Phải chăng tôi là kẻ “lừa thầy phản bạn”?
Tôi không biết phải bắt đầu câu chuyện của mình từ đâu và cũng không biết phải nói như thế nào. Có lẽ khi biết chuyện, mọi người sẽ co.i thườn.g tôi, coi tôi là kẻ đốn mạt “ lừa thầy phản bạn” nhưng nếu tôi cứ cất giấu chúng trong lòng thì chắc chắn tôi sẽ chẳng có giây phút nào được sống bình yên.
Câu chuyện đáng hổ thẹn của tôi bắt đầu cách đây khoảng 1 năm. Hôm đó, trong 1 lần đi tiếp xúc với đối tác, tôi tình cờ gặp lại người bạn từ thủa thiếu niên. 10 năm trước, khi tiễn cậu ấy ra ga vào Sài Gòn cùng cha mẹ, cậu ấy mới là một cậu học sinh lớp 11. Vậy mà mấy năm không gặp, không ngờ cậu ấy đã trở thành một vị giám đốc tài ba được nhiều người biết đến. Và cách đây 2 năm, để thuận tiện cho công việc kinh doanh, cậu ấy và vợ đã chuyển về Hà Nội sinh sống.
Gặp lại nhau, cả hai vừa mừng vừa tủi. Sau buổi gặp mặt, tôi về nhà cậu bạn chơi. Căn nhà 5 tầng nằm ngay trung tâm thủ đô của cậu quả là một dinh cơ mà nhiều người mong ước cả đời. Nó được trang hoàng rất gọn gàng, sạch sẽ. Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong gia đình đều do một tay vợ cậu vun vén, thu xếp.
Nghe cậu nói vậy, trong tâm thức tôi tưởng tượng ra hình ảnh một cô vợ với khuôn mặt khắc khổ, thô kệch. Bởi lẽ, những người phụ nữ đảm đang thường là những người không xinh xắn cho lắm. Hơn nữa, phụ nữ ở nhà thường không được hoạt bát, năng động.
Ảnh minh họa
Nhưng trái hẳn với những suy nghĩ ban đầu, vợ cậu ấy là người không “sắc nước nghiêng trời” nhưng cũng đủ làm đảo điên bao trái tim si tình. Hơn nữa, cô ấy lại có tài nấu ăn rất giỏi. Những món ăn quen thuộc mà vợ cậu ấy nấu ở nhà đều rất ngon, lạ miệng. Tôi càng thấy trầm trồ thán phục và ngưỡng mộ cậu bạn mình biết bao. Không những có địa vị cao, nhà đẹp mà cậu ấy còn có một cô vợ giỏi giang, tháo vát.
Video đang HOT
Công việc hợp tác của hai công ty chúng tôi khá bận rộn nên cậu bạn tôi thường xuyên mời tôi về nhà cùng ăn cơm, bàn bạc công chuyện. Ban đầu tôi thấy hơi e ngại vì phải dùng bữa nhưng nhận được sự ủng hộ và hào hứng của vợ cậu ấy nên tôi đã thấy thoải mái hơn. Những ngày tôi vắng nhà, xa bữa cơm gia đình ngày càng nhiều hơn. Tôi cũng bắt đầu thấy chán những món ăn do người vợ của mình nấu và đâ.m ra nghiệ.n đồ ăn nhà người bạn.
Giá như mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy. Giá như tôi chỉ đến bàn công chuyện, ăn bữa cơm rồi ra về thì chẳng đến nỗi. Đằng này mọi chuyện lại diễn ra theo chiều hướng chẳng ra sao cả. Tôi bắt đầu thấy mình như biến thành một con người hoàn toàn khác: hay suy nghĩ viển vông rồi lại ngồi cười một mình. Những giờ làm việc tôi chỉ mong qua đi thật nhanh để được đến nhà cậu bạn, để được ngắm nhìn người vợ yêu của cậu ấy tất tả chuẩn bị bữa cơm gia đình.
Cô ấy cũng nhận ra sự khác lạ trong ánh nhìn của tôi nhưng chưa bao giờ cô ấy thể hiện sự không hài lòng nếu bất chợt gặp cái nhìn đắm đuối đó. Đáp lại là một cái nhìn cũng chẳng kém phần nóng bỏng và mê hoặc. Và tôi lại ấp ủ giấc mơ, một giấc mơ chỉ có mình tôi mong ước.
