Phải chăng vô sinh là cái tội?
Người đời vẫn thường nói “cây khô không trái, gái độc không con”, điều này có đúng không khi mà giờ đây tôi đang phải chịu mang tiếng với câu “gái độc” cũng chỉ vì không thể sinh cho gia đình chồng một đứa trẻ.
Ảnh minh họa
Lấy nhau đã hơn 7 năm mà tôi vẫn chưa hoàn thành trách nhiệm của người làm vợ, phận làm con khi mà cứ trông chờ mòn mỏi hết ngày này qua tháng khác, hết năm này qua năm khác mà một sinh linh bé bỏng cũng không hề được tạo thành trong bụng tôi.
Tôi hiểu và rất thương chồng mình, hơn ai hết chắc anh là người buồn lắm khi mà ngày nào cũng chịu đựng sự giày vò của mẹ, của người thân khi có ai đó nói đến “mày không chịu tìm người khác để dòng họ này có cháu nối dõi à?”. Anh luôn giấu trong lòng sự khao khát cháy bỏng được làm cha mà luôn an ủi tôi rằng cố gắng rồi hai vợ chồng sẽ có con, nếu không thì đi xin con nuôi, con cầu tự cũng được. Nhưng tôi biết đó chỉ là lời an ủi của anh mà trong lòng anh cũng đang mông lung lắm, cũng đau đớn lắm.
Trong 7 năm đó, đã không dưới 3 lần tôi làm đơn ly hôn vì không chịu được sự nhiếc móc của gia đình chồng, cũng như lời bàn ra tán vào của làng xóm và cũng không muốn để anh – chồng tôi phải u buồn. Tôi biết anh khao khát có một đứa con biết chừng nào, tôi biết rõ điều đó khi nhìn thấy anh chơi đùa với con trẻ, mỗi khi anh chúc phúc cho cặp vợ chồng nào đó đang sắp sửa có con.
Vợ chồng tôi đã đi khám rất nhiều nơi, tôi không biết mình mang trong người căn bệnh gì và cũng đã phải chịu đựng bao sự đau đớn cũng như rất tốn kém mà căn bệnh vô sinh này vẫn ám lấy tôi, không chịu rời tôi nửa bước. Là người đàn bà, ai mà không mong muốn mình có một đứa con để làm bầu bạn, để được chăm sóc, dạy dỗ chúng lớn khôn.
Video đang HOT
Như biết thân biết phận của mình, tôi luôn cố gắng làm tốt mọi công việc trong gia đình, không dám cãi lời bố mẹ chồng, hay chỉ dám khóc thầm khi mẹ chồng ra vào nói móc 1 vài câu làm tôi đau đến tận cõi lòng.
Giờ đây khi mà tuổi cũng chẳng còn trẻ nữa thì áp lực lại càng nhiều. Mẹ chồng còn nói rõ ý định muốn con trai lấy người khác để mong có đứa cháu đích tôn. Và cũng luôn dằn mặt tôi, gọi tôi là “gái độc”, rằng nhà bà vô phúc, tôi không biết đẻ mà không buông tha cho chồng…. rất nhiều, rất nhiều nữa mà tôi đau lòng quá. Tôi cũng đâu muốn mình như vậy, tôi cũng thèm có con lắm chứ. Nhiều khi tôi chỉ muốn đi chết đi để giải thoát cho cả nhà nhưng nghĩ đến công sinh thành của cha mẹ tôi lại không đành. Nhiều khi tôi còn cố tình làm cho chồng thấy chán để chồng tôi bỏ tôi đi nhưng cũng không thành công.
Phải chăng tôi ăn ở không có đức nên ông trời đang trừng phạt tôi? Hay kiếp trước tôi đã gây ra tội lỗi tày trời để giờ đây từng ngày từng ngày tôi phải ngậm nước mắt nuốt vào trong mà sống? Sức chịu đựng của tôi đã không còn, tôi u uất, trầm cảm, không còn tự tin để đứng trước bất kỳ ai. Tôi khao khát, mong muốn có một đứa con rồi sau đó tôi chết đi cũng được vậy mà cũng không xong.
