Phải là em mang hạnh phúc cho anh
Chị quyết định sẽ không trốn chạy mà chính chị sẽ là người mang đến cho anh hạnh phúc.
Chị thấy chồng trở mình dậy giữa đêm. Anh ra phòng khách, ngồi châm điếu thuốc hút và khẽ thở dài. Chị cố nằm và giữ yên lặng. Chị không muốn anh biết chị cũng không hề ngủ được. Căn nhà nhỏ của hai vợ chồng phút chốc trở nên trống rỗng vì trong tâm của cả anh và chị đều ngổn ngang những nỗi niềm không thể tỏ bày.
Hơn một tháng trời, hầu như đêm nào anh cũng không ngủ. Còn với chị, cũng từng ấy đêm chị không chợp mắt. Chị thương chồng đến xé lòng. Chị cảm thấy mình có quá nhiều lỗi lầm. Chị đã tự làm cho đời mình khổ và giờ đây, làm cho anh rơi vào một hoàn cảnh bi kịch.
Tiếng con khóc giữa đêm làm anh giật mình tỉnh giấc. Anh vội vã chạy lại, vỗ nhẹ vào người con. Nhìn anh nịnh con thật khéo chị lại rơi nước mắt. Chị hiểu được tâm trạng anh, hiểu được trong lòng anh đang nghĩ gì, đang đau như thế nào. Khi con yên giấc, anh bế con trên tay, nhìn con chăm chăm và lại thở dài. Cái khung cảnh ấy khiến chị tưởng như muốn vỡ tim. Chị phải làm gì đây?
Hơn 7 tháng trước, anh chị cưới nhau. Anh đã trở thành vị cứu tinh trong đời chị khi đứng ra nhận trách nhiệm về cái bào thai mà chị mang trong bụng dù tất nhiên nó không phải của anh. Anh theo đuổi chị đã lâu nhưng chị không đáp lại. Chị say mê gã đàn ông với những lời đường mật nên không nhận ra tấm chân tình của anh. Để rồi khi cái thai ở tháng thứ hai, người đàn ông đó quay mặt bỏ đi để lại mình chị với một tương lai đầy dang dở. Ở cái tuổi còn quá trẻ, chị không biết phải làm gì để đối diện với đời khi chị không chồng mà chửa?
Anh nhận trách nhiệm về mình. Không phải anh cố tỏ ra mình là một người hùng, cũng không phải anh sĩ diện hão mà là vì anh yêu chị. (Ảnh minh họa)
Rồi anh đến, anh nhận trách nhiệm về mình. Không phải anh cố tỏ ra mình là một người hùng, cũng không phải anh sĩ diện hão mà là vì anh yêu chị. Tình yêu có thể khiến cho người ta có sức mạnh làm những điều mà bình thường không bao giờ nghĩ có thể làm được. Anh cũng chưa bao giờ tin rằng có ngày anh lại có đủ sự bao dung để chấp nhận một người đàn bà không còn trong trắng. Hơn thế nữa, người đó lại còn đang mang đứa con của khác.
Anh không cho chị phá thai vì đó là điều thất đức. Anh dẫn chị về nhà, thưa chuyện với bố mẹ và xin hỏi cưới. Một đám cưới được diễn ra nhanh chóng để cứu nguy cho cái bào thai đang lớn dần lên trong bụng chị. Suốt thời gian chị mang bầu, anh tận tình chăm sóc vợ. Anh lo cho chị từ miếng ăn, giấc ngủ. Anh đưa chị đi khám, nấu cho chị từ bát cháo, đưa vợ đi làm, nhắc vợ uống thuốc… Chị đã từng nghĩ mình không thể yêu ai kể từ khi người đàn ông chị yêu phụ bạc. Nhưng chị đã lầm. Tình yêu của anh khiến chị nhận ra rằng thứ mà chị mất đi chỉ là một thứ tình yêu lãng nhách. Người đàn ông mà chị có bên mình mới là hạnh phúc cả đời của chị.
Chị yêu anh, nhiều hơn những gì chị tưởng tượng. Chị yêu anh ngày hôm nay nhiều hơn hôm qua và chắc chắn ít hơn ngày mai. Nhiều đêm nằm bên chồng, khi anh đang say giấc nồng, chị choàng tỉnh dậy, ngắm nhìn anh. Anh giống như một món quà vô giá mà thượng đế ban cho chị giữa cơn bĩ cực mà chị tưởng mình không thể nào vượt qua nổi. Chị tự hứa với lòng mình sẽ yêu và tốt với anh đến trọn đời dù điều đó là không đủ để báo đáp những gì anh đã làm vì chị.