Trong ký ức của tôi không sao quên được buổi tối hôm đó. Cậu bạn mời tôi đến dùng bữa để chúc mừng vì sự hợp tác thành công. Tôi hứng khởi và chuẩn bị biết bao nhiêu thứ. Cuối cùng khi đến nhà thì vợ cậu nói cậu bận không về được. Đúng lúc đó, chuông điện thoại reo. Cậu ấy kêu tôi ở lại ăn cơm vì vợ cậu ấy đã mất cả ngày chuẩn bị. Một chút do dự vì dù rất muốn bên cạnh vợ cậu ấy nhưng tôi thấy hơi e ngại. Cuối cùng, không thể từ chối, tôi ở lại trong niềm vui khó tả.
Cả hai nói chuyện khá vui vẻ. Hai người uống khá say nên không còn tỉnh táo cho lắm. Tôi không sao nhịn được cười bởi những câu chuyện chẳng ra sao của cô ấy. Khi đang cao hứng, cô ấy đứng dậy tiến về phía tôi và nói liên thiên một tràng. Men rượu ngấm vào người nên cô đi không vững và ngã xuống chân tôi. Như một phản ứng tự nhiên, tôi đưa tay ra đỡ lấy. Hai người, bốn con mắt chạm vào nhau, chân tay run rẩy rồi cuối cùng lao vào nhau như hai kẻ điên dại.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong phòng ngủ nhà cậu bạn, bên cạnh đó là người vợ yêu của cậu bạn. Chút bối rối hiện rõ trên gương mặt hai kẻ tội đồ. Cô ấy vội vàng mặc lại quần áo cho tôi rồi tiễn tôi về.
Kể từ hôm đó trở đi, tôi thấy vô cùng ngại ngùng mỗi khi gặp mặt cậu bạn thân, lòng nơm nớp lo sợ mỗi khi có tiếng điện thoại gọi đến. Nhưng không hiểu sao dù tâm trạng bất an, không yên nhưng chúng tôi vẫn lén lút gặp nhau, vẫn làm những chuyện xấu xa, bại hoại đó nhiều lần nữa. Thực sự tôi thấy vô cùng thất vọng về chính bản thân mình, thất vọng vì những gì mình đã làm.
Gần đây thái độ của cậu bạn có phần thay đổi. Cậu ấy không còn tỏ ra thân mật, vồ vập tôi như trước nữa. Dù biết đó chỉ là cảm giác của tôi nhưng thực sự tôi thấy lòng mình khắc khoải không yên.
Bao đêm tôi nằm mơ thấy những ánh mắt căm hờn, đầy trách móc của cậu ấy để rồi lại giật mình thức giấc. Tôi không biết phải làm sao bây giờ. Có nên khai thật mọi chuyện với cậu ấy và chấm dứt mọi chuyện hay cứ lẳng lặng mà tiếp tục cuốn vào những đam mê, những dụ.c vọn.g đê hèn của mình?
Bức thư của một người yêu đơn phương
Ở một nơi không xa, em hãy luôn biết rằng có 1 người vẫn luôn hướng về em, mong chờ em hạnh phúc, và luôn sẵn sàng giúp đỡ em khi em cần.
Anh biết em cũng lâu rồi em nhỉ! Từ những ngày cấp 2 xa đó. Anh vẫn nhớ ngày anh bước chân vào lớp 8, em và anh đã đứng cùng hàng khi chờ phân lớp, lúc đó anh chả không có ấn tượng gì với em cả.
Vào năm học, không biết sao anh lại ngồi ngay trên em... Vô tình anh nhìn xuống thấy em đang cặm cụi ghi bài, ấn tượng đầu tiên trong anh về em là như thế đó. Nói thế nào về em nhỉ??? Em là một cô gái không cao, nước da bánh mật, thậm chí là có phần đen, và trán em cũng nhiều mụn, nhưng ở em toát lên cái duyên của con gái đến kì lạ... Dần dần, từ cái nhìn vô tình, anh dành càng nhiều thời gian hơn để ngắm em, tiếp xúc với em, cảm nhận cái đẹp trong tâm hồn em và tình cảm của anh dành cho em cũng lớn lên theo thời gian như thế.
2 năm cấp 2 học với em, đó có lẽ là khoảng thời gian mà anh cảm thấy thật sự vui vẻ, nhưng đó cũng là khoảng thời gian mà anh sa ngã. Anh đã làm những việc mà đến giờ nghĩ lại anh vẫn cảm thấy xấu hổ về bản thân. Anh cứ âm thầm, âm thầm dành tình cảm cho em, có lẽ em cũng cảm nhận được, nhưng em luôn giữ khoảng cách... Cái ngày anh biết em chính thức có bạn trai... Buồn... Anh buồn trong sự im lặng của trái tim. Tự nhủ lòng mình, trẻ con mà, tình cảm chỉ là thoáng qua. Nhưng việc ngày ngày học cùng em lại khiến tình cảm của anh ngày càng lớn. Thấy em viết thư nhiều với bạn trai, anh lo em sẽ xao lãng học hành, anh viết thư mong em chú tâm vào học hành. Và rồi em cũng hồi âm lại với lời cảm ơn, bức thư đó anh đã nâng niu biết bao nhiêu lâu để rồi anh lại đán.h mất một cách đáng tiếc và anh lại buồn.