Tại sao lại bất công đến vậy khi mà tôi trông chờ bao nhiêu thì càng thất vọng bấy nhiêu. Quá trớ trêu khi mà mỗi lần vào bệnh viện với trái tim đau quặn thắt vì không có con thì lại gặp biết bao người mong bỏ đứa con đang dần hình thành trong bụng mình như vậy. Giá như những đứa trẻ đó được đầu thai trong bụng tôi, được làm con của tôi, tôi sẽ rất biết ơn, sẽ nuôi chúng lớn khôn, sẽ yêu chiều, chăm sóc chúng chu đáo.
Ông trời ơi, tại sao quá bất công với tôi đến vậy? Một người phụ nữ hiền lành, chưa từng làm chuyện gì có lỗi, sống biết trên biết dưới vậy mà mang cái tội “bất hiếu” to lớn đến thế?
Theo Vietnamnet
Tôi đâu biết đó lại là lần cuối cùng...
Hết hạn 3 năm, tôi về nước. Đến lúc ấy, ba má tôi mới biết tôi chỉ còn lại một chân. Má tôi đã ôm tôi lặng lẽ khóc không thành tiếng. Rất lâu sau má mới nói được: "Vậy là má đã trách lầm con...". Còn ba tôi thì im lặng hút thuốc liên tục.
Sang Nhật được gần 1 năm thì tôi bị tai nạn trong một lần đi làm ca đêm. Tỉnh dậy, tôi bàng hoàng khi biết rằng mình đã mất 1 chân. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là cánh cửa tương lai đã khép lại. Đã mấy lần tôi nghĩ đến việc kết thúc cuộc đời. May mà có bạn bè ở bên cạnh chăm sóc, động viên.
Nằm viện 6 tháng, vết thương của tôi đã lành hẳn. Tôi được lắp chân giả, đi đứng sinh hoạt gần như bình thường. Ngoài khoản tiền bồi thường tai nạn lao động khá lớn, tôi được chủ sử dụng lao động bố trí cho tôi công việc phù hợp với sức khỏe. Tôi bắt đầu thấy phấn chấn trở lại. Thế nhưng, chính lúc đó, một nỗi lo lắng khác ập đến.
Tôi đã giấu ba má, giấu Hương việc tôi bị tai nạn. Cứ nghĩ đến lúc mọi việc vỡ lỡ, Hương sẽ thất vọng, buồn đau, thậm chí bỏ rơi mình, tôi không thể nào chịu đựng nỗi. Những suy nghĩ đó đã khiến tôi quẫn trí, tuyệt vọng. Tôi quyết định chia tay em với một lý do hoàn toàn bịa đặt: Tôi đã quen người khác trong lúc làm việc bên này. Tôi bảo Hương đừng thư từ, đừng chờ đợi tôi nữa. Độc ác hơn, tôi còn cố tình đùa cợt: "Bên em có biết bao người xứng đáng hơn anh...".
Hương đâu biết rằng, khi viết những điều đó, tôi đã khóc như một đứa trẻ.
Chúng tôi quen nhau từ bé vì hai nhà ở cạnh nhau dưới quê. Hương nhỏ hơn tôi đến 5 tuổi và là em út của thằng bạn thân. Năm tôi 17 tuổi, ba má tôi về lại Sài Gòn sinh sống, chúng tôi mất liên lạc mãi cho đến khi Hương vào đại học. Tình cờ gặp lại nhau, mới đầu tôi xem em như em gái của mình. Dần dần tình yêu đến lúc nào cũng không biết. Khi tôi đi Nhật lao động, Hương đang học đại học kiến trúc năm cuối cùng.
Tôi nhớ hôm chia tay ở sân bay, Hương nắm chặt tay tôi, cố không khóc dù mắt đã đỏ hoe: "Anh ráng giữ gìn sức khỏe. 3 năm hay 5 năm, em cũng chờ, anh đừng lo lắng gì cho em". Tôi ôm chặt em vào lòng vì biết rằng lâu lắm mình mới lại được gần nhau như vậy. Tôi đâu biết đó là lần cuối cùng tôi được ôm em trong vòng tay của mình.
