này giúp mình nói ra được những gì mình nghĩ về cậu, mong sao ở thế giới bên kia cậu thanh thản để luôn dõi theo mọi người cậu yêu quý. Cậu yên nghỉ nhé.
Theo Khampha
Gửi người vẫn yêu em đơn phương Em cảm thấy thật may mắn khi được quen và gặp anh- người yêu đơn phương em. Anh à, đã 4 năm rồi kể từ ngày em và anh quen nhau nhỉ. Lúc đầu chỉ là quen qua điện thoại thôi, lúc đó mặc dù chưa gặp nhau nhưng do có những người anh em chung nên em vẫn có cảm giác an...