Cấp 3, anh và em học ở hai nơi cách xa nhau, anh bước vào 1 môi trường mới không có em. Những ngày đó, anh một chàng trai mới lớn, với tính háo thắng của mình, đã đi chinh phục những cô gái xinh đẹp trong trường. Cũng nhiều lần anh thành công, nhưng anh lại không hề cảm giác được vị ngọt của tình cảm, và cứ sau mỗi lần như vậy, hình bóng em lại hiện về trong tâm trí của anh. Từ lúc chia tay cấp 2 đến lúc gặp lại em tròn 485 ngày, anh vẫn nhớ ngày đó anh vui vẻ như thế nào, lại tự nhủ lòng mình sẽ chờ đợi em cho anh một cơ hội.
Em hãy luôn biết rằng có 1 người vẫn luôn hướng về em... (Ảnh minh họa)
Và rồi vào đại học, số phận lại run rủi cho anh và em học ở 2 trường gần nhau. Anh lại sống lên hi vọng về 1 cơ hội nào đó dành cho anh, có lẽ là rất nhỏ nhưng anh sẽ cố gắng. Nhưng anh không biết rằng người yêu em, người bạn trai từ cấp 2 của em, lại cũng học cùng trường anh, và 2 người lại càng có thời gian gần nhau hơn. Hi vọng nhỏ nhoi của anh đã sớm bị vụt tắt như vậy. Vào môi trường đại học mới mẻ, anh cũng đã đi tìm tình cảm ở một cô gái. Anh hi vọng rằng khi có tình cảm khác, hình bóng em trong trái tim anh sẽ nhạt phai. Nhưng tình cảm đó chưa phải là tình yêu, không như những gì anh dành cho em, và tình cảm đó cũng không kéo dài được lâu khi cô ấy là người đưa ra lời chia tay. Trải qua những thăng trầm trong chuyện tình cảm, anh đã có thể biết rằng anh yêu em nhiều lắm.
Hôm nay, một buổi tối không lấy gì làm vui vẻ của anh, thì nick chat em bừng sáng, em nhảy vào chat với anh. Khỏi phải nói, những sự buồn bực trong anh đã tan biến, thay vào đó là một niềm vui khó tả. Chỉ là những lời nói xã giao với nhau nhưng sao anh lại vui đến như thế. Để rồi khi em sign out, để lại trong anh sự hụt hẫng quá lớn.
Em à! Anh muốn nói với em nhiều điều lắm, từ sâu thẳm trong anh, muôn vàn lời yêu thương chất chứa trong trái tim. Nhưng anh biết rằng mình sẽ không thể nói ra, anh chỉ yêu đơn phương và em cũng đã nói lời từ chối anh ngay khi anh có ý định chinh phục em. Vậy đó, anh vẫn muốn làm bạn của em, vì với anh nói chuyện với em đã là hạnh phúc. Đôi khi anh muốn mình sẽ yêu một ai đó để khỏa lấp khoảng trống trong trái tim, nhưng càng tìm kiếm, càng cố gắng anh lại càng thất bại. Để rồi mỗi khi có 1 bài hát về tình yêu vang lên, anh lại nghĩ đến em, một bóng hình có lẽ mãi mãi anh sẽ không có được. Anh vẫn luôn mong em được hạnh phúc bên người em yêu và rằng người đó hãy đối xử thật tốt với em. Anh biết mình đã quá cảm xúc khi nghĩ về em, đối với anh giờ anh sẽ làm việc, sẽ học thật nhiều kiến thức, anh hi vọng rằng kiến thức của anh sẽ giúp ích được cho đất nước. Ở một nơi không xa, em hãy luôn biết rằng có 1 người vẫn luôn hướng về em, mong chờ em hạnh phúc, và luôn sẵn sàng giúp đỡ em khi em cần.
Lonely, the way I chose, no turning back, no regret.
Con đường anh chọn, anh sẽ không quay đầu lại và sẽ không hối hận.
Chúc em hạnh phúc...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh là tình yêu duy nhất Anh thương yêu! Anh ơi, thực sự giữa em và anh vẫn đang rất hạnh phúc, những buổi đi chơi của chúng mình luôn tràn đầy những cảm xúc yêu thương. Nhưng không hiểu tại sao em luôn sợ mất anh, phải chăng em có cảm giác này vì em quá yêu anh. Anh biết không với em anh là tình yêu duy...