Ba má tôi khi biết chuyện cũng đã rất giận, thậm chí khi tôi gọi điện thoại về chúc Tết, má tôi không thèm nghe. Còn ba tôi thì bảo ông thấy buồn với cách cư xử của tôi. "Con lớn rồi nên làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho có trước, có sau. Ba không can thiệp vào chuyện riêng của hai đứa nhưng chẳng còn mặt mũi nào mà gặp con Hương". Những lời nói của ba như muối xát vào lòng tôi. Thế nhưng tôi đã quyết thì nhất định không thay đổi. Tôi thậm chí không đọc mail của Hương dù tôi vẫn nhìn thấy nó hằng ngày mỗi khi check mail.
Được một thời gian, không thấy Hương gởi mail nữa, tôi nghĩ là em đã bình tâm, và có người khác. Khi ấy tôi có cảm giác rất lạ: vừa buồn nhưng cũng vừa mừng như thể đã trút được gánh nặng. Không gởi mail nữa, chắc là Hương đã thật sự quên tôi...
Hết hạn 3 năm, tôi về nước. Đến lúc ấy, ba má tôi mới biết tôi chỉ còn lại một chân. Má tôi đã ôm tôi lặng lẽ khóc không thành tiếng. Rất lâu sau má mới nói được: "Vậy là má đã trách lầm con...". Còn ba tôi thì im lặng hút thuốc liên tục.
Tối đó má mới nói với tôi: "Tháng sau con Hương cưới. Nó vừa gởi thiệp cho ba má". Tôi cố nén cảm xúc, vờ làm vẻ bình thản: "Vậy hả má? Lâu lắm rồi con không liên lạc với Hương. Cô ấy lấy ai hả má?". Má tôi lắc đầu: "Má không biết. Nó khóc và nói với má là nó không thương nhưng ba nó đang bệnh nên nó phải nghe lời".
Tôi đọc tên người con trai trong thiệp cưới, hoàn toàn chẳng có cảm giác quen thuộc nào nhưng tôi biết chắc chắn đó là một người đàn ông đã lấp vào khoảng trống mà tôi để lại cho Hương...
Cả đêm đó và nhiều đêm sau, tôi không ngủ được. Tôi rất muốn gặp Hương một lần để giải tỏa cho em vướng mắc trong lòng trước khi em thuộc về người khác. Nhưng tôi cũng sợ rằng điều đó làm em bận lòng.
Chẳng biết có phải vì tôi nghĩ nhiều đến Hương như vậy mà chiều hôm qua, em đột nhiên ghé qua nhà và ở lại rất lâu. Tôi trốn em trong phòng cả buổi tối mãi đến khi em ra về, tôi mới kịp đứng trên lầu nhìn xuống. Cái dáng hình đó sao mà thân thương đến nao lòng. Sau đó mẹ tôi bảo: "Không biết con nhỏ có nghi ngờ gì không mà nó cứ nhìn cái áo của con vắt trên thành ghế mà má không kịp cất. Tội quá! Thôi thì chuyện đã lỡ rồi, chờ nó cưới xong, con nên gặp nó một lần để nói rõ mọi chuyện".
Thoạt đầu tôi nghĩ nên làm như vậy nhưng rồi có một tiếng nói khác cứ thôi thúc, bảo tôi phải làm ngược lại. Tôi đau xót nhận ra rằng tôi vẫn còn yêu Hương biết chừng nào. Và có lẽ, cuộc sống sẽ thật sự khép lại với tôi trong ngày em lên xe hoa với một người khác...
Theo VNE
Bạn trai dựa dẫm tài chính gia đình tôi Khi mẹ anh vỡ nợ do chơi số, mẹ em thấy tội nghiệp đã mua cho anh quần áo, cho anh và cả ba mẹ anh tiền tiêu xài. Mình và anh đã quen nhau từ thời trung học, tính đến nay đã được 5 năm, hiện giờ mình và anh đang học năm thứ hai cao đẳng. Quen cũng đã lâu mình...