Video đang HOT
Ngày chị sinh, anh hồi hộp đến phát khóc khi đứng bên ngoài phòng chờ và nghe tiếng kêu của chị. Anh đi đi, lại lại, đứng ngồi không yên vì lo cho chị. Khi những tiếng khóc đầu tiên của con vang lên anh mới thở phào nhẹ nhõm. Anh đưa tay gạt nước mắt, chạy vội vào bên vợ mà nắm chặt đôi bàn tay: “Em giỏi quá”.
Nhưng rồi khi con lớn dần lên, gương mặt giống người đàn ông đó như lột đã xoáy vào tim anh một nỗi đau. Anh sợ khi phải nhìn vào gương mặt con vì nó cho anh cảm giác thất bại. Nó khiến anh nhận ra mình chỉ là kẻ đến sau. Dù anh có tốt đến bao nhiêu thì trong anh cũng vẫn có những phần ích kỉ của một người đàn ông. Anh vẫn yêu thương chị, chăm sóc cho con nhưng sau những phút giây đó là khoảng thời gian anh trầm ngâm suốt đêm, hút sạch bao thuốc vì trăn trở. Chị hiểu cảm giác của anh là gì.
Chính bản thân chị cũng không biết mình phải làm gì. Chị có cảm giác mình đang gieo đau khổ cho anh. Những đêm trường anh thức trắng khiến chị đau xé lòng. Chị muốn ra đi, để anh được thanh thản. Anh xứng đáng có được hạnh phúc bên một người phụ nữ trọn vẹn hơn chị.
Chị đặt tờ đơn ly hôn lên chiếc bàn tại phòng khách và lặng lẽ bế con ra đi. Đã đến lúc chị cần phải làm thế để anh tìm hạnh phúc mới. Anh không đáng phải chịu những dày vò từ sai lầm của chị gây ra.
Chị quyết định sẽ không trốn chạy mà chính chị sẽ là người mang đến cho anh hạnh phúc. Chính chị chứ không phải một người đàn bà nào khác nữa. Vì chị chịu ơn của anh quá nhiều và vì anh cần chị (Ảnh minh họa)
- “Em và con định bỏ anh lại ư?”
Tiếng anh vang lên nhè nhẹ phía sau lưng. Chị quay đầu nhìn lại, anh cầm tờ đơn xé tan thành từng mảnh nhỏ.
- “Xin hãy hiểu cho sự ích kỉ của anh thời gian qua. Nhưng anh không bao giờ muốn mất em và con. Hai người là nguồn sống, là hạnh phúc với anh. Anh đã đấu tranh với chính mình và anh tin anh đã thắng. Em đừng đi, hãy ở lại bên anh”.
Chị lao vào vòng tay anh khóc nức nở. Chị cũng không muốn phải rời xa anh. Ngần ấy thời gian chung sống không phải quá dài nhưng đủ để khiến chị không bao giờ có thể yêu ai được nữa ngoài anh. Chị quyết định sẽ không trốn chạy mà chính chị sẽ là người mang đến cho anh hạnh phúc. Chính chị chứ không phải một người đàn bà nào khác nữa. Vì chị chịu ơn của anh quá nhiều và vì anh cần chị.
- “Chúng mình sẽ có những đứa con thân yêu khác nữa. Hãy để cho em được bên anh trọn đời”.
Anh chị ôm chặt lấy nhau, nước mắt không ngừng rơi nhưng đó là giọt nước mắt của hạnh phúc!
Theo VNE
Kỷ niệm như rêu anh níu vào chợt ngã
Hai năm yêu thương vụt bay nhanh, khi em rời xa còn anh với khoảng trống thênh thang.
Đêm. Bản nhạc cũ ru anh vào nỗi nhớ. Ngoài hiên, con mèo cuộn mình nép mình vào cửa, mưa ào về đánh động đêm yên. Nỗi nhớ em vô chừng lại về trong mỗi đêm mưa...
Sàu Gòn mùa mưa. Mưa cứ hồn nhiên đến và đi không hề quan tâm lòng người buồn vui, lo lắng. Mưa ào ạt khi anh tan tầm, mưa rả tích khi anh lang thang tìm kỷ niệm. Mưa vùi anh vào những tiếc nhớ khôn nguôi. Mưa đến bất ngờ và đi cũng bất chợt, như em ngày đó.
Hai năm yêu thương vụt bay nhanh như cơn mưa qua, để rồi khi em rời xa, để lại anh với khoảng trống thênh thang, không gì lắp đầy, kể cả bao có nhiêu người con gái đến sau.
Ngày gặp nhau tại sân trường ngập nắng, hình ảnh cô nữ sinh với mái tóc dài tha thướt đã nhanh chóng chiếm hết trái tim anh. Thế mà tiếng yêu sau bốn năm chung lớp chung trường vẫn không dám thốt. Rồi một ngày mưa, lại cũng là cơn mưa bất ngờ của Sài Gòn, ta gặp nhau dưới hiên nhà người lạ. Ở một nơi nào đó trong thành phố, có một gã trai mừng đến hụt hơi vì gặp lại mối tình câm ngày nào. Anh đã không để mất dấu em lần nữa. Nhờ cơn mưa, anh đến gần em, che hộ em cơn gió lạnh, đưa em về dưới mưa... Rồi chúng ta yêu nhau. Tình yêu ngọt ngào như cơn mưa đầu mùa. Tình yêu mà mãi đến khi mất em, nó thành vết thương trống hoác hằn sâu nơi tim anh buốt nhói...
Tình yêu của chúng mình đã không vượt qua được thử thách (Ảnh minh họa)
Ngày anh đưa em về ra mắt gia đình, em bẽn lẽn như cô thiếu nữ, đôi má hồng e thẹn đáng yêu, mắt ánh lên niềm hy vọng vô bờ. Anh ước gì thời gian ngừng lại, để mãi giữ cho em khoảnh khắc hạnh phúc diệu kỳ. Nhưng đó là ngày sai lầm nhất trong đời anh. Sai lầm đã để anh phải mất em, mãi mãi.
Mẹ chê em nghèo, chê em quê mùa, bảo em không xứng với anh. Anh ước gì có thể nói với mẹ rằng chính anh mới không xứng với người ngây thơ thánh thiện như em! Anh ước gì có thể lên tiếng bênh vực em. Anh ước gì có thể chạy theo em ra khỏi cánh cửa sắt nặng nề kia và sống cuộc đời của riêng đôi mình. Anh ước gì đủ bản lĩnh và niềm tin để giữ lấy em...nhưng anh đã không thể!
Nhìn bóng em lao đi trong màn mưa, anh như hoá đá! Những hẹn thề có nhau, những ước nguyện tuyệt vời, những viễn tưởng tương lai hạnh phúc phút chốc đã bị cơn bão cuốn trôi. Vì chữ hiếu với mẹ già, anh đánh mất em. Anh đánh mất tình yêu của đời mình. Anh đánh mất cả chính mình!
Em ra đi từ đó. Chúng ta lạc mất nhau giữa biển đời bao la. Anh vẫn ở đó, chờ đợi một điều đã mất, với niềm tin rất thật, nếu còn được một lần nữa thấy em trong đời, anh sẽ không để mất em. Đó chỉ là ảo tưởng.
Năm năm rồi, thời gian như cơn mưa qua, vô tình và buốt giá. Có lẽ em đã quên. Có lẽ em đã yên ấm trong vòng tay một người nào đó vững chắc, đủ bao dung và yêu thương để giữ em trọn đời. Có lẽ em bây giờ đang hạnh phúc.
Em ra đi, sau nỗi đau tình dang dở (Ảnh minh họa)
Năm năm rồi, anh còn đơn lẻ. Nhiều mùa mưa qua đi, nhiều mùa nhớ qua đi vẫn không mang hết nỗi nhớ của anh về em đến một vùng trời khác.
Trời lại mưa, hiên nhà lạnh vắng, anh đứng đó nhìn ra khoảng trống mênh mông, có lẽ đâu đó trong lòng Sài Gòn, em đang được ủ ấp bởi một vòng tay. Anh cầu chúc cho em êm ấm trọn đời.
Khúc mưa vẫn dìu dặt quanh anh..."Tình xưa giờ cũng xa...bầy chim sẻ hiên nhà bay mất...như em...như em". Anh sẽ mang theo suốt đời, kỷ niệm về em.
Theo Eva
Phụ nữ đơn thân - đường tình bít lối? Lẽ nào tìm được người đàn ông nghiêm túc với một bà mẹ đơn thân lại khó thế sao? Bạn quyết định ly hôn sau ba năm lần lữa. Ai cũng mừng cho thái độ kiên quyết (dù có hơi muộn) của bạn, vì từ nay bạn sẽ thoát khỏi anh chồng vừa trăng hoa vừa bạo lực, lười lao động nhưng lại...